Chương 7: Phía dưới ẩm ướt

Editor: Cindy

Cũng may trước một khắc bắn ra, hắn còn nhớ mặt Khúc Tâm Nhu đối diện ngay trước qυყ đầυ hắn.

Ở trong lòng Hoắc Liệt, cũng có suy nghĩ ác liệt hơn chút, muốn trực tiếp bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên trên mặt cô, nhưng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại, để cho hắn không có cách nào đối mặt với ánh mắt trong suốt ngây thơ của cô gái, ở bước ngoặt quan trọng thì kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm.

Lần bắn tinh này Hoắc Liệt giằng co hồi lâu, dòng tinh phun ra ước chừng giống như muốn lấy sạch toàn bộ mọi thứ bên trong hai viên tinh hoàn.

Hơn nữa tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra vừa nhiều vừa đậm đặc, trong không khí phiêu tán mùi tanh da^ʍ mỹ.

Bắn tinh kéo dài bao lâu, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể Hoắc Liệt thoải mái bấy lâu, mãi đến lúc hắn bắn xong xuôi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt đất tích tụ thành một bãi thật lớn, hắn vẫn còn 'Hô hô' thở dốc.

Hắn quả thực rất thư thái.

Cảm giác so với năm đó hắn giành chiến thắng cuộc so tài bộ đội đặc chủng, so với lúc lấy được hạng nhất, thì huyết dịch sôi trào hơn rất nhiều, linh hồn cũng muốn thăng thiên.

Tự hắn sờ và cô sờ tại sao có sự khác biệt lớn như vậy?

Hoắc Liệt hơi híp mắt, hưởng thụ dư vị một lúc lâu, nhưng cũng không thể không xử lý chuyện trước mắt.

Hắn kéo Khúc Tâm Nhu đứng dậy, để cho cô đứng vững vàng, toàn bộ quá trình cũng không dám nhìn đôi tay bị ma sát đỏ au, dính đầy dịch của cô.

Giọng nói Hoắc Liệt trầm thấp: "Trước tiên đến bếp rửa tay, sau đó đổi bộ quần áo trên người em."

Ánh mắt Khúc Tâm Nhu xoay chuyển qua chỗ khác, mặt viết đầy hai chữ 'Không muốn'.

Hoắc Liệt lập tức bác bỏ ý nghĩ của cô, trầm mặt nhắc lại: "Quần áo trên người em ướt, phải đổi. Không cho phép để cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cũng không cho phép không mặc nội y, càng không cho phép mặc quần áo của anh. Bây giờ đi ra ngoài, rửa tay, thay quần áo. Nếu như anh vừa lòng, buổi tối em có thể ăn một hộp kem nhỏ."

Vừa nghe đến ba chữ 'Hộp kem nhỏ', thần sắc không cam lòng trên mặt Khúc Tâm Nhu trong nháy mắt quét sạch, ngay cả đôi mắt quyến rũ mê người, cũng nhiều hơn sự non nớt hồn nhiên.

Hoắc Liệt liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, lại nói: "Muốn ăn kem thì dựa theo lời nói của anh mà thực hiện đi."

"Ân." Khúc Tâm Nhu trả lời rất nhanh, nhưng không lập tức rời khỏi phòng vệ sinh.

"Còn có chuyện gì?" Hoắc Liệt cau mày hỏi, ngược lại không phải hắn cảm thấy bực bội với Khúc Tâm Nhu, mà do hiện tại quần áo hắn xốc xếch, côn ŧᏂịŧ bắn tinh đủ vẫn để trần, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng chưa kịp kéo lên, thật sự có chút lúng túng.

"Phía dưới em có chút ẩm ướt." Khúc Tâm Nhu nhíu mày, hơi phiền não nói.

"Địa phương nào?" Trong lúc nhất thời Hoắc Liệt không minh bạch.

"Phía dưới, có cái gì chảy ra." Khúc Tâm Nhu nắm vạt áo, muốn vén lên cho Hoắc Liệt xem, chứng minh không phải cô đang nói dối.

Hoắc Liệt vội vàng chế trụ tay cô, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng nói: "Ướt thì dùng khăn giấy lau sạch, mau đi ra, anh muốn tắm rửa."

Hắn một bên nói, một bên động thủ, cuối cùng đẩy người cô ra ngoài.

Lúc này không chỉ đóng cửa, còn khóa trái chốt cửa, than thở thật dài một tiếng.

Chết tiệt!

Chỉ bởi vì câu nói sau cùng của Khúc Tâm Nhu, hắn TMD thế nhưng lại cứng.

***

Hoắc Liệt tắm nước lạnh từ đầu tới cuối, cả người dính hơi nước bước ra từ trong phòng tắm, trong không khí có mùi thơm của thức ăn, trên bàn uống trà nhỏ bày biện ba món đồ ăn một món canh, sắc hương vị đều đầy đủ, hấp đẫn hắn dùng ngón trỏ chấm mυ"ŧ thử.

Đây đại khái là điểm tốt duy nhất khi hắn thu nhận Khúc Tâm Nhu ở trong nhà.

Nhìn bộ dạng Đại tiểu thư của Khúc Tâm Nhu và mười ngón tay không dính nước mùa xuân*, bình thường cũng đều lười biếng nằm trên ghế sô pha như con mèo.

* Nguyên văn là "Thập chỉ bất triêm dương xuân thủy", "Dương xuân thủy" là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đυ.ng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.

Nhưng tài nấu nướng của cô tương đối khá, hơn nữa trước khi hắn về nhà hết thảy nguyên liệu nấu ăn đều được xử lý tốt, chờ hắn tắm rửa xong, thức ăn nóng hổi được đặt trên bàn.

Hoắc Liệt mới vừa thỏa mãn tìиɧ ɖu͙©, hai ngày ở Cục cảnh sát gặm nhấm cơm hộp nên cơn thèm ăn dâng lên muốn thưởng thức món ngon.

Nhà hắn không lớn, gian phòng nhỏ bao gồm cả phòng khách, bếp và phòng vệ sinh, ở nơi tấc đất tấc vàng trong thành phố, căn nhà này đã dùng hết hơn phân nửa tiền tích góp của hắn.

Không có phòng ăn, Hoắc Liệt luôn ăn cơm trên bàn uống trà nhỏ, một bên xem TV một bên giải quyết đồ ăn, dù sao hắn là một người đàn ông cẩu thả, đối với những thứ này cũng không hề gì.

Nhưng Khúc Tâm Nhu không làm những việc như vậy, ngay cả ngồi ở trên sô pha ăn uống cũng không dám, hiển nhiên trong tiềm thức của cô còn lưu lại những ràng buộc, sự dạy dỗ tốt từ trước đó.

Từ thân hình đến khí chất, rồi đến giáo dưỡng, đều nhìn ra được xuất thân của Khúc Tâm Nhu rõ ràng không tồi.

Tuy nhiên vì sao không tra được thông tin danh tính và thân phận của cô? Cô mất tích nhiều ngày như vậy, người nhà của cô không lo lắng cho cô sao?

Hoắc Liệt đem nghi hoặc giấu ở đáy lòng, đặt mông ngồi xuống sô pha, mà Khúc Tâm Nhu thì quỳ ngồi ở một bên bàn trà.

Cô nghe theo lời Hoắc Liệt, đổi quần áo.

Chính là chiếc váy dài màu trắng lúc trước bị ném trên mặt đất, hai đầu gối chạm đất, mông dựa trên gót chân, cẳng chân nhỏ lộ ra dưới làn váy, gót chân cơ hồ muốn hòa làm một thể với chiếc váy trắng dài lông tơ hàng vỉa hè.

Hoắc Liệt không xa lạ gì đối với hình ảnh này.

Đó là vị trí thuộc về cô.

Khúc Tâm Nhu từng khẽ nâng cằm lên, kiên định lại nghiêm túc nói với hắn như vậy.

Vì thế, Hoắc Liệt cũng phải trả một cái giá khủng khϊếp.

Tấm thảm dưới đầu gối Khúc Tâm Nhu, nói cái gì lông dê Ai Cập, hàng thượng đẳng mềm mại nhất, người bán hàng khoác lác ba hoa chích chòe, Hoắc Liệt phải dùng tiền thưởng ba tháng mới mua về được, khiến lòng hắn đau như cắt.

Sau khi Hoắc Liệt tùy tiện ngồi xuống thì chuẩn bị ăn cơm, một chút cũng không thèm để ý phía trên cái đầu đinh ngắn ngủn của hắn còn dính nước, nhỏ giọt trên sô pha.

Khúc Tâm Nhu ở một bên, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm, cau mày.

Không lên tiếng, nhưng tỏ ra một bộ dạng lên án.

Giống như vợ nhỏ ai oán nhìn chồng vứt loạn những đôi tất thối...

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~