Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Mèo Đanh Đá Của Hoắc Gia

Chương 5: Tôi không quen cô

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bốn năm sau:

Tại hội bán đấu giá trong kinh thành, những người có tên tuổi đều tụ họp.

Chiếc Bentley màu bạc đậu bên tấm thảm đỏ, cửa xe mở ra, người thanh niên bước xuống từ trên xe đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người đi đường.

"Anh ấy là ai vậy? Trông có vẻ đẹp trai quá.”

“Là thiếu gia hào môn nào ở kinh thành sao? Sao tôi chưa từng gặp qua anh ấy nhỉ.”

“Anh ấy à, anh ấy là đại thiếu gia của Vệ gia ở Hải thành đó, là Vệ Minh Trạch! Là thanh mai trúc mã với công chúa đàn dương cầm Khương Hề Hề, hai người họ từ nhỏ đã được định hôn ước đấy.”

Người đi đường đang có mặt ở đối diện đường phố bàn tán xôn xao.

Bọn họ nhìn thấy Vệ Minh Trạch quay người, từ trong chiếc xe Bentley màu bạc, nắm tay một cô gái nhìn thùy mị đoan trang đi ra.

"Wow! Là Khương Hề Hề!”

“Công chúa đàn dương cầm, idol đang nổi tiếng, cô ấy còn có thể viết lời cho các ban nhạc hàng đầu, năm nay lại đạt thành tích thứ nhất của chuyên ngành, thi đậu vào chuyên ngành thanh nhạc của trường đại học Kinh Hoa đấy.”

Người đứng xem trong đám đông, được người quản lý của Khương Hề Hề mời đến, lớn tiếng khen ngợi cô ấy một hồi.

Cùng lúc đó khiến người đi đường kinh ngạc, là các bạn fans biết được lịch trình của Khương Hề Hề từ phía của người quản lý, đứng ở phía bên đường đối diện giơ cao banner kêu gọi.

"Hề Hề! Các Tây Mễ yêu cô!”

"Vẻ đẹp hôm nay của Hề Hề lại đâm trúng tim tôi rồi!”



Khương Hề Hề vẫy tay với fans, càng khiến fans hâm mộ la hét càng to hơn.

Đúng lúc này, một đoàn xe dừng ngay trước cửa của hội đấu giá.

Trên 4 5 chiếc xe đồng thời có vệ sĩ áo đen được đào tạo bài bản bước xuống, sự xuất hiện của những vệ sĩ này khiến bầu không khí vốn đang ồn ào, bỗng chốc trở nên trang trọng.

Sự chú ý của người đi đường dịch chuyển từ hướng của Khương Hề Hề qua đó.

"Đó là ai vậy?"

"Chắc là hào môn kinh thành? Long trọng như vậy mà!”

Sáu vệ sĩ đứng thành 2 hàng, chiếc Maybach màu đen đang dần tiến vào ở giữa.

Cửa xe mở ra, cô gái bước xuống từ trên xe, mặc chiếc áo dài màu tím nhạt, phía dưới là chiếc váy ngắn màu trắng gạo.

Cô buộc tóc đuôi ngựa, đội chiếc mũ bóng chày màu trắng, trên mặt mang chiếc kính râm đen to che đi 1/3 khuôn mặt.

Một nửa khuôn mặt lộ ra từ kính đen, là làn da trắng tuyết, tinh tế không tì vết. Đôi môi của cô mọng nước, hai bên khóe môi cong cong lên trông rất dễ thương.

Sáu người vệ sĩ sau khi cúi đầu chào cô, liền đi theo sau cô trực tiếp hướng thẳng về hướng của hội bán đấu giá.

Từ trong hội trường của hội bán đấu giá, một nhân viên chạy ra ngoài, sau khi cúi chào thì thể hiện những cử chỉ mời gọi và dẫn dắt mọi người cùng nhau đi vào.

Khương Hề Hề và Vệ Minh Trạch đứng ngay giữa thảm đỏ, và chặn đường của bọn họ.



Cả hai đều đang thăm dò cô gái đeo kính rốt cuộc là ai.

Cô gái đó chỉ để lộ nữa khuôn mặt mà đã gây ấn tượng với mọi người.

Cô được rất nhiều vệ sĩ vây quanh giống như là tiểu công chúa vậy, Vệ Minh Trạch thực sự cũng rất tò mò cô gái này rốt cuộc là thiên kim hào môn nhà nào ở kinh thành.

Mà Khương Hề Hề ngay từ cái nhìn đối phương đầu tiên, thì liền đứng ngây ra tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như giấy.

"Hai người mau tránh ra!" Nhân viên của hội bán đấu giá ra hiệu cho Khương Hề Hề và Vệ Minh Trạch mau đứng qua một bên.

Sáu người vệ sĩ tạo thành vòng bảo vệ lấy cô gái, đi ngang qua trước mặt Khương Hề Hề, cô ấy bỗng nhiên xông lên một bước!

Hành động của các vệ sĩ rất nhanh chặn cô ấy lại.

Khương Hề Hề xông lên phía cô gái đang được vệ sĩ bảo vệ ở giữa và hét lên: "Cô gái đây, có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau đúng không?”

Khương Tuế Tuế dừng bước chân nhưng không hề quay đầu nhìn Khương Hề Hề.

"Tôi không quen cô.”

Khương Hề Hề nhìn chằm chằm, nhìn nữa khuôn mặt của Khương Tuế Tuế dưới kính đen, “Là cô!”

Khương Hề Hề tự tin vào bản thân, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm!

Cô ấy lại nhìn Khương Tuế Tuế từ đầu đến chân một lần nữa.

“Những thương hiệu bản giới hạn số lượng trên người cô, là ai mua cho cô vậy, là kim chủ của cô sao? Tôi biết ngay là cô chưa chết, cô có thể đến hội bán đấu giá, là được bao nuôi đúng không!”
« Chương TrướcChương Tiếp »