Chương 34: Cậu chẳng thể nào ngủ được

Tả Khâu bị kiếm chém vào lưng để lại một vết thương sâu thấy cả xương, nhưng may mắn là xương không bị gãy.

Dưới sự trợ giúp của Lâm Chỉ, Diệp Ngọc Tinh khó khăn kéo anh về phòng, những người khác giống như một cỗ máy vô cơ nào đó vậy, khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc nào, đôi mắt họ toát ra ánh sáng lạnh nhạt, cứ chăm chú nhìn vào hành động của cậu không chớp mắt như vậy, nhưng không một ai ra tay giúp đỡ cả.

Diệp Ngọc Tinh vô cớ cảm thấy có chút rối loạn trước những ánh nhìn chăm chú này, bởi vì bọn họ quá giống nhau, giống như được tạc ra từ một khuôn vậy.

Ánh mắt màu xanh lục mà bầy sói thường dùng để nhìn vào con mồi của chúng khi ở trong đêm tối, có lẽ cũng là kiểu ánh mắt này.



Lâm Chỉ đứng ở một bên nhìn Diệp Ngọc Tinh băng bó vết thương cho Tả Khâu bằng những mảnh vải được xé ra từ quần áo, rồi hắn lại nhìn vào khuôn mặt có chút nhợt nhạt của cậu:

“Diệp Ngọc Tinh, cậu muốn chăm sóc cho anh ta sao?”

Diệp Ngọc Tinh gật đầu:

“Tả Khâu là người tốt, luôn chăm sóc cho tôi, bây giờ lại bị thương vì tôi, tôi không thể bỏ mặc anh ấy được.”

Lâm Chỉ khẽ mấp máy môi, như thể đang muốn nói điều gì đó, nhưng sau một vài giây im lặng ngắn ngủi, cuối cùng hắn nói:

“Được rồi.”

Hắn mở cửa, trước khi rời đi đã quay đầu lại bảo rằng:

“Diệp Ngọc Tinh, nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi.”



Sau khi Lâm Chỉ rời khỏi, Diệp Ngọc Tinh ngồi bên giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Tả Khâu, chìm vào suy tư.

Nói thật, thời điểm Moore nói cái chết của hầu gái không liên quan gì đến hắn, Diệp Ngọc Tinh đột nhiên nghĩ đến một vài điều, đó là một số chi tiết nhỏ mà cậu đã cố tình bỏ qua. Cậu nghĩ đến hồn ma mặc áo choàng trắng mà Mary đã đề cập, nghĩ đến trái tim bị mất của Mary, lại nghĩ đến áo blouse trắng của Tả Khâu và các mẫu tim trong phòng anh.

Nhưng…… Có thật là Tả Khâu làm không?

Trông Tả Khâu hiền lành tốt bụng như vậy, tất cả mọi người ở đây đều hung dữ, chỉ có Tả Khâu từ đầu đến cuối đều đối xử vô cùng tốt và dịu dàng với mình. Một Tả Khâu như vậy sẽ tàn nhẫn đến mức mổ xẻ Mary để lấy tim sao?

Diệp Ngọc Tinh hơi đau đầu, cậu không muốn nghi ngờ Tả Khâu, thế nhưng mọi manh mối trước mắt dường như đều chỉ hết vào anh. Cậu nhìn Tả Khâu đang nhắm chặt hai mắt, âm thầm nhưng cũng chẳng có chút tự tin nào bào chữa cho Tả Khâu dưới đáy lòng: Cho dù Tả Khâu thực sự đã làm như vậy, thì đó cũng chỉ là thiết lập mà trò chơi buộc Tả Khâu phải làm theo. Mary không phải người thật, Tả Khâu cũng vì không muốn bị trò chơi trừng phạt mà thôi……

“Haiz……”

Diệp Ngọc Tinh cúi đầu thở dài một hơi.

“Ngọc Tinh, sao vậy?”

Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu, mới phát hiện Tả Khâu đã tỉnh từ bao giờ, lúc này đang nghiêng đầu ôn hòa nhìn mình. Dưới ánh mắt chăm chú hiền lành vô hại của Tả Khâu, sự nghi ngờ dưới đáy lòng Diệp Ngọc Tinh lại bị dập tắt, cậu cảm thấy mình không nên đa nghi như vậy, vì thế liền thận trọng nói:

“Tả Khâu, anh biết hầu gái trong trang viên chứ?”

Diệp Ngọc Tinh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Tả Khâu, muốn nhìn ra được chút gì đó từ nó.

Tả Khâu chớp mắt:

“Em nói Mary đúng không? Anh biết, cô ấy đã từng đến gặp anh vì cảm thấy không khỏe. Vào ngày trò chơi kết thúc, cô ấy vốn đã hẹn chiều đến khám, nhưng mà……”

Anh hơi cau mày:

“Nhưng mà mãi đến khi trò chơi kết thúc, Mary cũng không có xuất hiện.”

Diệp Ngọc Tinh do dự nói:

“Là vậy sao?”

Tả Khâu gật đầu:

“Hơn nữa anh cứ cảm thấy dường như Mary đã xảy ra chuyện gì đó rồi.”

Anh nhìn chăm chú vào mắt Diệp Ngọc Tinh, lo lắng nói:

“Anh từ cửa sổ nhìn thấy một con sói màu bạc đi ra từ hướng nhà bếp, trên miệng nó còn dính không ít máu nữa.”

Diệp Ngọc Tinh mở to hai mắt, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, sói màu bạc, cậu lập tức nghĩ đến Lâm Chỉ, cậu nhớ rõ lúc mình đi tìm Moore, Lâm Chỉ đã biến mất. Lâm Chỉ chạy nhanh như vậy, sẽ chạy về trước mình cũng không phải là không có khả năng. Trong lòng Diệp Ngọc Tinh do dự một chút, cậu nghĩ đến Lâm Chỉ đã từng giúp mình, trông thật sự không giống người xấu, thế nhưng…… Cậu lại nghĩ đến đúng là sau khi Lâm Chỉ biến thành sói thì sẽ mất khống chế.

Không đúng! Diệp Ngọc Tinh bỗng nhiên nhớ ra, lần này không có tác dụng của tấm thẻ được rút, thì sao Lâm Chỉ có thể biến thành sói được?

Tả Khâu thấy Diệp Ngọc Tinh không nói gì, lo lắng hỏi:

“Sao vậy?”

Diệp Ngọc Tinh đấu tranh dữ dội trong lòng, cuối cùng đã không chọn nói cho Tả Khâu biết về chuyện của Lâm Chỉ:

“Không có gì……”



Lưng Tả Khâu bị thương, do đó chỉ có thể nằm nghiêng, Diệp Ngọc Tinh sợ đυ.ng phải miệng vết thương của anh nên cố gắng ngủ tuốt bên kia giường, khi đang mơ mơ màng màng, cậu cảm nhận được một vòng tay ấm áp đang ở gần mình, là của Tả Khâu.

Diệp Ngọc Tinh cảm giác Tả Khâu đã sử dụng cả tay lẫn chân ôm lấy mình, cậu mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền và nhịp thở đều đặn của Tả Khâu. Diệp Ngọc Tinh hơi di chuyển cơ thể, nhưng không có né ra ngoài, cậu sợ rằng mình sẽ chạm vào vết thương của anh, bèn an ủi mình có lẽ đây chỉ là hành động vô thức của Tả Khâu khi ngủ, sau đó cậu nhắm mắt lại giục mình hãy mau chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, cơn buồn ngủ quay trở lại, Diệp Ngọc Tinh trong lúc mơ màng cảm thấy Tả Khâu nhẹ nhàng di chuyển cơ thể, Diệp Ngọc Tinh trong cơn buồn ngủ chưa kịp phản ứng lại, đã cảm nhận được một thứ ấm áp mềm mại nhẹ nhàng áp vào trán mình, tiếp theo là một câu thầm thì nhẹ như gió thoảng.

“Ngọc Tinh, anh thích em.”

Đầu óc vốn còn có chút lơ mơ của Diệp Ngọc Tinh lập tức tỉnh táo lại, nhưng cậu không dám mở mắt ra, cả người cứng ngắc, giả vờ như mình còn đang ngủ say.

Cũng may Tả Khâu làm vậy xong liền ngủ tiếp ngay sau đó, Diệp Ngọc Tinh đợi một lúc, sau khi chắc chắn rằng Tả Khâu đã ngủ, cậu mới mở mắt ra, liếc mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của anh trong môi trường mờ tối.

—— cậu chẳng thể nào ngủ được.

- Hết chương 34-