Trong tâm trí tôi ngập tràn hình ảnh hai mắt chảy máu của Dương Nguyệt Nga ở phòng bên cạnh sau khi chết, cô ta cũng bị con rắn đó tìm thấy.
Sau đó trong ký túc xá lúc mọi người đều đang ngủ say, thì âm thầm bị con rắn đen đó hại chết.
Bây giờ đến lượt tôi rồi sao, tôi phải làm thế nào đây?
Đối phó với những thứ đồ quỷ quái như vậy, tôi không phải là Tống Tầm, tôi không có chút kinh nghiệm nào cả. Nhưng nếu không làm gì cả, tôi thật sự sẽ giống như Dương Nguyệt Nga.
Cả người tôi đều chảy đầy mồ hôi lạnh, giống như ngâm mình trong bồn nước vậy, cả người lạnh ngắt. Muốn mở miệng kêu cứu, nhưng lại không nói được gì cả. Giống như thật sự bị ma đè, thần trí vô cùng tỉnh táo, nhưng cả người giống như có một lực lượng vô hình nào đó đè ép, không thể cử động.
Đến nói cũng không nói được, giống như trạng thái vừa tỉnh vừa mơ vậy.
Trước kia tôi cũng từng bị ma đè, có điều đó là chuyện rất lâu về trước. Khi đó là sinh nhật bảy tuổi của tôi. Sáng thức dậy không biết tại sao, nằm trên giường không hề động đậy, muốn dậy nhưng không thể dậy nổi.
Mẹ tôi đi lại trong phòng giúp tôi dọn dẹp phòng, nhưng tôi lại không thể dậy được. Thậm chí không có cách nào nói chuyện với mẹ tôi dưới tình huống đó, chỉ biết mười mất phút sau tình hình đó mới tự nhiên biến mất.
Sau đó tôi hỏi mẹ tôi. Mẹ tôi nói tôi vẫn còn đang ngủ, hoàn toàn chưa tỉnh lại. Tôi nói mấy việc mà mẹ tôi làm trong phòng tôi.
Mẹ tôi lại không tin loại chuyện như ma đè, chỉ trách tôi tỉnh rồi mà còn lười xuống giường, giả vờ ngủ, thật ra đều nhìn thấy rõ ràng động tác của bà.
Nhưng tôi biết chuyện này không hề như vậy, đó giống như hồn bay phách lạc vậy, mắt mở ra nhìn mình, nhưng mắt của cơ thể lại không hề mở ra.
Tống Tâm nói đó là tôi bị hồn thoát ra khỏi xác, là một loại ma đè, nhưng không phải loại ma đè bình thường, chắc là thuộc về loại thiên phú của Âm Dương.
Theo lý mà nói, tôi là người thích hợp học thuật Âm Dương, ông nội của Tống Tâm cũng nói tôi rất có thiên phú.
Mắt trời ở trên trán, dễ mở hơn người bình thường.
Trong đầu nghĩ đến chuyện đó cũng đều không có tác dụng, bởi vì tôi hoàn toàn không phải người Âm Dương, ông nội của Tống Tâm cũng từng nói sẽ nhận tôi.
Nhưng ba mẹ tôi lại không đồng ý, bây giờ tôi hoàn toàn không có cách để đối phó với con rắn đen này.
Nó ở trong tim tôi, giống như tiến vào bể bơi vậy, thực hiện các thể loại bơi.
Tôi có thể cảm nhận được trong trái tim tôi, ở đây lạnh một lúc, ở đó lạnh thấu xương. Mồ hôi trên người càng ngày càng nhiều, trực tiếp làm ướt cả tấm đệm.
Nhịp tim tăng nhanh, linh hồn giãy dụa trong cơ thể, muốn thử thức dậy.
Nhưng điều đó chỉ khiến ý thức càng thêm mệt mỏi và căng thẳng, máu mũi từ từ chảy xuống, khiến cho tâm trạng của tôi không dễ gì mới bình phục lại, lại biến thành phức tạp sợ hãi.
Bây giờ thật sự là gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không kêu.
Bên tai có một giọng nói nhẹ nhàng, giống như tiếng khóc của một người phụ nữ vậy: “Cô gái ngốc, trước kia còn có Lăng Vũ Dương bảo vệ cô, bây giờ cô đuổi anh ta đi rồi, cuối cùng tôi cũng có thể ăn linh hồn của cô.”
Con mẹ nó! Con rắn đó đang nói chuyện, nó nhanh như vậy mà đã biết chuyện mình đuổi Lăng Vũ Dương đi. Bởi vì tôi chưa từng biết, lý do tôi có thể an toàn như vậy, không bị những thứ quỷ quái bám thân, là bởi vì có Lăng Vũ Dương bảo vệ tôi.
Quỷ nước đi tìm Dương Nguyệt Nga mà không phải tôi, cũng là bởi vì nó sợ Lăng Vũ Dương.
Lúc đó tôi và Tống Tâm còn đang suy nghĩ xem con rắn đen này còn tiếp tục hại người nữa không, không ngờ nó lại tìm đến tôi.
Tôi cố thử cuộn chiếc lưỡi tê cứng như đá của mình, mặc dù cơ thể tôi đã bị con quỷ nước này khống chế.
Dưới sự chú ý tập trung, tôi vẫn cuộn được đầu lưỡi lại, giống như có thể động được một chút.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không gϊếŧ cô ngay đâu, tôi sẽ từ từ hưởng thụ cô. Đến cả chủ của tôi cũng quan tâm đến cô, tôi còn cho rằng cô rất lợi hại, bây giờ xem ra cũng chỉ là phế vật mà thôi.” Con quỷ nước đó giống như nói chuyện phiếm bên tai mình vậy, giọng nói nhẹ nhàng, có chút trống rỗng.
Tôi rùng mình sợ hãi, trong lòng có một loại khát vọng sống sót mãnh liệt.
Lăng Vũ Dương không ở đây nhưng tôi vẫn có đứa bé trong bụng, mặc dù nó còn nhỏ, nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn có thể đánh được những thứ ma quái bẩn thỉu này.
Nhưng ở trên cổ tay tôi vẫn còn đeo lá bùa quên không tháo ra, bây giờ tôi và đứa trẻ kia đã mất đi liên hệ, không thể tìm được sự giúp đỡ ở nó.
Nghĩ đến đây, tôi nảy ra một ý tưởng, cố gắng động đậy ngón tay trên cổ tay, nghĩ cách tháo lá bùa khỏi cổ tay.
Cơ thể bị khống chế muốn động đậy rất khó, hơn nữa còn phải dùng một tay để kéo lá bùa kia ra khỏi cổ tay lại càng khó hơn.
Tôi phí sức một lúc, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, khiến gối đầu của tôi ướt nhẹp.
Cùng với cái lạnh như băng ở sâu trong tim tôi, khiến đầu óc tôi có chút không tỉnh táo, cảm giác nhịp tim hoàn toàn làm phá vỡ trạng thái của tôi. Ngón tay run rẩy, nhưng chỉ có thể liều mạng cắn răng tiếp tục cố gắng.
Cuối cùng, ngón tay tôi chạm vào chiếc vòng lá bùa đó, tôi cắn chặt môi, khiến ý thức cả người trở lên tỉnh táo hơn.
Chính vào lúc này, đầu óc tôi trở lên trống rỗng, tôi cũng không biết tôi đang nghĩ cái gì. Không biết sức lực trên đầu ngón tay từ đâu mà ra, vậy mà lại thoát khỏi cảm giác tê dại đó, rút mạnh lá bùa trên cổ tay xuống.
Lá bùa bị tôi xé làm đôi, vùng bụng lạnh buốt. Giống như giấu một cục đá vậy, nếu đổi lại bình thường, tôi nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu. Nhưng vào lúc này lại có một cảm giác nước mắt lưng tròng, tôi cảm thấy bụng tôi cuộn tròn, đứa bé từ từ thức tỉnh.
Cậu bé chậm rãi mở mắt ra, giọng nói ngọng nghịu nói: “Mẹ ơi, có phải có người bắt nạt mẹ không?”