Chương 19: Khương Hề Hề gặp quỹ rồi

Thẩm Gia Thụ chỉ xoa nhẹ mái tóc của Khương Tuế Tuế rồi thu hồi lại bàn tay.

Anh cúi đầu, tò mò nhìn chú mèo đen nhỏ được Khương Tuế Tuế dần theo. "Meow"

Vượng Tài chuyển phương hướng, đặt mông ngồi giữa Khương Tuế

Tuế và Thẩm Gia Thụ, ngăn cách hai người họ.

Cha đã dặn dò nó, ở bên ngoài không thể để người khác giới nào tiến quá gần mẹ nói "Anh Gia Thụ, anh cũng là sinh viên Kinh Hoa sao?" "Ừm, anh là sinh viên nghèo khó được Kinh Hoa tuyển sinh năm nay." Khương Tuế Tuế cười tươi ngọt ngào: “Trùng hợp rồi ~ em cũng là sinh viễn nghèo khó của đại học Kinh Hoa, em thuộc học viện âm nhạc"

Thẩm Gia Thụ không ngờ lại trùng hợp như vậy, "Anh cũng thuộc học viện âm nhạc. “Anh Gia Thụ, nhạc cụ đặc biệt của anh là……....

Thẩm Gia Thụ trả lời bằng ba từ, “Kèn Xôna.”

Khương Tuế Tuế vui vẻ nói: “Cuối cùng anh cũng chịu thừa hưởng cái áo của ông nội Thẩm rồi” Thẩm Gia Thụ chậc một tiếng, ông nội của mình từ nhỏ đã bắt anh học kèn Xôna, nhưng anh luôn từ chối không chịu học cho đến khi ông bị bệnh.... "Ông nội Thẩm vẫn khỏe chứ?" Khương Tuế Tuế hỏi anh. “Ông nội....vẫn khỏe, sau khi anh thi vào Kinh Hoa, thì đã lừa được ông ấy đến kinh thành.”

Vừa nghĩ đến ông già kiên cố ấy, Thẩm Gia Thụ liền cảm thấy đau đầu, khó chịu khi đến kinh thành như thể có gì đó thủ hàn trong Kinh Đô, nhưng ông thi vào Kinh Đô để có một cuộc sống tốt đẹp cho ông nội.

Hai người họ ở trên xe đã cho nhau số điện thoại. Thẩm Gia Thụ chú ý đến chiếc điện thoại mà cô đang dùng. Cuộc sống hiện tại của Khương Tuế Tuế có ổn hay không? Bỗng Thẩm Gia Thụ nhớ đến, Khương Tuế Tuế nói bản thân mình là một sinh viên nghèo.

Cô là thiên kim hào môn mà, sao có thể là sinh viên nghèo chứ?

Khi Thẩm Gia Thụ đang muốn mở miệng thì xe buýt đã đến cửa phía đông của đại học Kinh Hoa, bọn họ liền phải xuống xe. Bước vào đại học Kinh Hoa, Khương Tuế Tuế liền cởi dây thừng ra thả cho Vượng Tài tự do đi lại.

Thẩm Gia Thụ cảm thấy không yên tâm cô, nên đã đưa cô đến cửa cầu thang rồi mới chịu rồi đi.

Khương Tuế Tuế theo hướng cầu thang đi lên, bỗng nhiên bước chân dừng lại, cô nghe thấy được giọng nói của Khương Hề Hề.



Khương Hề Hề đang đi từ tầng bốn xuống. "Hề Hề, sợi dây chuyền trên cổ cậu, là do Vệ thiếu đấu giá mua cho cậu đó sao? Đẹp quá đi!

Được cô gái bên cạnh khen ngợi, Khương Hề Hề không nhịn được khỏe môi nhếch nụ cười. “Đây là sợi dây chuyền Van Cleef & Arpels bản giới hạn cổ điển thế kỷ thứ 18, tôi đã nói với Minh Trạch là đừng xài tiền bừa bãi, nhưng anh ấy vẫn muốn mua được nó để tặng tôi.”

Trên hội bán đấu giá, Khương Hề Hề không hề đấu giá được sản phẩm nào cả, mà còn để lại tai tiếng, nhưng điều đó không hề cản trở việc cô ta dựng chuyện lên ở trước mặt bạn học khác. “Thật ghen tị cậu với Vệ thiếu! Sợi dây chuyền này chắc chắn là tốn rất nhiều tiền đúng không. “Cũng chỉ hơn 1 triệu tệ thôi” "Wow!" Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng* hộ team nha !!!

Khương Hề Hề và Trần Noãn Noãn bước xuống cầu thang, khi bọn họ bước xuống cầu thang tầng hai, thì một bàn tay nhỏ xinh trắng trẻo đưa ra chặt chọt vào cánh tay của Khương Hề Hề.

Khương Hề Hề ý thức được liền quay đầu lại, liền nhìn thấy Khương Tuế Tuế đứng phía sau lưng của cô ta.

Những sợi tóc của cô bị gió thổi bay, cô khoe đôi môi mềm mại của mình, đôi mắt đen lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Khương Hề

Hê.

Như cách đây 4 năm, lần đầu Khương Hề Hề nhìn thấy dáng vẻ của Khương Tué Tué. "Aaaaa !"

Khương Hề Hề nghĩ rằng bản thân cô ta đã gặp thấy quýt

Cô ta kêu hét thảm thiết, rồi vội vàng lùi lại nhưng một bước hụt cầu thang, cô ta liền giống như bao cát một đường lăn xuống các bậc cầu thang! "He Hè! He He!"

Trần Noãn Noãn bị những phản ứng của Khương Hề Hề làm cho mềm nhũn cả chân, cô ấy liền vội vàng lao xuống cầu thang.

Khương Hề Hề bị những góc nhọn của bậc thang đập vào đầu làm chảy cả máu, cô ta cố gắng chống cự cơ thể rồi ngẩng đầu nhìn lên trên.

Cầu thang một mảng trống rỗng.….....

Cô ta nhịn không được cơ thể liền phát run, cô ta thật sự là đã gặp quỷ sao? "Hề Hề, cậu chảy máu rồi, để tôi đưa cậu đến phòng y tế Lúc Trần Noãn Noãn đang muốn đỡ cô ta lên, thì Khương Hề Hề liến bóp chặt cánh tay của cô ấy. "Lúc nãy, cậu có nhìn thấy người đằng sau tôi không?"