Khương Tuế Tuế không nhận thẻ đen trong tay A Đại, “Lâm Lâm đã cho tôi sáu thẻ đen không giới hạn rồi.”
"Nhưng phu nhân cô chưa bao giờ quẹt lần nào cả, lần này cô quẹt thẻ đen thì thuộc hạ mới có thể báo cáo lại với Hoắc gia được!”
Khương Tuế Tuế bĩu bĩu môi, muốn nói mình có tiền dành dụm riêng rồi.
Lúc này, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Khương Hề Hề lén lút quan sát Hoắc phu nhân ngồi ở vị trí giữa hàng ghế đầu tiên.
Người bán đấu giá giới thiệu một vài sản phẩm ở trên bục đấu giá, Hoắc phu nhân không ưng í cái nào cả, không lâu sau Khương Hề Hề nghe người bán đấu giá đứng ở trên bục nói:
"Sản phẩm đấu giá tiếp theo, là một chiếc túi da cá sấu phiên bản giới hạn, toàn thế giới chỉ có ba cái.”
Khương Hề Hề nhìn thấy nhân viên trưng bày chiếc túi vàng óng ánh trên mặt bàn, đôi mắt cô ấy nhìn chằm chằm.
“Minh Trạch, chiếc túi đó trông đẹp quá, với lại là phiên bản giới hạn toàn cầu đấy.”
Khương Hề Hề và Vệ Minh Trạch năm ngón tay đan chặt vào nhau, hướng về phía đối phương.
Vệ Minh Trạch cầm lấy tẩm bảng đấu giá trên tay Khương Hề Hề, “Hề Hề thích thì anh sẽ mua cho em.”
Ngay khi người bán đấu giá hét giá khởi điểm, thì Vệ Minh Trạch liền ra giá.
Mặc dù mắt Khương Tuế Tuế không thể nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được, cô có thể nghe thấy âm thanh đằng xa kia, và những âm thanh cực nhỏ mà người bình thường không thể nghe được, có thể phán đoán ra Khương Hề Hề và Vệ Minh Trạch cơ bản là đang ngồi ở vị trí phía sau lưng mình.
Ban đầu Khương Hề Hề nổi lòng muốn gϊếŧ cô, nguyên nhân rất lớn đó chính là lo lắng sau khi Khương Tuế Tuế trở về, hôn ước với Vệ gia sẽ rơi vào tay của Khương Tuế Tuế.
Khương Hề Hề từ nhỏ đã sống ở Khương gia, là hàng xóm với Vệ gia, cô ấy và Vệ Minh Trạch còn là thanh mai trúc mã.
Nhưng Khương Tuế Tuế chưa bao giờ nghĩ đến việc cướp đi hôn ước của Khương Hề Hề, mặc dù hôn ước được định với Vệ gia, vốn dĩ thuộc về cô.
Cô vẫn còn nhớ mình trở về Khương gia không lâu, vào ngày mưa đó, mặt đất trơn trượt, cô không cẩn thận nên bị trượt chân, đυ.ng trúng Vệ Minh Trạch, người đàn ông đó liền động tay động chân với cô liền.
Sau đó chuyện này được truyền ra ngoài, nói là cô đang quyến rũ Vệ Minh Trạch.
“…… 220 vạn! Còn ai muốn trả giá nữa không?”
Vệ Minh Trạch cả chặng đường luôn hét giá chiếc túi vàng, hét đến 220 vạn, điều này đã tiến gần đến mức kỷ lục cao nhất mà chiếc túi vàng được bán đấu giá trong suốt nhiều năm qua.
Trên gương mặt của Khương Hề Hề hiện lên nụ cười rạng rỡ, nhưng vẫn còn lo lắng hỏi:
"Minh Trạch, 220 vạn có lãng phí quá không? Nếu như bị dì Lan biết được……”
“Em cứ yên tâm, Hề Hề, em xứng đáng được sở hữu chiếc túi 200 vạn!”
Khương Hề Hề khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc, ngay trong khoảnh khắc người bán đấu giá muốn chốt mức giá đó…….
"500 vạn!"
Khương Tuế Tuế giơ cao tấm bảng đấu giá trong tay lên, giá bán đấu giá bất ngờ tăng lên gấp đôi, khiến cả hiện trường giật mình.
Những vệ sĩ ngồi cạnh Khương Tuế Tuế mặt cứng như đá điêu khắc đều nở nụ cười tươi như nhìn thấy tia hi vọng của ánh bình mình.
Quá tốt rồi! Cuối cùng phu nhân cũng quẹt thẻ đen của Hoắc gia rồi!
Âm thanh “500 vạn” này, giống như viên đá nặng ngàn cân rơi xuống đầu Khương Hề Hề và Vệ Minh Trạch, trực tiếp đánh họ đến ngây ra!
"500 vạn, lần một!"
"Có giá nào cao hơn 500 vạn không?"
Người bán đấu giá đang hỏi thêm, Khương Hề Hề vội vàng kéo lấy tay của Vệ Minh Trạch.
" Minh Trạch! Chiếc túi vàng sắp bị mua mất rồi, anh ra thêm 1 vạn đi.”
Vệ Minh Trạch nhìn Khương Hề Hề, "Hoắc phu nhân muốn nó, chúng ta không tranh cái này với cô ấy.”
“Nhưng…...”
Đó là chiếc túi vàng mà trên thế giới chỉ có ba cái, cầu gặp còn khó thấy, Khương Hề Hề thật sự không cam lòng khi chứng kiến chiếc túi vàng rơi vào tay của người khác.
Tuy nhiên Vệ Minh Trạch chỉ an ủi cô ấy: “Lần đấu giá này, có nhiều thứ tốt lắm, Hề Hề còn thích cái gì nữa thì anh sẽ mua cho em!”
Khương Hề Hề mở to mắt nhìn mấy vệ sĩ trực tiếp nhận lấy chiếc túi vàng từ tay của nhân viên đấu giá bên cạnh Hoắc phu nhân.
Người bán đấu giá rất nhiệt tình nịnh hót: “Hoắc phu nhân, cô thực sự là có mắt nhìn, chiếc túi vàng số lượng giới hạn trên toàn cầu rất hợp với cô!”
Khương Tuế Tuế không nhìn thấy chiếc túi vàng đó trông như thế nào cả, chỉ nghe thấy người bán đấu giá giới thiệu chiếc túi vàng đó có sức chứa lớn mà thôi.
“A Đại, chiếc túi vàng này anh hãy mang về nhà, cho chị dâu mang đi mua đồ ăn đựng đi.”