Trên trán của Châu Nhuệ lúc này bỗng chốc đầy mồ hôi lạnh. “Hoắc gia, tôi xin lỗi, hành tung của thần y của Liên Minh Vô Giới luôn bất định.
Theo thông tin mới nhất, thần y đã đến kinh thành, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể tiếp cận được thông tin về thần y, thậm chí thần y là nam hay nữ còn không biết rõ, chúng tôi......
Hoắc Lâm Tây lười nghe Châu Nhuệ giải thích: "Tiếp tục tìm! Bảo người của Liên Minh Vô Giới, bắt bọn họ khai ra thông tin liên quan đến thần y đi cho tôi!”
Trong hai năm nay, Liên Minh Vô Giới không chỉ dùng thuốc độc như thần của Cửu Thiền Tuế, mà còn có một vị thần y có thể làm sống lại người đã chết.
Hoắc Lâm Tây luôn tìm kiếm vị thần y này, còn bỏ một cái giá rất cao cho Liên Minh Vô Giới để mời vị thần y này đến gặp anh.
Hoắc Lâm Tây đã tăng giá tiền lên tới 9 con số, nhưng thần y của
Liên Minh Vô Giới vẫn chưa trả lời anh.
Đường phố sáng sớm, xe cộ qua lại tấp nập và ánh mặt trời vàng đổ ra khắp nơi trong thành phố.
Một chú mèo đen chân trắng với chiếc đuôi to, bước đi uy võ hiện ngang ở trên đường phố.
Cổ của chú mèo đen được quấn một sợi dây thừng, nó dẫn Khương Tuế Tuế đến trạm xe buýt, ngồi xuống đất và cũi đầu chải lông ở chân trước.
Vượng Tài là chú mèo dẫn đường, nó quen thuộc với mọi nẻo đường ở trong kinh thành, Hoắc Lâm Tây cũng khiến cho nó hiểu được, nên dẫn Khương Tuế Tuế lên chuyến xe buýt nào để đến trường.
Không lâu sau, xe buýt số 7 tạm thời đến trạm.
Vượng Tài ngồi dậy, Khương Tuế Tuế liền đi theo nó.
Một móng vuốt của Vượng Tài vừa giẫm lên xe, thì tài xế liền kêu lên. "Không thể mang thú cưng lên xe!
Khương Tuế Tuế đứng trước của xe, nói với tài xế: “Vượng Tài không phải là thú cưng, nó là mèo dẫn đường" “Mèo dẫn đường cái gì chú tôi chưa từng nghe qua, cô gái trẻ, đưa mèo của cô đi đồn taxi đi, nếu con mèo này đi tiểu tiện bậy trên xe tôi thì làm sao?" "Vượng Tài sẽ không làm vậy đâu."
Giọng nói của Khương Tuế Tuế, ngập trong tiếng gầm khẽ của tài xế: "Mau di mau di di!"
Tài xế bấm nút đóng cửa xe, Vượng Tài kêu lên một tiếng meow, buộc phải nhảy xuống khỏi xe.
Khương Tuế Tuế lùi lại một bước nhỏ, nghe thấy tiếng xe buýt khởi động, xe buýt số 7 rời đi trước mặt cô.
Khương Tuế Tuế cúi đầu xuống nói chuyện với chú mèo dẫn đường của cô. “Vượng Tài, lỡ chuyến xe buýt đó, chúng ta sẽ đến trường muộn đó.”
Vượng Tài: “Meow.” "Chúng ta đợi ở đây đi, biết đâu chuyến xe buýt đó sẽ quay lại đón chúng ta thì sao.”
Khương Tuế Tuế nghiêng đầu, cô nhếch khỏe môi, nụ cười trên đôi môi có ý nghĩa rất sầu.
Ngay gần cạnh trạm xe buýt, mấy vệ sĩ mặc thường phục nổi giận đến mức không thể nhịn được chửi bởi. "Tài xế rác rưởi! Không ngờ lại đuổi Vượng Tài đại nhân xuống xe!” “Nếu tài xế xe buýt số 7 dám làm cho tiểu phu nhân đi học muộn, thì tôi sẽ lấy tro cốt của hắn!” Nhớ đọc t*ruyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!
Một trong số các vệ sĩ mặc thường phục lấy điện thoại ra và gọi cho số điện thoại nào đó.
Chưa đầy một phút sau, chiếc xe buýt số 7 đã khởi hành một chặng đường đó, lần nữa lại xuất hiện trước mặt Khương Tuế Tuế, cửa xe được mở ra, tài xế xông vào cô gái đang đứng dưới cửa xe hét lên: "Em gái nhỏ, lên xe đi. Vừa rồi đúng là có lỗi rồi, là tôi không có kiến thức, không biết bây giờ mèo dẫn đường cũng có thể lên xe.
Vượng Tài nhảy lên xe buýt, Khương Tuế Tuế liền đi theo nó, cô được Vượng Tài dẫn vào trong, bây giờ đang là giờ cao điểm đi học đi làm, nên bên trong xe rất đồng người.
Khương Tuế Tuế đi đến phía sau xe cũng không có ai nhường chỗ cho cô. Khương Tuế Tuế được Vượng Tài dẫn quay người lại, cô nắm được một cái tay vịn. chứ?! Cô gái này thật sự bị mù sao? "Em gái nhỏ, cô đến chỗ tôi ngồi đi." Một giọng nữ vang lên, cô ấy kéo sợi dây trên tay của Khương Tuế Tuế. "Dị, cháu bám vào tay vịn là được rồi, dì là phụ nữ mang thai, dì cử ngồi đi
Người phụ nữ nhường ghế cho Khương Tuế Tuế, ngày ra ngây ra rồi ngồi lại ghế của mình. Sao cô biết được người nhường ghế cho cô là phụ nữ mang thai cơ