Chương 11

Ăn cơm xong, Diệp Ngọc Tinh nhìn Tả Khâu đầy mong đợi, hy vọng anh có thể cứu mình trở về.

Cảm nhận được ánh mắt khẩn thiết của Diệp Ngọc Tinh, Tả Khâu quay đầu lại trao cho cậu một nụ cười trấn an. Diệp Ngọc Tinh cảm thấy an tâm hơn một chút, nhưng một giây sau, hy vọng này đã bị bàn tay gần như không có độ ấm của Eugene chặn lại.

Eugene cúi đầu, nở nụ cười ôn hòa:

"Em sẽ trở về với anh, đúng chứ?"

Diệp Ngọc Tinh cứng cổ quay đầu lại, sau khi cân nhắc tỷ lệ chiến thắng giữa Tả Khâu và Eugene, có khi không phải là con người này, cuối cùng dù không muốn vẫn chậm rãi gật đầu.

Eugene hài lòng sờ sờ mặt Diệp Ngọc Tinh:

"Bé ngoan."

Y không chút để ý nhìn Tả Khâu đang đến gần:

"Vậy thì em chào bạn mình đi, chúng ta phải về phòng rồi."

Tim Diệp Ngọc Tinh đập loạn xạ:

"...... Tả Khâu, em đi trước."

Nói tới đây, cậu lại nhỏ giọng nói thêm:

"Tối nay gặp lại."

Sắc mặt Tả Khâu bình tĩnh cũng không biết là có khó chịu hay không, anh nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Diệp Ngọc Tinh và Eugene một lúc, mới nhẹ nhàng gật đầu:

"Tối nay gặp lại, Ngọc Tinh."

-

Khi bị Eugene đẩy vào căn phòng tối tăm, suýt nữa Diệp Ngọc Tinh đã cho rằng mình không thể sống được đến tối để nhìn thấy Tả Khâu.

Eugene dây dưa sờ tới sờ lui bên mặt của Diệp Ngọc Tinh bằng những ngón tay mảnh khảnh với các đốt tay nhô ra, chiếc nhẫn hồng ngọc đeo trên ngón trỏ tỏa sáng mờ nhạt trong môi trường thiếu ánh sáng.

"Em muốn chạy à?"

Diệp Ngọc Tinh sợ hãi lắc đầu, cậu nhận thấy cơ thể của mình lại trở nên cứng ngắc, không thể kiểm soát được.

"Suỵt."

Eugene dựa sát vào cậu:

"Đừng nói dối, nếu không anh giận đấy."

Y đẩy Diệp Ngọc Tinh ngã xuống giường, híp mắt nhìn xuống từ trên cao, lộ ra nụ cười nhạt:

"Anh muốn cᏂị©Ꮒ em."

Diệp Ngọc Tinh lắc đầu, nước mắt hiện lên trong mắt, giống một con non đã đi đến cùng đường:

"A a!"

Cậu thấy mình không thể nói nên lời, bèn há miệng phát ra vài tiếng "A a".

Eugene thương tiếc xoa đầu cậu:

"Muốn nói chuyện?"

"Ừm ừm!"

Diệp Ngọc Tinh vội vàng gật đầu.

Eugene cúi đầu áp sát vào má Diệp Ngọc Tinh, hơi thở lành lạnh phả vào bên má:

"Vậy thì đừng nói những lời khiến anh không vui nha."

Giây tiếp theo, Diệp Ngọc Tinh cảm thấy miệng mình đã được buông lỏng, cậu vội vàng nói:

"Tôi liếʍ...... Liếʍ ra cho anh."

Nụ cười trên môi Eugene dần tắt. Khi y không cười, nét mặt trông có phần kiêu căng và lạnh nhạt, giống như một quý tộc cổ đại bò ra từ cái quan tài trong lâu đài cổ vậy.

Bị ánh mắt như vậy nhìn một hồi, Diệp Ngọc Tinh không dám nói nữa, cậu rụt cổ cụp mắt xuống.

Dường như Eugene đang tự hỏi điều gì đó, y nghiêng đầu im lặng một lúc rồi mới nói:

"Muốn bàn điều kiện với anh?"

Diệp Ngọc Tinh tràn đầy hy vọng hỏi:

"Có, có thể sao?"

Eugene mỉm cười, giống như một quý ngài tốt bụng sẽ nuông chiều Diệp Ngọc Tinh vô điều kiện mà bảo rằng:

"Đương nhiên là có thể."

Y nhìn chăm chú vào Diệp Ngọc Tinh bằng đôi mắt đen láy đó, giọng điệu dịu dàng:

"Nếu không cho anh cᏂị©Ꮒ, vậy thì anh muốn đút tay vào trong đó."

Diệp Ngọc Tinh nghĩ đến chuyện mình gặp phải sáng hôm nay, vừa định gật đầu thì nghe thấy nửa câu sau của Eugene:

"Cả bàn tay."

Cậu chợt ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn khuôn mặt ôn hòa tao nhã của Eugene, giống như đang nhìn một con quái vật ăn thịt người.

"Em chọn xong rồi chứ?"

Diệp Ngọc Tinh không muốn chọn, cậu vùng vẫy bò ra khỏi giường, miệng thì mắng liên hồi:

"Cái đồ biếи ŧɦái nhà anh! Quái vật!"

Nhưng đáp lại cậu, chỉ là đôi tay lạnh như vật đã chết đang nắm lấy mắt cá chân, kiên định thong thả kéo cậu trở lại.

Cậu nghe thấy giọng nói tiếc nuối của Eugene:

"Đúng là không ngoan mà."

- Hết chương 11-