Chương 3

Diệp Ngọc Tinh sờ nắn bộ ngực phẳng lì của Percy, rơi vào mờ mịt. Percy nhìn bộ dáng ngây ngốc của cậu, bật cười, l*иg ngực dưới bàn tay của Diệp Ngọc Tinh run lên vài cái.

Diệp Ngọc Tinh rất nhanh đã không thể tự lừa mình dối người, bởi vì cậu cảm nhận được có thứ vừa cứng vừa nóng đang chỉa thẳng vào bụng mình.

Cậu hoảng sợ trợn to mắt, muốn từ trên giường bò dậy, nhưng Percy đang ngồi trên eo cậu, cậu giãy giụa mấy lần đều vô ích.

“Percy! Percy!”

Percy cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống má Diệp Ngọc Tinh, lành lạnh, nhẹ giọng hỏi cậu:

“Sao vậy?”

Y không thỏa mãn với việc chỉ vuốt ve cặp mông trắng nõn mềm mại của Diệp Ngọc Tinh, duỗi tay nhẹ nhàng ấn vào miệng huyệt của cậu.

“Buông tôi ra! Percy!”

Cho dù Diệp Ngọc Tinh là một tên ngốc, cậu cũng biết Percy muốn làm gì, cậu dùng tay đẩy ngực Percy, nhưng Percy vẫn không nhúc nhích. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được sức lực của Percy lớn đến như vậy.

Percy thưởng thức khuôn mặt trắng bệnh vì sợ hãi của Diệp Ngọc Tinh một lúc, rồi lật cậu lại, cởϊ qυầи cậu ra.

Diệp Ngọc Tinh không nhìn rõ được gì cả, cậu lại càng cảm thấy sợ hơn:

“Percy! Tôi không muốn nữa!”

Nhưng Percy không nói gì, Diệp Ngọc Tinh nhận thấy Percy nhéo nhéo mông mình, sau đó dùng ngón tay chọc vào lỗ nhỏ trên mông mình, cậu sợ tới mức suýt nữa đã bật khóc.

Tại sao tình yêu của cậu lại kết thúc đột ngột như vậy chứ hu hu.

Ngay sau đó, cậu cảm nhận được một dòng chất lỏng lành lạnh tràn vào lỗ sau của mình, cậu bắt đầu giãy giụa, mặc dù eo không nhúc nhích được, cậu vẫn vặn mông vài cái, chất lỏng theo lỗ sau trượt xuống đáy chậu, lại nhỏ xuống tấm chăn.

“Suỵt.”

Percy đè cậu lại, không cho cậu lộn xộn:

“Bảo bối ngoan nào, đừng lãng phí thuốc mà anh nhận được từ việc rút thẻ chứ.”

Diệp Ngọc Tinh:?

Diệp Ngọc Tinh sững sờ, đây rốt cuộc là cái trò rút thẻ kỳ cục gì thế, sao có thể rút được cái loại thuốc dùng cho việc lên giường vậy??

Nhưng rất nhanh cậu đã không còn sức để tự hỏi nữa, cậu nhận thấy chất lỏng đang chảy vào lỗ sau, điều đáng sợ là lỗ sau bắt đầu ngứa ngáy như bị lông vũ quét qua vậy. Percy đút ngón tay vào trong vài lần, thoáng chốc tiếng nước òm ọp òm ọp đã vang lên.

“Hu hu, Percy, tha cho tôi…… Ưm!”

Diệp Ngọc Tinh cảm nhận được ngón tay của Percy đã chọc vào một chỗ, suýt nữa cậu đã từ trên giường nhảy dựng lên.

Percy nghĩ phản ứng của cậu thật thú vị, nên cứ dùng ba ngón tay ra ra vào vào lỗ sau, chọt vào điểm nhỏ đó.

Diệp Ngọc Tinh cứ rên lên “ưm ưm”, nhưng rất nhanh cậu đã cảm thấy không thỏa mãn chỉ với ngón tay, bởi vì chất lỏng kỳ lạ kia đã chảy vào nơi sâu hơn trong cơ thể cậu.

Percy rút ngón tay ra, mang theo một sợi dịch nhầy ra ngoài. Y đút ngón tay vào trong miệng Diệp Ngọc Tinh, cậu tránh không kịp nên đã bị Percy ép mở miệng bằng tay mình, nước miếng không kịp nuốt đang đọng lại trên cằm.

Diệp Ngọc Tinh còn chưa có thời gian để đối phó với ngón tay đột nhiên vói vào miệng mình, thì đã cảm nhận được một thứ gì đó cứng ngắc đang chọt vào lỗ sau của mình.

“Ưm hức!”

Cậu không nói nên lời, miệng chỉ có thể thốt lên những tiếng rêи ɾỉ, thứ cắm vào lỗ sau giống như một lưỡi dao sắc bén, xẻ lỗ thịt của cậu ra, thong thả chậm rãi nhưng cũng đầy kiên định mà đâm vào.

Cậu cảm nhận được Percy ôm lấy mình từ phía sau, mái tóc dài mềm mượt lành lạnh như tơ lụa rơi rụng trên mình, đồng thời cũng làm cho dương v*t tiến sâu vào trong cơ thể của mình hơn.

Thứ này thật sự quá lớn, vượt ngoài sức tưởng tượng của Diệp Ngọc Tinh, cậu giống một con thú bị mắc kẹt, cố gắng bò lên trước muốn trốn khỏi công cụ hình người đang giam cầm mình, nhưng chỉ có thể đổi lấy sự xâm phạm tàn nhẫn hơn.

“Bảo bối ngoan, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn cᏂị©Ꮒ em rồi.”

Percy ghé sát vào tai Diệp Ngọc Tinh, nhẹ giọng nói những lời khiến gan của Diệp Ngọc Tinh muốn nứt ra:

“Em rất đáng yêu, giống như một bé cừu đi lạc vào bầy sói vậy.”

Điều không phù hợp với giọng điệu của y là động tác vừa mạnh vừa tàn nhẫn ở thân dưới của y.

“A! Hức…… Sâu quá hức…… Bụng tôi sắp thủng rồi……”

Diệp Ngọc Tinh khóc vô cùng đáng thương, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.

Percy yêu thương liếʍ đi nước mắt trên mặt cậu, y ngồi dậy, ôm lấy Diệp Ngọc Tinh từ phía sau tiếp tục cᏂị©Ꮒ cậu, một bên thì kéo tay Diệp Ngọc Tinh cùng mình sờ vào vùng bụng thỉnh thoảng lại bị thúc nhô lên:

“Sao có thể thủng được? Bảo bối của anh.”

Diệp Ngọc Tinh không nói nên lời, cậu run lên trong cảm giác vừa sung sướиɠ vừa sợ hãi, Percy ngậm lấy phần thịt mềm trên cổ cậu liếʍ mυ"ŧ liên tục, để lại một vết hôn đỏ thẫm.

Percy nắm tay cậu vuốt ve dương v*t của cậu, dưới sự tấn công của kɧoáı ©ảʍ đến từ hai phía cả trước lẫn sau, trong tiếng khóc như muốn sụp đổ, Diệp Ngọc Tinh đã xuất tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa bắn tung tóe lên khăn trải giường đỏ rực, giống như bông tuyết rơi vào trong vũng máu vậy, vừa lộng lẫy đẹp đẽ, vừa cực kỳ dâʍ đãиɠ.

Percy nheo mắt, nở một nụ cười yêu dị trên khuôn mặt tinh xảo nữ tính. Chỉ nhìn dung mạo, thì quả thực Percy rất giống một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, nhưng ngoài gương mặt này ra, thì cơ bắp săn chắc nhưng không khoa trương trên người y và dương v*t dữ tợn đang ra vào lỗ sau của Diệp Ngọc Tinh, tất cả những thứ này đều cho thấy y là một người đàn ông hàng thật giá thật. Đồng thời, khí thế giống dao nhỏ sắc bén không bị che giấu một chút nào trên người y, cũng sẽ không khiến cho người khác nhầm y là phụ nữ.

Chỉ có Diệp Ngọc Tinh, đứa bé ngốc nghếch xinh đẹp này, ngay từ đầu đã rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào của y.

Diệp Ngọc Tinh thở hổn hển dữ dội, cảm giác vừa bị cᏂị©Ꮒ vừa xuất tinh thật sự quá kỳ lạ.

Percy đẩy cậu nằm trở lại giường, để chân cậu gác lên vai mình, đâm vào từ chính diện và cᏂị©Ꮒ cậu.

Diệp Ngọc Tinh khóc đến rối tinh rối mù, hơi run rẩy trên giường, Percy dùng ngón tay lau đi nước mắt của cậu, nhẹ nhàng dỗ dành cậu:

“Ngọc Tinh, sao em lại khóc?”

Sao có thể không khóc chứ? Mối tình đầu của cậu từ một chị gái xinh đẹp biến thành một người đàn ông có c̠ôи ŧɧịt̠ vừa thô vừa dài, bây giờ c̠ôи ŧɧịt̠ đó còn đang cắm trong cơ thể cậu quấy loạn đây này.

Nghĩ đến đây, cậu càng khóc thương tâm hơn. Thế nhưng Percy thậm chí cũng không cho cậu khóc một cách thoải mái, tiếng khóc của Diệp Ngọc Tinh cứ đứt quãng trước từng cú thúc của y.

Percy kéo Diệp Ngọc Tinh từ trên giường lên, để cậu ngồi lên dương v*t của mình, rồi lại kéo tay Diệp Ngọc Tinh chạm vào mặt mình:

“Ngọc Tinh, chẳng phải em thích mặt anh nhất sao? Em sờ đi này, hửm?”

Diệp Ngọc Tinh ngừng khóc, khẽ nức nở sờ vào mặt Percy, vẫn tinh xảo như thế, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng nhưng mềm, lông mi dài và dày như cánh quạt nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay, nhột nhột.

Diệp Ngọc Tinh đang định lừa mình dối người, thì mông cậu lại bị tay của Percy ấn xuống, phá tan ảo tưởng.

“A! Ưm……”

Tư thế này tiến vào quá sâu, Diệp Ngọc Tinh cảm thấy mông mình đau nhói, vả lại trong tư thế này cậu không thể trốn khỏi động tác ngang ngược của Percy được.

Cậu dùng sức đẩy ngực Percy, không ngờ lần này Percy không để ý, bị cậu đẩy ra, hai tay không chống đỡ kịp mà ngã xuống giường, phát ra một tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào.

Diệp Ngọc Tinh nhận thấy dương v*t to lớn tra tấn mình nãy giờ đã trượt ra khỏi lỗ sau, cậu vội vàng đứng dậy, mơ hồ nhận ra phương hướng cửa ra vào, còn chưa kịp mặc quần áo đã chạy ngay ra ngoài.

Cậu chạy dọc theo hành lang vài bước, thuận tay đập vào cánh cửa bên trái vài cái, chờ mong có người mở cửa cho mình.

Người ở bên trong mở cửa ra, không nói một lời kéo tay Diệp Ngọc Tinh để cậu vào trong.

Diệp Ngọc Tinh hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên người đầy những vệt đỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong lỗ sau chảy dọc theo đùi, đáng tiếc cậu không thể nhìn thấy mình bây giờ dâʍ đãиɠ mê người đến mức nào.

Cậu hoảng hốt nói cảm ơn với người đang kéo tay mình:

“Cảm ơn! Cảm ơn!”

Diệp Ngọc Tinh nghe thấy tiếng cười khẽ của người trước mặt thì sững sờ, sau một thoáng sững sờ, cậu vội quay người muốn mở cửa đi ra ngoài, nhưng tiếc rằng động tác của người sau lưng lại nhanh hơn cậu rất nhiều.

Tần Hạc Minh nắm lấy cánh tay Diệp Ngọc Tinh kéo cậu vào trong ngực:

“Bé cưng, sao em lại chạy chứ?”

____ ____ ____

Đôi lời từ tác giả:

Chào mọi người, tôi là giọng nữ đó, nhưng thuốc mà tôi đưa là loại đứng đắn chính thức có thể lựa chọn, là Percy tự chọn thuốc về tìиɧ ɖu͙©, không liên quan gì đến tôi hết á. Tôi trong sạch, tôi không phải hệ thống trò chơi biếи ŧɦái.

Rút thẻ cũng có thể rút được đồ tốt đấy! Chỉ cần gan đủ to thì bạn có thể thử nó!

- Hết chương 3-