Chương 3

Đổi một bộ trang phục vải sạch sẽ, Hồng Ưng dưới ánh mắt khác nhau của mọi người ở hậu trường, theo sau Bạch Quân Dục lên chiếc xe đỗ ngay cửa. Anh cảm thấy hơi bất an, người đàn ông bên cạnh đang nhẹ nhàng bắt chéo chân, tựa đầu vào tay, đang đánh giá anh. Chiếc xe chạy êm ả trên con đường tấp nập, bên ngoài xa hoa trụy lạc, ngựa xe như nước, nhưng Hồng Ưng lại không hề để ý. Anh thả lỏng bàn tay, mồ hôi đã ướt đẫm lòng bàn tay. Lão Trần chủ gánh từ đầu đã dặn dò anh, đây là một vị khách quan trọng, bất kể hắn bảo anh làm gì, đừng phản kháng, nếu không cuối cùng sẽ làm liên lụy đến cả trăm người ở Đại Phương Lê Viên.

"Em bao nhiêu tuổi?"

Người đàn ông ở đầu kia chậm rãi hỏi anh một câu, giọng nói mang theo chút lười biếng.

"Hai mươi hai."

Hồng Ưng im lặng một lúc, cuối cùng vẫn nói ra tuổi của mình.

Bạch Quân Dục chỉnh lại cặp kính của mình, xích bạc mảnh dài rơi xuống bờ vai gầy của hắn, trong xe yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng xích bạc cọ xát vào vải.

"Tôi còn tưởng em bốn mươi hai tuổi, mặt mày nhăn nhó như ông cụ."

Người đàn ông trêu đùa cười một tiếng, sau đó ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa xoa lông mày, thu lại ánh mắt đang đánh giá Hồng Ưng.

Người này có thân hình vạm vỡ, khuôn mặt góc cạnh, nhưng bên trong lại có khí chất của một thiếu niên già dặn, trông cứng nhắc và ngốc nghếch. Cũng không biết Bạch Quân Nho, tên hồ ly kia thích điểm gì ở cậu nhóc này, cứ nhất quyết làm ầm ĩ muốn người.

Bạch Quân Dục thở dài không thể nghe thấy, thay đổi một tư thế thoải mái hơn, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thời gian gần đây, mấy ông già Bắc phái làm ầm ĩ quá, lại đúng lúc thằng em trai của hắn bám lấy hắn, bảo hắn phải tự mình đến đón con hát mà cậu chọn, hắn không làm thì thằng ranh kia cứ như gái chưa chồng, khóc lóc làm ầm ĩ... Hắn đã tạo nghiệt gì mà lại có một thằng em trai như vậy...

Hồng Ưng tự nhiên không biết suy nghĩ của Bạch Quân Dục, anh lo lắng nhìn chiếc xe tiến vào một khu vườn lớn với những ngôi nhà phong cách phương Tây, sau đó thấy được tiểu quỷ đã quấy rối anh nhiều ngày.

"Hồng Ưng, cuối cùng anh cũng đến rồi!"

Một thiếu niên cao gầy đã đợi ở cửa chạy vụt vào lòng Hồng Ưng, khiến anh lùi lại vài bước.

Thiếu niên này cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc một chiếc quần yếm, phía trên là một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc ngắn sát tai hơi bồng bềnh.

Hồng Ưng theo tiềm thức đẩy thiếu niên cao đến tai mình ra, vẻ mặt rất là hoảng sợ.

"Sao lại là cậu?"

Kể từ khi cứu thiếu niên này một lần trên phố vào tháng Năm, cậu đã bám theo anh một tháng, sau đó thậm chí nói thích Hồng Ưng, còn ôm ấp và tranh thủ cơ hội để sờ soạng anh.

Hồng Ưng cảm thấy cậu bé này có vấn đề, anh đã từ chối nhiều lần, nhưng cậu bé này cứ như băng keo dính chặt lấy anh, một ngày nào đó bất ngờ đánh lén anh bằng thuốc muốn cưỡng bức anh. May mà thuốc không mạnh, anh tỉnh dậy từ trạng thái mơ màng và đánh một trận tơi bời vào thiếu niên đang cắn xương quai xanh của mình.

Kể từ đó, cậu bé này không bao giờ đến nữa, nhưng ngược lại là vị Bạch tiên sinh này lại đến ngồi nhiều ngày, anh luôn nghĩ rằng Bạch tiên sinh này đến vì Dương Dư Ca, nhưng bây giờ nhìn như vậy, Hồng Ưng cũng có chút hiểu rõ.

Bạch Quân Nho bị đẩy ra sau đó lại mặt dày mày dạn cọ vào, khuôn mặt giống Bạch Quân Dục đến bảy phần đỏ bừng, đôi mắt đào hoa lấp lánh, giống như đứa trẻ được kẹo.

Cậu nhếch môi muốn hôn Hồng Ưng, Hồng Ưng không thể thoát ra, chỉ có thể quay mặt đi, thiếu niên không hôn được môi anh, nhưng lại chạm qua tai anh.