Chương 4
Là đồng nghiệp Tiểu Lương gọi tới. Một thiết bị của phòng thí nghiệm ngữ âm hình như có chút trục trặc, Tiểu Lương ở bên ấy gấp đến độ xoay như chong chóng.
Đỗ Vi Ngôn an ủi cô vài câu, hai nhân viên phục vụ đi qua bên người. Sườn xám màu đỏ xẻ tà đến bắp đùi, đùi đẹp thon dài như ẩn như hiện, tươi trẻ mà xinh đẹp. Một người trong đó cười nói: “Hôm nay khách mời của tiệc rượu bên 01 thật là trẻ.” Một người khác không biết nói gì đó, Đỗ Vi Ngôn không nghe rõ, chỉ nhớ rõ một chuỗi tiếng cười giống như chuông bạc, tản mát trên thảm trải sàn đỏ thẫm.
Đỗ Vi Ngôn thờ ơ nhìn các cô đi vào một phòng khánh tiết khác, tiếng Tiểu Lương trong điện thoại có chút mừng rỡ: “Ôi, không sao rồi. Sửa được rồi sửa được rồi.”
Đỗ Vi Ngôn có chút áy náy: “Ôi, thật có lỗi với cậu, ca trực đêm nay vốn là của tớ…”
Tiếng Tiểu Lương rất sảng khoái: “Không có gì. Cậu với tớ khách sáo làm gì chứ. Cúp máy đây.”
Trở lại phòng khánh tiết, một lão tiên sinh ngồi đối diện phía xa xa lên tiếng: “Tiểu Đỗ, hạng mục bản đồ phương ngôn các em trình báo lần trước ấy, đánh dấu được đến đâu rồi?”
Khi Đỗ Vi Ngôn học đại học, đã từng học môn của ông, được xem như là học trò, vì thế cung kính trả lời: “Hiện giờ đang tiến hành đến khu vực Minh Võ rồi ạ.”
“A, phương ngôn của Minh Võ, tuy thua kém ngôn ngữ điền tộc, nhưng cũng là hoá thạch nhỉ. Lần trước còn có người đề nghị xin thế giới công nhận ngôn ngữ này là di sản văn hóa phi vật chất. Tôi cho rằng, phải được bảo hộ. Nếu không, qua hơn hai năm, sẽ hoàn toàn mai một.”
Đỗ Vi Ngôn gật đầu, cuối cùng cười cười nói: “Chúng em đang nắm chắc thời gian, mấy ngày nữa sẽ qua bên ấy điều tra nghiên cứu.”
“Tốt lắm! Tốt lắm!” Lão tiên sinh đầu đầy tóc bạc rạng rỡ dưới ánh đèn, “Cho dù tiến hành khai phá là cần thiết, nhưng cũng phải giữ gìn văn hóa thật tốt. Lý giải của tôi chính là, chính phủ nhất định phải phối hợp nhịp nhàng hai vấn đề này với nhau. Ví như phương ngôn vậy, không thể khai phá, khi du khách ồ ạt tiến vào, người người đều bắt đầu nói tiếng phổ thông, sau đó phương ngôn liền bị tiêu diệt sạch sẽ. Như vậy nhìn về lâu về dài, cái được không bù đắp đủ cái mất đâu.”
Giang Luật Văn bưng ly rượu lên, mỉm cười nói: “Ý kiến của các vị chuyên gia, khi tiến hành khai phá chúng tôi đều sẽ cân nhắc xem xét. Xin hãy yên tâm.”
Uống cạn một ly, anh lại cúi đầu nói với Đỗ Vi Ngôn: “Khi nào bọn em đi Minh Võ? Có muốn đi cùng nhau không?”
Trong lòng Đỗ Vi Ngôn hơi ngứa ngáy, có điểm khó có thể từ chối lời đề nghị này. Nếu như cùng Uỷ ban khai phá của chính phủ tiến vào Minh Võ, chắc chắn là bất cứ chuyện gì cũng sẽ trở nên thuận tiện hơn nhiều… Nhưng vấn đề là, sẽ phải đi cùng anh ư?
Giang Luật Văn tiếp tục nói: “Với lại quả thật bọn anh cũng cần cố vấn về mặt ngôn ngữ và người dẫn đường hiểu tiếng đia phương.”
Đỗ Vi Ngôn suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng — Việc khác, đến lúc đó hãy lo đi.
Dưới ánh đèn, đôi mắt Giang Luật Văn chợt lóe lên, giống như là một hòn đá nho nhỏ ném vào trong mặt nước bằng phẳng không chút gợn sóng: “Được, anh sẽ cho người liên hệ với viện nghiên cứu của bọn em.”
Khi ra ngoài, Đỗ Vi Ngôn đi sau cùng. Một nhân viên phục vội vội vàng vàng đi qua bên người cô, vừa đeo tai nghe vừa nói vào bộ đàm: “01 muốn đi, thông báo cho trưởng kíp với quản lí đi.”
Lặp lại hai lần, Đỗ Vi Ngôn nhịn không được ngoảnh lại nhìn.
Cửa phòng khánh tiết bên kia cũng mở ra.
Người đàn ông đi phía trước mặc âu phục đi giày da, mặt hơi quen quen. Đỗ Vi Ngôn tập trung suy nghĩ, rồi nhớ ra. Đó không phải là vị bí thư tỉnh ủy tỉnh Lâm Tú thường xuất hiện trên tivi sao?
Đúng là dở khóc dở cười. Thảo nào, Giang Luật Văn cũng nói khách sạn này đã từng tiếp đãi thành viên quan trọng của chính phủ, hóa ra 01 là ý này.
Khi Đỗ Vi Ngôn đi tới cửa, tiếng chào hỏi phía sau dường như lớn hơn một chút. Cô đối diện với cửa lớn, tấm kính thủy tinh phản chiếu hình ảnh đoàn người phía sau, hai người trong đó được vây quanh như chúng tinh củng nguyệt.
Thị lực của cô không kém, nhưng quang ảnh ở khách sạn chằng chịt, có cảm giác dường như cửa thủy tinh vừa trong suốt vừa rõ nét, những người ấy có vẻ hơi hư ảo.
Người đàn ông sóng vai đứng bên bí thư, áo trắng quần đen, thân mình cao gầy, giống như là một cây trúc xanh thẳng tắp bên khe suối róc rách chảy.
Có cái gì đó nhanh chóng xẹt qua ý nghĩ của Đỗ Vi Ngôn, bóng dáng kia dường như đã từng quen biết — cô theo phản xạ có điều kiện muốn ngoảnh lại nhìn, một lát sau, phục hồi lại ý thức. Cô mạnh mẽ kiềm chế xúc động, từng bước một đi về phía trước.
Thực ra trong đầu vẫn luẩn quẩn mấy chữ: “Sao có thể?”
Nhân viên phục vụ đẩy cửa ra giúp cô, mỉm cười nói: “Tiểu thư, đi thong thả.”
Quang ảnh trên tấm thủy tinh dần dần bóp méo, xiêu vẹo, cuối cùng biến mất. Dường như không gian đều bị vỡ nát, tầm mắt hướng ra ngoài, lại hơi khó khăn để tìm đúng tiêu điểm, mãi cho đến khi Đỗ Vi Ngôn đi ra ngoài cửa, tâm tình vẫn chưa bình tĩnh lại, chỉ có thể khẽ cắn môi, an ủi chính mình: Chắc là nhìn lầm rồi.
Xe của Giang Luật Văn đậu ở cửa, đã đợi được một lúc rồi.
Đỗ Vi Ngôn liền giữ thẳng sống lưng, chậm rãi ngồi vào trong xe.
Trong mắt cô, chỉ có chiếc khăn quàng dài màu lam đậm với màu trắng nhạt đan xen thay đổi, quấn quít giữa cổ. Tua thẳng tắp rủ xuống, lại bắt đầu nhẹ nhàng lay động, màu sắc như hồ nước trong xanh, bị cơn gió thổi qua trong khoảnh khắc làm gợn lên những làn sóng nhấp nhô.