Chương 5

5 luồng ánh sáng vàng, đỏ, trắng, lam, lục trớp động trong đêm tối, tiếng mãnh thú rít gào xen lẫn với tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, tràng diện chiến đấu vô cùng nhốn nháo. Cái gì mà trận pháp, bùa chú. Tất cả đều không phù hợp với quần chiến. ở tình thế đối phương đông như dòi bọ. Một chút ít trận pháp bố trí tạm thời làm sao có thể ngăn cản chúng lâu dài, đến khi đó chỉ sợ đến cơ hội phản đòn chúng tôi cũng không có. Tất cả những điều vừa rồi đều là những suy nghĩ thoáng qua khiến tôi quyết định chủ động xuất kích, dù sao thì " tiên hạ thủ vi cường", đấm trước là có lợi. thật không nghĩ tới sự bốc đồng trong chốc lát của tôi lại giúp cả đoàn người thay đổi tình thế, giờ đây chúng tôi không những không còn lâm vào thế bị vây công mà 5 thần tướng linh thú còn đang " tả xung hữu đột" giữa cả bầy cương thi, nhất thời đánh cho chúng thất điên bát đảo, hàng ngũ vốn chỉnh tề bởi tác phong quân đội cũng bị xáo trộn, dối đến không thể nào dối hơn.

"tè te" tiếng kèn lệnh vang lên rồn dập trong đêm vắng. Đám cương thi tưởng chừng như ngu dốt đồng loạt dừng lại chạy lui về phía sau. Quỷ thi tướng giắc quân Minh nắm trong tay một đồ vật xù xì cong cong nhìn qua như sừng trâu đang ngữa cổ thổi liên hồi. đến khi đám cương thi lui xa ra khỏi chúng tôi một đoạn mới dừng lại. hắn quét mắt khắp một khoảng rừng phía trước mặt. Xác cương thi thiếu tay, thiếu chân nằm dạp trên đất đang bắt đầu phân hủy khá nhiều. Số lượng phải đến gần một nữa, chỉ chiến đấu một hồi mà 1 phần 3 quân của hắn đã nằm xuống hắn làm sao không tức giận. Đôi mắt đỏ rực đầy những tia máu chạy loạn của hắn hướng 5 người chúng tôi tỉ mĩ quan sát, chỉ thấy 2 hàng lông mày dậm dạp của hắn nhăn rúm lại, khuôn mặt đen xạm, lở loét nhầy nhụa khẽ rung lên theo từng tiếng gằn giọng của hắn.

- Thần tướng linh thú...các ngươi là hóa thân của thần thú.

- Nhận ra hơi muộn đấy.

Lân hất hàm đáp trả.

- Không tồi...chỉ với 5 người mà đã hạ được rất nhiều binh sĩ của ta. Nhưng các ngươi đừng đắc ý vội, vừa rồi chỉ là ta khinh địch không nhìn ra chân thân của các người. hôm nay để bản tướng quân cho các ngươi kiến thức một chút trận pháp tinh diệu của quân đội Minh Triều ta.

Quỷ thi tướng quân kia quát lớn một tiếng nâng lên sừng trâu thổi liên hồi, thanh âm như rất có nhịp điệu, đám cương thi kia nghe kèn lệnh lập tức di chuyển, tốp 5 tốp 3 tách ra hợp vào vô cùng nhuần nhuyễn, chẳng mấy trốc một trận pháp quy mô được thiết lập.

- Là Bát Môn Kim Tỏa Trận. Con mẹ nó... ai đó gọi Triệu Tử Long tướng quân tới đây ngay được không?

Mắt thấy trận pháp đám cương thi kia vừa hình thành tôi không khỏi há mồm trợn mắt, Bát Môn Kim Tỏa trận từ lâu đã được đạo môn lĩnh hội sau đó cải biến một chút, dung nhập thành trận pháp, tôi ở trong điển tịch cũng đã thấy qua, nên khi nhìn thấy trận pháp đám cương thi kia hình thành tôi thực sự kinh hãi. trong tâm niệm nhớ lại trận chiến dưới thành Tân Dã trong bộ tiểu thuyết kinh điển Tam Quốc Diễn Ngĩa. Tướng quân hoàn mỹ Tiệu Tử Long dẫn theo 500 tinh binh đã phá nát trận đồ Bát Môn Kim Tỏa này. Tuy rằng trong tiểu thuyết có nói Tào Nhân chỉ lập xác trận không tô được hồn trận khiến trận pháp thiếu đi mắt trận quan trọng dẫn đến đại bại nhưng không thể không nói đây thực sự là một trận pháp lợi hại. dù chỉ là xác trận , 5 người chúng tôi cũng khó có thể phá được. Ý niệm lay động tôi mới vô thức mà thốt lên những lời kia. Tuy nghe vào rất vớ vẫn nhưng nếu có một điều ước lúc này tôi thực sự ước Triệu Tử Long xuất hiện.

- Bớt tào lao đi. lúc này mà còn đùa được.

Vi cau mày không vui nói, nhìn qua thần sắc tôi biết cô đang rất khẩn trương nên không giám nói hươu nói vượn nữa. Đang lúc cả đám người chúng tôi suy tính cách đối phó trận pháp kia thì từ phía bờ bên kia sông Luồng vang lên bản hùng ca bi tráng một thời, bài hịch ấy như đinh nhọn đóng cột lim, khẳng định chủ quyền dân tộc, danh giới Bắc,Nam phân định rạch ròi.

" Từng nghe

Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân

Quân điếu phạt trước lo trừ bạo

Như nước Đại Việt ta từ trước

Vốn xưng nền văn hiến đã lâu

Núi sông, bờ cõi đã chia

Phong tục bắc, nam cũng khác

Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời xây lền độc lập

Cùng với Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên xưng đế một phương

Tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau

NHƯNG HÀO KIỆT THÌ ĐƠI NÀO CŨNG CÓ!!!! "

( trích Bình Ngô Đại Cáo của Nguyễn Trãi)

Bài hịch ngâm đến đây thì một giọng nói vang động như sấm rền cất lên.

- Vương Long ngươi không để Khằm Ban ta vào mắt?

Giọng nói vừa rứt chỉ thấy rất nhiều thân ảnh, thân mặc khôi giáp trang nghiêm dẫn đầu là một thống soái tướng mạo oai phong, lẫm liệt đạp gió mà tới.

- Khằm Ban...Khằm Ban..!!!

Quỷ thi tướng quân kia thì ra tên là Vương Long, mắt nhìn thấy thân ảnh thống soái Khằm Ban thì không khỏi tức giận, từng tiếng Khằm Ban rít qua kẽ răng của hắn tỏ rõ sự căm phẫn.

- Vương Long, mấy trăm năm qua ngươi lẫn trốn cũng thật khéo, tại sao đến gần đây mới xuất hiện, ngươi nghĩ Đại Việt ta hết người rồi sao?

Giọng nói uy mãnh của thống soái Khằm Ban lại vang lên.

Quỷ thi Vương Long nét mặt rữ tợn nói.

- Năm xưa ta để thua ngươi một trận, kết quả làm hỏng đại cục của Minh Triều. Bao năm qua phải trốn chui, trốn lũi. Thân xác cũng không thể trở về cố quốc, hôm nay tại đây ta sẽ trả lại hết cho ngươi, cho ngươi nếm thử cảm giác tôn nghiêm của quốc gia bị dày xéo.

Rứt lời hắn nở một nụ cười quỷ dị liếc về phía hang Lung Mụ kế đó hướng mắt về phía bác Rửn.

- Tất cả đã được an bài, sẽ kết thúc sớm thôi, cũng nhờ ngươi thời đại của Minh Triều sẽ hưng thịnh nay mai...sẽ trường tồn cùng thiên địa.. haha.

- Có ý gì? Hắn nói vậy là có ý gì...ánh mắt của hắn tại sao lại hướng về mình mà nói ra những lời như vậy ?

Bác Rửn bị ánh mắt của Vương Long làm cho bấn loạn, bác cẩn thận suy nghĩ nguyên ro." Đoành" một tiếng sét đánh vào thần trí của bác, bác Rữn run dẫy loạng choạng như muốn ngã xuống.

- Muôn...thằng Muôn. Không lẽ nó đã bán thần hồn cho quỷ rữ. Không, Muôn. không thể như thế được.

Bác Rửi ôm đầu ngồi phịch xuống đất từng khúc mắc trong suy nghĩ dần được giải đáp. Miệng bác lẩm bẩm nói ra những câu vô nghĩa.

- Nhiều ảo cảnh như vậy làm sao một đứa nhỏ mới 18 có thể phá bỏ mà thuận lợi tiến qua được?. Dao găm nào? mình chưa từng cho nó dao găm. Tại sao chỉ mình Muôn chạy thoát ?, đám vong quỷ quân Minh không yếu sao nó bình an thoát về báo tin. Trước giờ nó luôn hào hứng cùng mình hàng yêu trừ ma, sao hôm nay lại muốn ở lại bản. Thôi hỏng...hỏng rồi.

Nghĩ tới đây 2 mắt bác đã nhòe đi vì sự thật đầy cay đắng. Muôn , đệ tử bác hết mực yêu thương không biết vì lí do gì đã bán linh hồn của mình cho quỷ rữ. Giờ phút này bác đau đớn, tự trách bản thân đã không siết sao hơn. Bác than trách Muôn nhỏ dại 1 thì tự trách bản thân mình 10.

Nhìn thấy bộ dáng đau khổ của bác Rủi, quỷ thi Vương Long cười sằng sặc sau đó nói.

- Chắc hẳn ngươi đang tự hỏi, tại sao một thầy mo tương lai sáng ngời như hắn lại toàn tâm , toàn ý làm việc cho ta phải không?. Tất cả là vì ngươi, ngươi không thỏa mãn được lòng tham của con dã thú ấy. Hắn muốn mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Nhưng ngươi chỉ có vậy, chút pháp lực ấy của ngươi không làm thỏa mãn hắn, hắn tìm đến hắc đạo là điều dĩ nhiên. Dù sao ta cũng phải cảm ơn ngươi. Nhờ có ngươi Minh Triều ta rốt cuộc cũng đợi được ngày phục hưng. Kaka.

Nghe thấy những lời này bác Rửn như hiểu ra tất cả. Bác biết Muôn là người có ý chí, có tham vọng. Nhưng bác không nghĩ tới hắn lại mù quáng đến như vậy. Bác hướng đôi mắt giận rữ nhìn về Vương Long. Dường như nhận ra hận ý trong đôi mắt bác Rửi, Vương Long nhếch cái miệng đang bám đầy dòi bọ nói.

- Chớ vội nóng giận. đợi đến khi đồ đệ yêu dấu của ngươi giải khai phong ấn cổ mộ hoàn toàn, phóng thích chủ soái của ta cùng các huynh đệ, khi đó ngươi phát tiết ta tuyệt đối không cản. hahaha

Giọng nói mang theo phần trào phúng ấy của quỷ thi Vương Long như trăm ngàn vết dao cứa vào tim bác Rửi. trong ánh mắt lạc thần của bác tôi nhìn ra sự tuyệt vọng. "Phong ấn bị phá bỏ đám tà vật cường đại kia sẽ ra ngoài. Đến khi đó..."

Tôi thực sự không giám nghĩ tiếp.

Bất chợt chú Hải tiến lên chắp tay với thống soái Khằm Ban hành lễ sau đó nói.

- Thống soái việc đã đến nước này đành trông cậy vào ngài ngăn cản đám tà vật ở đây, về phần cổ mộ chúng ta đành gắng sức.

- Ta đã hiểu, các ngươi nhanh đi đi. đám bại binh này cứ để cho ta. Hôm nay ta cũng muốn lĩnh giáo thứ gọi là trận pháp đệ nhất binh gia này. Nên nhớ tận lực mà làm quyết không thể để quốc gia mang nhục.

Thống soái Khằm Ban nét mặt uy nghi nghiêm giọng nói.