Chương 17

Diệp Ngọc Tinh nhìn mũi tên đỏ đậm trước mặt mình, không ngờ hôm nay vẫn còn chuyện phải làm. Cậu không còn cách nào khác, đành phải đi theo mũi tên mãi đến khi nhìn thấy nhà nguyện nhỏ hiện ra trong tầm mắt của mình.

Diệp Ngọc Tinh nghĩ tới thiết lập nhân vật cần cầu nguyện mỗi ngày của mình, cậu đẩy cửa nhà thờ bước vào. Nhưng khi nhìn thấy người đang đứng dưới cây thánh giá trong nhà thờ, cậu lại nhanh chóng lùi ra ngoài.

[Cảnh cáo! Hãy hoàn thành nhiệm vụ cầu nguyện hôm nay! Cảnh cáo!]

Loại công kích tinh thần trực tiếp vào đầu óc này thật sự khiến người ta cảm thấy quá chóng mặt, Diệp Ngọc Tinh cố gắng chịu đựng một lúc, cuối cùng vẫn bị buộc đi vào nhà thờ.

Đứng dưới cây thánh giá, Eugene mặc áo lễ cha xứ màu đen nở một nụ cười:

“Con của ta, con đã đến rồi.”

Diệp Ngọc Tinh: “……”

Eugene trông giống như một cha xứ thực thụ vậy, cả người tỏa ra ánh sáng thần thánh:

“Con ngoan, hãy cầu nguyện đi.”

Diệp Ngọc Tinh hơi khựng lại:

“Ặc……”

Diệp Ngọc Tinh không biết mình phải cầu nguyện như thế nào, chỉ đành nhắm mắt lại giả vờ như mình đang cầu nguyện, thực tế thì trong lòng đang căng thẳng nghĩ cách mau chóng kết thúc để tránh né Eugene.

Chờ đến khi cảm thấy vậy cũng được rồi, Diệp Ngọc Tinh mở mắt ra, nhìn Eugene đang đứng trước mặt mình:

“…… Cha, con xin phép đi trước.”

Diệp Ngọc Tinh dò xét mà lùi lại, nhưng lại bị Eugene túm lấy cổ tay.

Diệp Ngọc Tinh sợ tới mức hét lên một tiếng:

“A!”

Eugene bụm miệng cậu:

“Không được ồn ào trước mặt thần linh.”

“Ưm ưm ưm!”

Diệp Ngọc Tinh nhìn Eugene cúi đầu áp sát vào mình, nhưng khi sắp chạm vào mình thì y dừng lại, đau đớn ấn trán, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Sắc mặt của Eugene trở nên tái nhợt, y lạnh lùng giống như một con rắn độc, mặt không cảm xúc nhìn Diệp Ngọc Tinh một lúc mới nói:

“Đi đi. Con ngoan, ngày mai con cũng sẽ đến, đúng chứ?”

Diệp Ngọc Tinh căng thẳng gật đầu, cậu tránh khỏi tay Eugene và lùi lại.

Khi đóng cửa nhà thờ, Diệp Ngọc Tinh nghe thấy giọng của Eugene truyền đến từ phía sau:

“Con ngoan, ta biết hết mọi bí mật trong trang viên này, lúc nào cũng chào đón con tới tìm ta.”

Diệp Ngọc Tinh không chút do dự đóng cửa lại: Hừ!



Trời bên ngoài đã tối hẳn, Diệp Ngọc Tinh trở về phòng ngủ của mình trong nhà theo hướng mũi tên. Đến cửa phòng ngủ, cậu nhìn thấy Lâm Chỉ đang thoải mái đứng dựa vào tường.

Thấy cậu trở về, Lâm Chỉ đứng thẳng người:

“Buổi tối nhất định không được ra ngoài.”

Nói câu đó xong, Lâm Chỉ liền rời đi.



Sau khi Diệp Ngọc Tinh tắm xong liền chui vào trong chiếc chăn bông nhỏ mềm mại của mình, phát ra tiếng thở phào nhẹ nhõm đầu tiên của ngày hôm nay.

Hôm nay cũng xem như là hữu kinh vô hiểm(*), có lẽ ngày mai có thể thử đi tìm bí mật của lâu đài cổ.

Chăn bông rất mềm, Diệp Ngọc Tinh nhẹ nhàng dụi đầu vào gối, chuẩn bị ngủ.

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Hôm nay vì đã nhận được lời tỏ tình của cậu Adonis, nên tối nay cậu muốn đến phòng của cậu Adonis để dâng hiến bản thân.]

Diệp Ngọc Tinh:……

Diệp Ngọc Tinh nói thầm trong lòng tôi không muốn một chút nào hết đó, nhưng cậu không dám thử hậu quả của việc không tuân theo nhiệm vụ trò chơi, chỉ đành cam chịu mà bò khỏi giường mặc đồ hầu gái vào.

Diệp Ngọc Tinh nghĩ đến lời nhắc nhở của Lâm Chỉ dành cho mình, cậu vừa cẩn thận vừa căng thẳng đi theo mũi tên lớn màu đỏ tìm thấy phòng ngủ của Adonis, may mà không có nguy hiểm gì. Diệp Ngọc Tinh khẽ thở phào nhẹ nhõm, gõ cửa:

“Cậu Adonis, cậu có ở đấy không?”

Adonis mở cửa, sắc mặt không tốt lắm:

“Vào đi.”

Hai người lúng túng đứng trong phòng một lúc, Diệp Ngọc Tinh nghĩ đến nhiệm vụ của mình, gian nan nói:

“Cậu Adonis, em…… Cái kia……”

Adonis ngắt lời cậu, trên mặt lộ vẻ khó coi, nhưng giọng điệu lại khoa trương:

“Ồ! Anh biết rồi, Tiểu Tinh Tinh của anh, tấm lòng của em cũng là ý muốn của anh. Nhưng bây giờ còn quá sớm, anh phải xin cha mẹ mình cho phép anh cưới em, đến lúc đó anh mới có thể chính thức có được em.”

Nói rồi, y đẩy Diệp Ngọc Tinh ra ngoài:

“Tối nay cứ thế thôi, bây giờ em……”

Adonis nghe thấy bên ngoài truyền đến vài tiếng động lạ, không nói nữa, kéo Diệp Ngọc Tinh lại:

“Chết tiệt! Cởϊ qυầи áo ra, nằm lên giường!”

Diệp Ngọc Tinh mờ mịt nhìn y một lúc, Adonis giục cậu:

“Không muốn chết thì nhanh lên! Nhiệm vụ của tôi là nhận lấy sự dâng hiến của hầu gái, nếu không thể lấp liếʍ cho qua chuyện, vậy thì giờ làm bộ như đã làm xong hết đi.”

Diệp Ngọc Tinh đá văng giày mình rồi bò lên giường, nhìn thoáng qua Adonis đang loay hoay cởϊ qυầи áo của mình, xấu hổ nhỏ giọng nói:

“Giả vờ như đã làm xong là như thế nào?”

Adonis cởi cúc áo ngủ của mình, để lộ l*иg ngực và cái bụng trắng nõn:

“Không biết định tính(*) của trò chơi, nhưng có thể phỏng đoán dựa trên cốt truyện. Em biết kỳ lân không?”

Diệp Ngọc Tinh có chút nghi hoặc:

“Cái gì?”

Adonis nói:

“Để đề phòng, tôi không thể nói nhiệm vụ của mình cho em biết được, nhưng mà……”

Nói đến đây, Adonis đột nhiên nghĩ đến một chuyện:

“Em có phải là trinh nam không?”

Mặt Diệp Ngọc Tinh đỏ lên, xấu hổ khẽ lắc đầu.

Adonis “chậc” một tiếng:

“Vậy thì hết cách rồi, em có biết về truyền thuyết kỳ lân gần gũi với trinh nữ, nhưng sẽ dùng sừng đâm chết những người đã mất trinh không? Trong trang viên này có một người có thiết lập nhân vật là kỳ lân, nửa đêm sẽ ra ngoài gϊếŧ người, và chỉ gϊếŧ những người đã mất trinh. Tôi đoán ý của trò chơi là ép chúng ta lên giường, rồi cũng dùng cách này để tăng độ nguy hiểm cho chúng ta.”

Diệp Ngọc Tinh suy nghĩ một chút, vẫn có chút không hiểu:

“Vậy nếu tôi không còn, thì tại sao nhiệm vụ của tôi lại muốn tôi tìm anh để dâng hiến cơ thể chứ?”

Adonis hơi khựng lại, sắc mặt biến thành màu đen:

“Bởi vì tôi còn.”

____ ____ ____

Đôi lời từ tác giả:

Ngày mai, tôi sẽ cho các bạn thấy sự quyến rũ của một trinh nam (sương mù)

____ ____ ____

Chú thích:

*Hữu kinh vô hiểm (有惊无险): Thấy thì sợ hãi, nhưng lại không có nguy hiểm gì.

*Định tính: Xác định tính chất của vấn đề.

- Hết chương 17-