Chương 46: Vừa đi vừa ch*ch

Editor: Cindy

Ngốc...

Đồ ngốc...

Thật sự quá ngốc.

Nhưng cô gái ngốc nghếch này, lại vô cùng đáng yêu, khiến cho hắn yêu thích không muốn buông tay.

Hoắc Liệt bởi vì những lời này của Khúc Tâm Nhu, l*иg ngực chấn động.

Thân hình cơ bắp khắp người, thế nhưng nhẹ bẫng bay bổng, bị luồng khí lưu này đẩy lên.

"Khúc Tâm Nhu, anh có thể khẳng định cho em, chúng ta sẽ mãi mãi, luôn luôn ở chung một chỗ bên nhau." Côn ŧᏂịŧ Hoắc Liệt còn đang cắm ở trong tiểu huyệt, du͙© vọиɠ không hề thối lui, nhưng trịnh trọng nói hết sức nghiêm túc.

Trong nháy mắt hắn vừa dứt lời, mọi sự chần chừ trong mắt Khúc Tâm Nhu đều bị quét sạch.

Cô nở nụ cười tươi rói nhìn Hoắc Liệt, mở miệng nói: "A Liệt, làm đi, em thích cùng làm với anh. ——"

Hoắc Liệt chờ chính là thời khắc này, mạnh mẽ hôn xuống, một lần nữa môi lưỡi quấn quýt với Khúc Tâm Nhu, câu quấn linh hồn lẫn nhau.

So với sự thô lỗ và bá đạo lúc trước, nụ hôn này của Hoắc Liệt có thể dùng từ triền miên từ tốn để hình dung.

Đầu tiên thì ôn nhu liếʍ láp và mυ"ŧ hai cánh môi, không nhanh không chậm cọ xát, khiến cho Khúc Tâm Nhu tựa như ngâm mình trong suối nước nóng, cơ thể đều bị dòng nước chảy nâng đỡ.

Khi cô không nhịn được chủ động vươn đầu lưỡi ra ngoài, tìm kiếm môi lưỡi của Hoắc Liệt, cắt đứt sự ung dung thong thả của hắn, Hoắc Liệt lúc này mới bắt đầu vào trạng thái tiến công, xuyên qua cánh môi sưng đỏ, thâm nhập vào trong khoang miệng, đầu lưỡi ra ra vào vào...

Côn ŧᏂịŧ dưới hạ thân Hoắc Liệt cũng hoạt động theo tiết tấu này, ra ra vào vào.

Cứ như vậy, không chỉ có tiểu huyệt Khúc Tâm Nhu bị cắm rút, ngay cả miệng nhỏ cũng bị làm động tác tương tự.

"Ô... Ngô... Ngô..."

Nước mưa ngoài cửa sổ không biết ngừng lại từ lúc nào, trận thi đấu bóng đá cũng đã kết thúc, chỉ còn có hai người bọn họ tiếp tục quấn quýt cọ xát nhau trong màn đêm, tiếng rêи ɾỉ nhàn nhạt tràn ra từ kẽ hở hai đôi môi.

Hoắc Liệt câu lấy lưỡi Khúc Tâm Nhu, mạnh mẽ liếʍ mυ"ŧ một cái, rồi đột nhiên buông cô ra, thở hồng hộc hỏi: "Muốn trở về phòng ngủ không?"

Trở về phòng ngủ, cô có thể ôm Hoắc Liệt ngủ.

Không cần chiếc áo khoác cũ kia nữa, cô có thể ngửi được hơi thở thuần túy nhất, mùi hương nồng đậm nhất trên người Hoắc Liệt.

"Muốn..." Khúc Tâm Nhu gật đầu đáp ứng.

Cô cho rằng thanh âm của mình vang dội hùng hồn, mà trên thực tế nhẹ như bông, có thì chẳng qua là âm cuối khẽ cao giọng, không giấu được sự quyến rũ.

Hoắc Liệt ôm chặt Khúc Tâm Nhu không buông tay, duy trì tư thế như thế, trực tiếp ôm Khúc Tâm Nhu bế lên.

Trong quá trình hành động, côn ŧᏂịŧ không hề bị trượt ra ngoài từ bên trong tiểu huyệt, ngược lại do nguyên nhân trọng lực cơ thể, cắm vào càng sâu hơn trong hoa kính ướt nóng.

"A..."

Khúc Tâm Nhu bị hoảng sợ, cả người khẩn trương, lập tức dùng cả tay chân ôm lấy Hoắc Liệt, dựa sát vào trên vai hắn, một cử động cũng không dám.

Bằng cách này, chân tâm hoa huyệt dùng tư thế nở rộ dán chặt giữa háng Hoắc Liệt, theo bước chân bước đi của Hoắc Liệt, hoa môi mẫn cảm sưng đỏ bị lôиɠ ʍυ âʍ ɦộ hắn cọ xát một chút một chút, côn ŧᏂịŧ cũng ở trong tiểu huyệt nhàn nhạt ra vào.

"Dừng... Dừng lại... Không muốn..."

Hoắc Liệt không chỉ không hề dừng lại, thậm chí giống như dã thú ngửi được mùi máu tươi, khi ôm mông cô, đồng thời còn dùng lực nhấn xuống, tiếp tục vừa đi vừa ch*ch như thế.

Nhà hắn bất quá chỉ lớn chút xíu, từ phòng khách đến phòng ngủ chỉ có khoảng cách vài chục bước đi, nhưng hình như mãi chưa tới nơi.

Khúc Tâm Nhu chỉ có thể bị Hoắc Liệt ôm chặt, một bên bước đi, một bên bị ch*ch.

Lúc trước Hoắc Liệt phát tiết một lần, lần này không hề tỏ ra nóng vội, càng bởi vì cảm giác thỏa mãn khi thể xác và linh hồn hợp nhất, nảy sinh càng nhiều hơn tâm tư phái nam xấu xa.

Hắn rất nhiều lần, cố ý buông tay ra, khiến cho Khúc Tâm Nhu có loại cảm giác sắp té ngã, rõ ràng cơ thể đã mềm nhũn nhưng trước nguy hiểm bộc phát một nguồn năng lượng, để cho hai chân cô quấn chặt người Hoắc Liệt, mà nơi tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ cắm chọc trở thành điểm chống đỡ, hoa tâm bị qυყ đầυ thẳng tắp mạnh mẽ chĩa vào, dường như muốn hoàn toàn xỏ xuyên qua cơ thể cô.

Hoắc Liệt không để cho Khúc Tâm Nhu nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, một người toàn thân quang minh chính đại lại lộ ra nụ cười xảo quyệt, say đắm ở trong tình thú dâʍ ɭσạи.

"A Liệt, tại sao còn chưa đến nơi... Em... Em ôm không được..."

"Nhanh, em chịu đựng một chút, lập tức tới phòng."

Nhưng mà một lúc sau, Khúc Tâm Nhu rốt cuộc không tin tưởng lời dụ dỗ của Hoắc Liệt, cô nỗ lực mở to hai mắt, mới phát hiện Hoắc Liệt thế nhưng đi vòng quanh ở trong phòng khách, căn bản không hướng về phòng ngủ.

Cô vừa thẹn thùng vừa bực mình, một cách tự nhiên biểu lộ thần sắc ngạo nghễ, nhưng bởi vì cả gương mặt đều bị ảnh hưởng của du͙© vọиɠ nên đỏ bừng, trở thành một loại biểu cảm quyến rũ vừa muốn cự tuyệt tìиɧ ɖu͙© vừa muốn nghênh đón.

"Đừng động... A Liệt... Đừng náo... Đi về phòng ngủ... Em sẽ ngã xuống mất..."

"Sẽ không, anh ôm em rồi."

Hoắc Liệt ngoài miệng nói như thế, hành động thì giữ mánh khóe cũ, tiếp tục hưởng thụ thân thể căng chặt của Khúc Tâm Nhu, tiểu huyệt cũng theo đó co rút khít chặt, làm hắn muốn ngừng mà không được.

Khúc Tâm Nhu bị tra tấn lăn lộn qua lại, thật sự chịu không nổi, kháng nghị mà vỗ vỗ sau lưng Hoắc Liệt.

Nhưng mà, lòng bàn tay cô chạm được không phải cơ bắp rắn chắc bóng loáng, mà là một xúc cảm khác thường, mơ hồ thậm chí ngửi được một hơi thở rỉ sắt.

Khúc Tâm Nhu mê mang chớp chớp mắt, tầm mắt theo phần lưng bị bỏ quên của Hoắc Liệt đi xuống.

Dưới sánh sáng một mảnh mông lung, cô nhìn thấy da thịt màu đồng cổ, cũng nhìn thấy từng dấu vết loang lổ, có chút sâu, có chút nông, địa phương đặc biệt nghiêm trọng thậm chí trầy da sứt thịt, đến bây giờ còn chảy ra từng giọt máu tươi.

Tại sao bị như vậy...

Khúc Tâm Nhu khϊếp sợ, đồng thời nhìn móng tay của cô, dính một ít da thịt không thuộc về cô.

Là cô cào Hoắc Liệt bị thương, nhưng mà trong đầu cô hoàn toàn không có ký ức về vấn đề này.

Thật giống như... Thời điểm Hoắc Liệt hoàn toàn tiến vào trong cơ thể cô, cô tựa hồ đang giãy giụa...

Rõ ràng không lâu trước đó mới phát sinh chuyện gì đó, nhưng tại sao cô không thể nhớ nổi, ký ức trở nên hỗn độn không chịu nổi.

Càng làm cho trái tim Khúc Tâm Nhu vướng mắc, vẫn do dấu vết loang lổ sau lưng Hoắc Liệt.

"Thực xin lỗi... A Liệt... Em không phải cố ý..." Đáy mắt Khúc Tâm Nhu ửng đỏ, dựa vào trên vai Hoắc Liệt nhỏ giọng nức nở lên tiếng.

Hoắc Liệt không biết chuyện gì xảy ra, nghe được tiếng khóc nhẹ nhàng nức nở của cô, trực giác hắn tưởng do mình chọc ghẹo quá đáng, làm cho Khúc Tâm Nhu chịu không nổi, cho nên vội vàng ôm cô vào trong phòng ngủ.

Hai bóng dáng ôm chặt nhau biến mất, duy chỉ lưu lại vết nước đầy mặt đất phòng khách, còn có lò xo bị đè ép hỏng, sô pha móp méo lõm xuống một chỗ...

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~