Chương 5: Chủ nhân, anh muốn em bắt chước anh không?

Editor: Cindy

Kỳ thật Hoắc Liệt sớm đã phát hiện tầm mắt Khúc Tâm Nhu dừng ở trên côn ŧᏂịŧ của hắn, cảm nhận thấy hết thảy mọi thứ.

Lỗ tai của hắn rất thính, còn nghe được tiếng hít thở của cô trở nên dồn dập.

Bởi vì Khúc Tâm Nhu phản ứng như vậy, niềm kiêu hãnh của người đàn ông trong lòng hắn dâng trào, súng thần công cũng không phải là lãng đắc hư danh*. ~

* Lãng đắc hư danh: Uổng được cái danh hão.

Hoắc Liệt cảm thấy bản thân rốt cuộc thắng cô gái cao ngạo này được một lần, mới chậm rãi mở mắt ra.

Hắn vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một dáng vẻ hoa dung thất sắc*, gương mặt luống cuống, lại không nghĩ rằng đối diện thế nhưng là ánh mắt trần trụi trực tiếp của Khúc Tâm Nhu.

* Hoa dung thất sắc: Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.

Đôi mắt quyến rũ ngập nước, sáng lấp lánh, không chớp mắt, không mang theo môt tia e lệ rụt rè, ngược lại tràn đầy... Đói khát, giống như muốn ăn hắn vậy.

Tâm tình của hắn vốn đắc ý, dưới ánh mắt của cô gái như vậy không còn sót lại chút gì.

Tại sao hắn biến thành con mồi trong mắt cô?

Dùng ánh mắt như thế nhìn dươиɠ ѵậŧ của một người đàn ông, chẳng lẽ cô không có chút nào ngượng ngùng sao?

Đáng chết...

Hoắc Liệt ảo não một trận, cau mày, hắn nhất thời sơ ý, vậy mà quên mất Khúc Tâm Nhu có chướng ngại tâm lý, không cảm thấy xấu hổ như người bình thường.

Sợ rằng trong lòng của cô, tất cả mọi người đều không mặc quần áo mới là bình thường nhất.

Côn ŧᏂịŧ Hoắc Liệt còn cứng rắn, động tác trên tay vẫn chưa dừng, kɧoáı ©ảʍ thật vất vả mới dâng lên bị đánh tan chút ít, cau mày, giọng nói trầm thấp mang theo du͙© vọиɠ mắng cô gái đứng ở cạnh cửa: "Nhìn cái gì mà nhìn! Em đi ra ngoài cho anh."

Ngoại trừ chuyện mặc quần áo, Khúc Tâm Nhu đối với lời nói của Hoắc Liệt luôn luôn biết vâng lời nghe theo, dẫu sao cô đã nhận định hắn là chủ nhân của mình.

Nhưng lần này, đầu tiên Khúc Tâm Nhu hoàn hồn ngơ ngác, suy nghĩ lời Hoắc Liệt một chút, hai mắt như cũ nhìn chằm chằm thân thể Hoắc Liệt, cuối cùng chậm rãi lắc đầu.

Lưỡi cô liếʍ liếʍ đôi môi không biết vì sao khô khốc, mới đem ánh mắt dời đến bọt nước dính trên mặt Hoắc Liệt, nhẹ giọng nhưng cố chấp nói: "Anh hôm nay còn chưa sờ em."

Đây là cô lên án.

Cô vẫn luôn là một con mèo, dù cho cao ngạo đi nữa, cũng có một ít tập tính loài mèo.

Tỷ như sau khi chủ nhân về nhà, nhất định phải vuốt ve tóc cô, động tác da thịt thân cận thân mật như vậy, là phương thức tốt nhất chứng minh quan hệ của hai người.

Đây do chính miệng Hoắc Liệt đáp ứng cô, lấy nó làm điều kiện trao đổi để cô ngoan ngoãn đợi ở nhà, mà không phát điên giống như lúc ở bệnh viện.

Nhưng hắn đã tăng ca hai ngày liên tục, hôm nay vào cửa lại bị dáng vẻ 'Dâʍ đãиɠ' của cô làm cho tức giận đến mất lý trí, đâu còn nhớ rõ việc này, hắn chưa từng nuôi mèo.

F*ck.

Hoắc Liệt nhớ tới chuyện này, lại nhớ đến cô gái cố chấp, trong lòng nhịn không được một lần nữa chửi rủa thô tục.

Huống chi loại chuyện này nhất định phải nói ở ngay lúc này sao? Chẳng lẽ không thể chờ hắn 'Quay tay' xong rồi nói sao?

Hoắc Liệt cảm giác côn ŧᏂịŧ của hắn đang dần mềm hơn, tuốt được một nửa thì sự kìm nén khó nhịn trở về, làm cho lý trí hắn nổ tung.

Hắn tức giận nói: "Sờ cái gì mà sờ? Anh còn không có ai sờ đấy."

Khúc Tâm Nhu cảm nhận được Hoắc Liệt nổi nóng, chẳng qua biểu tình vẫn trì độn, tiếp tục đỏ mặt nhìn hắn, ánh mắt trong suốt sáng sủa hỏi: "Chủ nhân, anh muốn em bắt chước anh không?"

"Muốn..." Muốn cái rắm.

Hắn không phải mèo, cũng không phải thằng nhóc 3 tuổi, nơi nào cần cô sờ.

Lời của Hoắc Liệt còn chưa mở miệng nói hết, em trai ở trong tay hắn hiển nhiên so với hắn càng có chủ ý, mới vừa rồi thoáng mềm hơn, lập tức cứng rắn trở lại, còn giật giật nảy nảy, từ trong miệng cọp nhô đầu ra chào hỏi cô gái.

Bởi vậy, lời nói của hắn, trong nháy mắt biến vị.

Khúc Tâm Nhu cho rằng Hoắc Liệt đáp ứng rồi, đi đến trước mặt hắn, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, đôi mắt vẫn tuân theo ý nghĩ nội tâm, cuối cùng dừng lại trên côn ŧᏂịŧ không ngừng bị người đàn ông tuốt.

"Là muốn sờ nơi này sao?"

"..."

Không nghe được Hoắc Liệt trả lời, trước tiên cô vươn một ngón tay, nhẹ nhàng đυ.ng chạm đỉnh qυყ đầυ màu đỏ tím của Hoắc Liệt.

Tức khắc bụng dưới của Hoắc Liệt co rút lại một trận, lỗ nhỏ trên qυყ đầυ lúc đóng lúc mở, cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ kiềm nén bên trong muốn phun ra ngoài.

F*ck...

Hắn thế nhưng bị một ngón tay của cô gái khiến cho thiếu chút nữa tiết sớm.

Hoắc Liệt đương nhiên không cho phép bản thân bị ô danh như vậy, nhưng ngón tay thon dài trắng nõn và côn ŧᏂịŧ hung hãn khó coi của hắn đặt chung một chỗ, đánh sâu vào thị giác, cùng với xúc cảm mềm mại ấm áp từ đầu ngón tay cô, tất cả đều làm cho huyết mạch hắn bành trướng, chỉ muốn nhu cầu càng nhiều hơn.

Chung quy Khúc Tâm Nhu tựa hồ cảm nhận được tâm tình Hoắc Liệt, nhẹ nhàng cười, lại hỏi một câu: "Em sờ sờ nơi này của chủ nhân, chủ nhân cũng sờ sờ em được không?"

"...Được."

Tất cả lý trí của Hoắc Liệt đều bị du͙© vọиɠ xâm chiếm, đáp ứng cô, còn theo bản năng buông lỏng tay, côn ŧᏂịŧ cứng rắn ngẩng đầu đứng thẳng giữa không trung.

Khúc Tâm Nhu nghe vậy, cười càng vui vẻ hơn, hai má đỏ bừng, đôi môi xinh đẹp đỏ mọng cười tươi, đôi mắt cũng cong thành trăng non.

Vì muốn càng sờ sờ Hoắc Liệt dễ hơn, cũng nảy sinh từ tập tính loài mèo, Khúc Tâm Nhu ngồi xổm bên chân Hoắc Liệt.

Trên người cô vẫn là chiếc áo sơ mi to rộng kẻ sọc, theo động tác ngồi xổm xuống của cô, từ góc độ ngắm nhìn từ trên xuống dưới của Hoắc Liệt, cặρ √υ" đầy đặn và hoa huyệt giữa hai chân mở rộng, tất cả đều có thể nhìn rành mạch rõ ràng.

Hắn cảm thấy so với ánh mắt đói khát của Khúc Tâm Nhu, giờ phút này ánh mắt hắn, trở nên đói khát hơn cô gấp trăm lần, còn thiếu chút nữa đem cô ăn triệt để vào trong bụng.

Đáng chết, hắn còn xứng đáng với bộ cảnh phục cảnh sát sao?

Trong đầu Hoắc Liệt mới vừa thoáng qua cái ý nghĩ này, một giây kế tiếp bị xúc cảm hơi lạnh từ trên côn ŧᏂịŧ truyền đến, trong nháy mắt tiêu tan...

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~