Chương 49: Bị ch*ch sắp ngất xỉu...

Editor: Cindy

Cuối cùng du͙© vọиɠ biến thành một cuộc chinh phạt không ngừng nghỉ, Hoắc Liệt liên tục tấn công, như binh lính vĩnh viễn không biết mệt mỏi, mà Khúc Tâm Nhu là mục tiêu duy nhất hắn muốn chinh phục.

Dưới thế tấn công hung mãnh của hắn, giường đệm bị rung động tựa như động đất cấp 10, nếu không phải căn phòng có độ cách âm không tồi, thì phỏng chừng các hộ gia đình dưới lầu hơn nửa đêm đều bị ồn ào làm cho không thể ngủ yên giấc, xông lên gõ cửa.

Đến cuối cùng, thể lực của Khúc Tâm Nhu tiêu hao quá mức, hoàn toàn bị ch*ch sắp ngất xỉu, ngay cả một chút tiếng rêи ɾỉ cũng không phát ra, mệt mỏi ở trong vòng tay của Hoắc Liệt, chịu từng cơn sóng điên cuồng.

Cũng dưới tình huống như này, cơ thể run rẩy một lần nữa leo lên cao trào.

Kết thúc...

Rốt cuộc kết thúc...

Khắp người cô vui sướиɠ thở dài nhẹ nhõm một hơi, giây tiếp theo rơi vào trong một giấc ngủ sâu, thậm chí chưa phát hiện Hoắc Liệt vừa mới bắn tinh, thế nhưng côn ŧᏂịŧ lại một lần nữa bắt đầu nhẹ nhàng trừu động.

Thời điểm chợt tỉnh giấc, Khúc Tâm Nhu mơ mơ màng màng mở to mắt, chỉ cảm thấy trong đồng tử phản chiếu một ánh sáng mạnh, mọi sự vật trước mắt đều lơ lửng ở giữa không trung, không ngừng di chuyển ở trong đầu.

Lúc này Khúc Tâm Nhu mới phản ứng được, cô đang ở trong phòng tắm.

Bởi vì cơ thể mềm nhũn đứng không vững, cho nên được Hoắc Liệt gắt gao ôm vào trong ngực, ngực dán ngực, cổ dán cổ.

Mà thể lực của Hoắc Liệt vẫn kinh người như cũ, lại vẫn có thể dùng một tay vững vàng ôm chặt cô, một tay kia thì đang thâm nhập địa phương giữa hai chân cô, ngón tay thô to ở trong tiểu huyệt đỏ tươi ra ra vào vào, móc các loại dịch thể đã nhét ở bên trong ra ngoài.

Chất lỏng đυ.c ngầu theo dòng nước, chảy qua mép đùi, 'Rào rào' chảy xuống, cuối cùng biến mất ở trong cống thoát nước.

Khúc Tâm Nhu hoàn toàn không phát hiện được những điều này, chẳng qua cô cảm thấy trong cơ thể vẫn nhét đồ vật gì đó, còn đang cọ xát tiểu huyệt gần như tê dại của cô.

"Từ bỏ... A Liệt... Không cần cắm em... Ô ô... Không được... Em thật sự không được... A Liệt... Có thể lần sau không... Ở bên nhau..."

Thân thể mất khống chế, thể lực tiêu hao quá mức... Lần này cô thật sự sợ hãi, ngay cả hốc mắt cũng ửng đỏ, trong suy nghĩ hỗn độn, điều duy nhất cô không quên chính là ước định với Hoắc Liệt.

Bọn họ muốn ở một chỗ bên nhau.

Cả đời không rời xa nhau.

"Không có việc gì, em ngủ tiếp đi. Ngoan, anh sẽ không làm nữa."

Động tác da^ʍ mĩ trên tay Hoắc Liệt vẫn không dừng, nghiêng đầu hôn hôn cái trán Khúc Tâm Nhu, trấn an người phụ nữ nức nở gần như khóc thút thít.

"Không làm..."

Khúc Tâm Nhu lẩm bẩm một tiếng, lông mi liên tục chớp chớp, nhắm hai mắt lại, một lần nữa rơi vào giấc ngủ mê man.

Vậy mà lúc này, côn ŧᏂịŧ đỏ tím đầy lửa nóng của Hoắc Liệt, cứng rắn thẳng tắp, để ở trên đùi Khúc Tâm Nhu.

Không bao lâu, Hoắc Liệt một lần nữa nói chuyện không giữ lời, côn ŧᏂịŧ sau khi cọ xát vài cái ở bên trong bắp đùi trắng nõn, chậm rãi tiến vào tiểu huyệt hơi hơi mở ra.

Hoắc Liệt lần này giống như thợ săn kiên nhẫn mười phần, hết thảy tiến hành thong thả ung dung, cẩn thận cảm thụ hoa kính cắи ʍút̼ mỗi một tấc da thịt trên côn ŧᏂịŧ hắn, trên mặt là sự thỏa mãn xưa nay chưa từng có.

Nhịn hai mươi mấy năm lần đầu tiên khai trai, còn là một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương* như thế này, dù cho một đêm làm bảy lần, đối với Hoắc Liệt mà nói cũng không tính là nhiều!

* Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ (Ẩn dụ so sánh).

Tiếng nước chảy chậm rãi không che được va chạm mãnh liệt của người đàn ông, ngược lại khuấy động tóe ra vô số bọt nước, bắn tung tóe trên cơ thể nóng bỏng của hai người, Khúc Tâm Nhu cũng bởi vì kɧoáı ©ảʍ ngập trời khó nhịn một lần nữa dâng trào trong thân thể mà tỉnh giấc.

"A... Ô ô... A..."

Cô thoáng há mở miệng, nhưng ngay cả một câu nói rõ ràng đều không thể nói nên lời, mà bật ra tiếng rêи ɾỉ mềm mại triền miên, một chút một chút, theo hô hấp truyền ra.

Vì sao... Tại sao lại biến thành như vậy...

Khúc Tâm Nhu không chỉ có cơ thể mềm nhũn vô lực, càng muốn mệnh hơn chính là bên trong tiểu huyệt của cô liên tục không ngừng bị cọ xát, nhiệt nóng tê dại, một bộ phận hình như không thuộc về cơ thể cô, mà thuộc về Hoắc Liệt.

"Tiếp tục kiên trì một chút, đây là lần cuối cùng, thật sự... Đây là một lần cuối cùng..."

Hoắc Liệt thấy Khúc Tâm Nhu tỉnh giấc, ở bên tai cô phát ra thanh âm vui sướиɠ, đôi mắt hắn hàm chứa du͙© vọиɠ quay cuồng, tựa như lần đầu tiên trước nửa đêm, mạnh mẽ ấn người phụ nữ ở trong ngực lên vách tường phòng tắm.

Thân thể trắng như tuyết va chạm gạch men sứ dính nước, phát ra tiếng vang 'Bang bang'.

Đối với Khúc Tâm Nhu mà nói, đau đớn là thứ yếu, ngược lại mặt gạch men sứ lạnh như băng, kí©h thí©ɧ cô lạnh run, vốn dĩ còn mơ mơ màng màng, lần này hoàn toàn thanh tỉnh, một đôi mắt xinh đẹp run rẩy.

Cô cứ như thế bị vây dồn chặt ở giữa, phía sau là gạch men sứ lạnh băng, phía trước là thân thể nóng bỏng của Hoắc Liệt, bị kẹp giữa băng và lửa, trơn trượt giống nhau.

Sau khi Hoắc Liệt không cần chống đỡ thân thể Khúc Tâm Nhu, từ chậm rãi va chạm biến thành mãnh liệt mở rộng cuộc tấn công, từng cái từng cái tiến vào thật sâu, thậm chí lấy mục đích để cho Khúc Tâm Nhu chịu kí©h thí©ɧ, không thể khống chế được rêи ɾỉ.

Đến cuối cùng, giọng của cô khàn đặc... Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ trong tiểu huyệt chưa hề khô...

Thật hận không thể... Xem như chết ở dưới thân hắn.

...

Không biết bao lâu trôi qua, thân thể vẫn luôn mềm nhũn rốt cuộc được ngã xuống giường đệm mềm như bông, mặt trên ga giường ẩm ướt đã sớm giảm bớt, dưới thân có xúc cảm khô ráo thoải mái, nâng đỡ và thừa nhận trọng lượng cơ thể cô từ đầu đến chân.

Rốt cuộc... Kết thúc...

Ý thức Khúc Tâm Nhu không rõ, nhưng thân thể còn có vài phần cảm giác, dí má vào gối, đang chuẩn bị an tâm đi vào giấc ngủ.

Tuy nhiên ngay lúc này, một lần nữa cảm giác hai chân bị tách ra, tiểu huyệt bị thứ gì đó tiến vào, truyền đến một trận lạnh lẽo ——

"Không muốn! A Liệt, thật sự từ bỏ! Cầu anh!" Khúc Tâm Nhu híp mắt, hàng lông mi mảnh dài không ngừng run rẩy, thanh âm khàn khàn nghẹn ngào, mặc dù không có nước mắt, nhưng thật sự khóc lên.

"Đừng lo lắng, không phải anh đang làm."

Hoắc Liệt cúi người đến trước mặt cô, hôn hôn gương mặt non mềm của cô, từ trán đến mũi, đến trên môi, rơi xuống mấy chục cái hôn mυ"ŧ dịu dàng.

Hắn thấp giọng dụ dỗ, "Anh đang bôi thuốc cho em, bôi thuốc mỡ, để cho ngày mai em thức dậy mới có thể thoải mái chút. Tiểu Nhu ngoan, mở hai chân ra được không?..."

--------------------

Quả thật sư tử Hoắc khai trai thật dũng mãnh!

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~