Chương 43

Tả Khâu trấn an xoa đầu Diệp Ngọc Tinh, anh tháo chiếc mắt kính gọng vàng trên sống mũi xuống đưa cho cậu:

"Ngọc Tinh, cầm hộ anh được không?"

Diệp Ngọc Tinh cầm lấy và gật đầu, ngơ ngác nhìn anh. Lúc này cậu mới phát hiện đôi mắt của Tả Khâu không phải màu đen, mà là màu nâu trong như hổ phách. Môi Tả Khâu rất mỏng, lúc không cười trông có vài phần khắc nghiệt và tối tăm.

Tả Khâu không đeo kính lại không nở nụ cười ôn hòa như ngày thường trông có chút khác biệt, giống như đã thay đổi thành một người khác vậy. Sự bất an nảy lên trong lòng Diệp Ngọc Tinh, nhưng giây tiếp theo, Tả Khâu lại nở một nụ cười ôn hòa như thường lệ, giảm bớt sự bất an này:

"Chờ anh một lúc, anh quay lại ngay."

Diệp Ngọc Tinh căng thẳng nắm chặt vạt áo của anh, nhanh chóng liếc nhìn Percy một cái rồi quay lại, nhỏ giọng nói:

"Sẽ không sao chứ? Percy anh ấy......"

Trông Percy không giống con người.

Tả Khâu nở một nụ cười trấn an:

"Không sao đâu, tin tưởng anh."

Tả Khâu đứng dậy nhìn Percy sắc mặt không tốt ở cửa:

"Ra ngoài nói chuyện?"

Percy lạnh mặt nhìn anh một lát, sau đó khẽ xoay người, quay đầu đi ra ngoài. Tả Khâu không nhanh không chậm mà đi theo sau y.

-

Diệp Ngọc Tinh ngồi trên mặt đất một mình trong chốc lát, rồi mới hoàn hồn đứng dậy, cậu đi đến bên giường, quay đầu lại nhìn thấy cuốn sách Tả Khâu đặt trên đầu giường.

- - đó là cuốn sách mình đã mang đến cho anh trước đó, tựa đề của cuốn sách là 《Quý Ông Ác Ma Tự Phụ Và Cậu Vợ Nhỏ Đáng Yêu Của Mình 》.

Diệp Ngọc Tinh cau mày nhìn tên của cuốn sách này, cậu có chút hối hận nghĩ: Lẽ ra không nên đem cuốn sách này đến cho Tả Khâu, trông nó y như một quyển tiểu thuyết ngôn tình tầm thường nào đó vậy.

Diệp Ngọc Tinh cầm cuốn sách trên bàn lên, mở đầu quả nhiên là cảnh gặp gỡ của ác ma và người vợ đáng yêu, cốt truyện nhảm nhí hư cấu tầm thường như được sao chép từ mục tin tức lúc 8 giờ vậy. Cậu nhanh chóng lật qua vài trang, phát hiện Tả Khâu đã gấp lại góc của một trang giấy gần cuối. Diệp Ngọc Tinh bật cười, không ngờ Tả Khâu thật sự đọc hết cuốn sách này, thậm chí còn đánh dấu nó nữa. Cậu đọc sơ nội dung của trang này, cốt truyện đại khái là lời thề khi kết hôn của ác ma và vợ.

[Ác ma: Tình yêu của ta, ta sẽ chia sẻ sinh mệnh, danh dự và sức mạnh của mình với em. Hiện tại, hãy để ta nói cho em biết tên thật của ta. Từ giờ trở đi, ta là chủ nhân của em, em cũng sẽ là chủ nhân của ta.]

Diệp Ngọc Tinh nhìn câu nói thấy ớn này, cậu vừa lật trang, vừa nghĩ đến Tả Khâu đeo kính với dáng vẻ ưu tú đọc đến đây, không khỏi có chút muốn cười.

Ngay sau đó, khi Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy câu cuối cùng của nội dung, nụ cười trên mặt cậu lập tức đông cứng lại.

[Tên của ta là Adonis.]

-

Diệp Ngọc Tinh ngơ ngác nhìn bốn chữ đó một lát, rồi nhanh chóng lật lại mấy trang trước, cậu đọc lướt qua cốt truyện, xác thật là một quyển tiểu thuyết tầm thường. Ngoại trừ câu cuối cùng này, tên thật của ác ma không được đề cập ở bất cứ đâu khác nữa.

Thế nhưng...... Tại sao? Tại sao lại là Adonis? Chỉ là vừa hay trùng tên thôi, hay là......

Diệp Ngọc Tinh đặt quyển sách trên tay xuống, đảo mắt căng thẳng suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên nghĩ đến 《Cuộc Phiêu Lưu Của Hoàng Tử Loài Người Và Hoàng Tử Ác Ma Vực Sâu》 mà mình đã đọc lúc trước, cậu lẩm bẩm nói:

"Quyển sách lần trước, quyển sách lần trước......"

Cậu lần lượt mở từng ngăn của tủ đầu giường để tìm kiếm, nhưng không tìm thấy quyển sách nào cả.

"Đâu rồi, không nên nha......"

Diệp Ngọc Tinh liếʍ môi, tìm kiếm trong khe hở ký ức. Cậu nhớ rõ lúc ấy mình đã rời đi ngay sau khi đưa sách cho Tả Khâu, mà vết thương của Tả Khâu thì chỉ mới lành hôm nay thôi, không có khả năng tự mình đi trả sách được.

Vậy thì chắc chắn là quyển sách đó vẫn còn ở trong phòng.

Thế nhưng...... Nó đâu rồi?

____ ____ ____

# Tả Khâu và Percy ở ngoài cửa #

Tả Khâu: Hòa khí sinh tài.

Percy: Mi xuống địa ngục đi! Tức chết ta rồi!

-

Đôi lời từ tác giả:

Adonis sẽ không nói cái lời kịch thấy ớn tầm thường đó, cuốn sách này do hộp đen viết ra.

- Hết chương 43-