Chương 5: Không chịu nổi

Nhiên Nhiên vội vàng về lớp thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. Cậu đi qua lớp Trần Lâm bỗng một bàn tay kéo cậu vào sau đó đóng cửa.

Cậu định hét lên nhưng bị bịt kín miệng. Ngẩng mặt lên thì thấy là Trần Lâm khiến cậu thở phào. “ Sao cậu lại kéo tớ vào lớp chứ, tớ phải nhanh chóng về nhà.”

Không phải cậu đã hứa với tớ đi mua kính sao. Tớ thấy cậu đi nhanh như vậy chắc là định trốn tớ có phải không ?

Tớ không có trốn cậu, tớ có việc gấp, cậu mau buông ra để tớ về nhà. Đúng lúc này Trường Kiệt mặt mày xám xịt đi qua, cậu sợ hãi vội nép vào trong lòng Trần Lâm trốn. Trần Lâm cũng nhận ra là cậu tránh né Trương Kiệt nhưng lại bị cậu nép vào lòng mà thu hút. Ngửi mùi hương của An Nhiên ngọt như kẹo, Trần Lâm liền cứng. Cậu vùi đầu vào cổ của Nhiên Nhiên ngửi một hơi, sau đó đưa lưỡi ra liếʍ mυ"ŧ.

Nhận ra sự thay đổi về cơ thể của Trần Lâm, cậu bị hoảng sợ, cơ thể cậu vốn dĩ nhạy cảm giờ Trần Lâm lại liếʍ mυ"ŧ cổ cậu khiến cậu mềm nhũn, dựa vào người Trần Lâm không có sức chống cự.

Trần Lâm kéo tay Nhiên Nhiên xuống đũng quần mình, chạm vào nơi đang nhô lên, cổ họng phát ra vài tiếng gầm trầm thấp, quyến rũ.

“ Nhiên Nhiên nhìn xem, nó đang cứng lên vì cậu đó, cậu phải chịu trách nhiệm.”

Nhiên Nhiên ngẩng mặt lên, đôi mắt mơ hồ ửng đỏ trông như chú thỏ đang đợi người ta đến bắt nạt. Cậu thở dốc, bản thân cảm thấy kì lạ, nơi sâu thẳm trong con người cậu đang kêu gào một điều gì đó, cậu khó chịu nức nở.

Trần Lâm hôn lên đôi môi cậu che đi những tiếng nức nở. Đầu tiên là liếʍ nhẹ, sau đó là tiến vào sâu hơn dây dữa với lưỡi của cậu, hút đi hết nước bọt của cậu. Lưỡi cậu tê dại khẽ ưʍ. “Trần Lâm, tớ không chịu nổi”, cậu thở dốc. Bên tai lại tiếng thở trầm thấp của Trần Lâm. Trần Lâm đưa tay xuống chạm và dươиɠ ѵậŧ đang nhô của cậu, cậu khẽ kêu lên. Ưm, “cậu đúng là dâʍ đãиɠ mà, đã cứng lên như thế này rồi, có phải thấy của tôi nên cũng không chờ nổi không. Tôi giúp cậu, nói rồi luồn tay vào trong quần của Nhiên Nhiên chuyển động.

Ha… ahhh… ahh… Cậu, cậu lưu manh, cậu khốn nạn

Tớ còn có thể lưu manh hơn.

Trần Lâm vén áo của Nhiên Nhiên lên, nụ hoa đã dựng đứng run rẩy vì bị bỏ quên nãy giờ. Trần Lâm xoa nắn, niết nhẹ đầṳ ѵú khiến Nhiên Nhiên nức nở :

Ahh…. Không cần chỗ đó, khó chịu, cậu nhẹ một chút sau đó run rẩy bắn ra trên tay Trần Lâm.

Đến loạng choạng An Nhiên mới về đến nhà. Cậu vội vàng lên trên tầng vào phòng tắm tắm rửa, thầm mắng Trần Lâm đùa giỡ lưu manh hại quần cậu giờ vẫn ướt ướt dính dính khó chịu.

Cầm qυầи ɭóŧ trên tay cậu xấu hổ vội giặt sạch. Nghĩ đến truyện hồi chiều Trần Quân đã làm với mình không hiểu sao cậu không hề thấy chán ghét. Cậu khẽ thở gấp, phía sau như có chất lỏng chảy ra khiến cậu hoảng sợ. Cậu vội đưa tay ra sau sờ vào vội giật nảy mình, nức nở. Có phải bản thân đã mắc bệnh gì rồi không, sao phía sau hậu huyệt của cậu lại chảy nước như vậy.

“ hức…. hức… mai nhất định phải bắt đền Trần Lâm cậu ấy khiến mình bị bệnh. Có khi nào sắp chết rồi không.” Cậu sợ hãi leo lên giương quấn kín chăn, đến khi bố mẹ gọi xuống tầng ăn cơm mặt cậu vẫn còn đỏ ứng.

Con sốt hay sao mà mặt lại đỏ như vậy.

An Nhiên lắc đầu, “ chắc là do nóng quá thôi.”