Chương 7

Tả Khâu ngồi trên chiếc giường bên ngoài, thấy bóng lưng của Diệp Ngọc Tinh đã biến mất sau cửa phòng tắm, vẻ dịu dàng như một chiếc mặt nạ bị xé ra khỏi khuôn mặt, lộ ra nụ cười lạnh lùng ác liệt như rắn độc.

Anh rất thích con mồi nhỏ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu này, trời biết sáng hôm nay anh phải kiềm chế bản năng như thế nào mới không có cắn lên cơ thể đầy mùi hương dâʍ đãиɠ đó của cậu.

Song…… Tả Khâu hơi nheo mắt, thầm nghĩ: Con mồi nhỏ vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ này, chỉ cần giở một chút thủ đoạn nhỏ là có thể ăn vào trong miệng rồi. Anh thích một bữa ăn thịnh soạn sau một thời gian ngắn kiên nhẫn chờ đợi.



Diệp Ngọc Tinh đã tắm rửa xong, sau khi nói chúc ngủ ngon với Tả Khâu, liền vùi đầu vào gối ngủ thϊếp đi.

Tướng ngủ của cậu rất lịch sự, cũng rất ngoan, không ngáy cũng không nói mớ. Khi ngủ, miệng hơi hé mở, đôi môi mọng lại khẽ run lên theo nhịp thở, giống như quả anh đào sáng bóng vậy.

Tả Khâu ở trong bóng tối nhìn Diệp Ngọc Tinh một lát, xác nhận cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu, mới kéo cậu vào trong l*иg ngực mình. Anh vươn đầu lưỡi, liếʍ một đường dọc theo đuôi mắt của Diệp Ngọc Tinh đến sườn mặt cậu, khuôn mặt dính đầy nước miếng như được bao phủ bởi một lớp màng trong suốt trong đêm tối. Tả Khâu si mê nhìn ngắm một lúc lâu, rồi ngậm môi Diệp Ngọc Tinh mυ"ŧ vào, anh vói đầu lưỡi vào khe hở môi, liếʍ vách trong của miệng cậu như một tên nghiện, nếm nước miếng mang theo chút hương sữa của Diệp Ngọc Tinh hòa lẫn với hương thơm mát lạnh của kem đánh răng.

Thấy Diệp Ngọc Tinh trong lúc ngủ mơ vẫn hơi cau mày lại vì không được an ổn, Tả Khâu nhẹ nhàng thả lỏng miệng. Anh quan sát một lúc, xác định cậu không có dấu hiệu tỉnh lại, mới lại cười cười.

Anh vén chăn lên, Diệp Ngọc Tinh do đột nhiên bị gió lùa mà ngón tay khẽ run lên, nhưng vẫn không có tỉnh lại.

Tả Khâu vươn tay chạm vào cần cổ mảnh khảnh của Diệp Ngọc Tinh, sao đó trượt xuống vói tay vào cổ áo cậu. Anh dùng ngón tay sờ nắn xương quai xanh của Diệp Ngọc Tinh, rồi lại lấy tay ra, dùng đầu lưỡi liếʍ láp ngón tay mình, liếʍ vào nơi đã từng tiếp xúc với da cậu. Anh ở trong bóng tối hơi híp mắt lại, lộ ra vẻ say mê, khẽ cười một tiếng.

Nhưng rất nhanh anh đã không còn hài lòng với chút ngọt ngào này, anh nhẹ nhàng cởϊ áσ ngủ của Diệp Ngọc Tinh, dùng đôi mắt thị gian cơ thể trắng nõn đến mức hơi phát sáng trong đêm tối của cậu một lượt, rồi mới cúi đầu nhẹ nhàng ngửi lấy mùi hương trên da thịt cậu.

Tả Khâu nuốt nước miếng, anh thè lưỡi, liếʍ láp một đường đi xuống dọc theo xương quai xanh thon gầy xinh đẹp của Diệp Ngọc Tinh từng li từng tí, không buông tha cho bất cứ chỗ nào. Anh đặc biệt thích đùi trong mềm mại của cậu, anh mυ"ŧ chút thịt mềm vào miệng liếʍ láp. Anh còn muốn liếʍ lỗ nhỏ của Diệp Ngọc Tinh, nhưng biết nếu làm như vậy thì rất có thể Diệp Ngọc Tinh sẽ tỉnh lại, anh chỉ đành cố gắng kiềm nén lại.

Da của Diệp Ngọc Tinh rất mềm mại, cũng rất thơm, mùi thơm tỏa ra từ da thịt khiến Tả Khâu cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Anh sục cu mình trước mặt Diệp Ngọc Tinh, chờ đến khi bắn tinh rồi, anh lại bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên bụng và núʍ ѵú của cậu, thậm chí anh còn đút bàn tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng Diệp Ngọc Tinh, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ mà thọc vào rút ra. Chờ đến khi chơi đủ rồi, lại liếʍ sạch nước miếng trong veo chảy đến cằm cậu.

Tả Khâu vô cùng mong đợi Diệp Ngọc Tinh sẽ banh đùi ra chủ động cho mình cᏂị©Ꮒ, anh cũng chờ mong Diệp Ngọc Tinh sẽ vạch mông mình ra để anh có thể liếʍ mông và lỗ nhỏ của cậu.

Bất quá, bây giờ vẫn chưa được, Tả Khâu tiếc nuối lắc đầu, anh giúp Diệp Ngọc Tinh mặc áo ngủ vào ngay ngắn, chạm nhẹ vào lông mi rũ xuống của cậu, nhẹ nhàng nói:

“Ngủ ngon, con mồi nhỏ của anh.”

Bé thú dâʍ đãиɠ chỉ thuộc về một mình anh.

____ ____ ____

Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:

[Hộp đen]: Linh hồn sạch sẽ thuần khiết, cho dù ẩn dưới lớp da, cũng là sức hấp dẫn chết người của **.



Đôi lời từ tác giả:

Tôi phát hiện những thiết lập nhân vật mà mình đặt ra trước đó sẽ thay đổi một cách lạ lùng sau khi chính thức viết ra. Ví dụ như, viết chương này xong, tôi đã thêm ba từ vào tấm thẻ thiết lập nhân vật của Tả Khâu: Biếи ŧɦái chết tiệt.

Mà thiết lập nhân vật vốn có của ổng chỉ là một người tâm cơ, bụng dạ đen tối đeo một cặp mắt kính gọng vàng mà thôi.

- Hết chương 7-