Chương 26: Cả đời

Editor: Cindy

"Vậy thì đúng rồi. Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa cao trào và đi tiểu. Cao trào sẽ làm cho người ta vừa thoải mái vừa sảng khoái, mà thời điểm đi tiểu, sẽ không có. Bây giờ phân biệt rõ chưa?" Hoắc Liệt giải thích rõ ràng những lời hắn hỏi.

"Nghe đã hiểu." Khúc Tâm Nhu ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào trên vai Hoắc Liệt, nhẹ nhàng nhắm hai mắt.

Dưới đáy lòng Hoắc Liệt, nguyện ý dung túng cô làm nũng và dựa sát hắn, nhưng thân thể hắn...

Cô đã cao trào, nhưng hắn còn cứng rắn đấy!

"Đứng lên." Nhu tình trên mặt Hoắc Liệt quét sạch, trầm giọng ra lệnh.

Khúc Tâm Nhu chậm rãi mở to mắt, nhìn quai hàm cương nghị của Hoắc Liệt trước mắt, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng từng lỗ chân lông và râu ngắn ngủn, tràn đầy hơi thở đàn ông thẳng thắn. Cô có chút phân tâm, có chút tò mò, thế nhưng vào ngay lúc này muốn đưa tay sờ sờ một cái.

Toàn thân cô lười biếng, trực giác phi thường rõ ràng cảm giác được hắn đang giả vờ.

Hoắc Liệt thấy cô gái dựa trên vai hắn thật lâu vẫn chưa nhúc nhích, trong lòng vùng vẫy qua lại mấy cái, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ động thủ, ôm eo cô đẩy người cô ra.

"Đứng ngay ngắn."

Lại là một tiếng mệnh lệnh khàn khàn.

Khúc Tâm Nhu chống chân, miễn cưỡng đứng dậy, nhưng giữa mi tâm có nếp nhăn nho nhỏ, đối với việc rời khỏi cái ôm ấm áp trong ngực Hoắc Liệt, cô không vui viết hết ở trên mặt.

Hoắc Liệt không chỉ đẩy người cô ra, còn rút từng ngón tay từ bên trong tiểu huyệt ra, cuối cùng vén làn váy của cô lên, sửa sang qυầи ɭóŧ bị vò nát trở lại phẳng phiu, mới nhanh chóng buông làn váy cô xuống, không dám liếc mắt nhìn tiểu huyệt đỏ tươi kia một lần nữa.

Cuối cùng, hắn mới đối mặt với đôi mắt ủy khuất lên án của Khúc Tâm Nhu.

"Em bây giờ trở về phòng ngủ, cầm quần áo mới đi tắm rửa. Tắm xong rồi lên giường ngủ, trước khi ngủ phải nhớ uống thuốc, thuốc mỡ... Thuốc mỡ tạm thời không cần bôi, nhưng nhất định phải uống thuốc, chờ một lát nữa anh sẽ đi vào phòng kiểm tra. Ngoan ngoãn ngủ, nghe rõ chưa?" Hắn nói một hơi rất nhiều.

"Ân." Khúc Tâm Nhu gật gật đầu, dư quang đuôi mắt quét qua bát đũa trên bàn trà.

Hoắc Liệt nhanh hơn cô một bước mở miệng trước, nói: "Những thứ này anh sẽ thu dọn, nhiệm vụ của em chính là tắm rửa, ngủ, trước lúc ngủ có thể đọc sách, nhưng không cho phép xem... Xem DVD."

Cổ họng hắn hơi tắc nghẹn, mới đem được hai chữ AV nuốt xuống.

"Ân..." Khúc Tâm Nhu vẫn thấp giọng đáp ứng, nhưng chậm chạp chưa có động tác rời đi.

Cuối cùng Hoắc Liệt bất đắc dĩ nhún vai, thanh âm trầm thấp mềm mỏng: "Ngoan ngoãn nghe lời, ngày hôm qua em dùng kem để trao đổi với anh, anh trả lại cho em."

"Thật sự?" Khuôn mặt Khúc Tâm Nhu lập tức sáng lên, hưng phấn giống như đứa trẻ.

"Thật sự." Hoắc Liệt bảo đảm nói.

"A Liệt, anh tốt nhất." Khúc Tâm Nhu cười ngọt ngào, còn vươn tay ôm Hoắc Liệt một chút, làn váy theo động tác của cô nhẹ nhàng tung bay.

A Liệt...

Cô đã nhớ kỹ cách xưng hô này.

Nhưng ngay vào lúc này, Hoắc Liệt kéo giữ cổ tay của cô: "Em gọi anh là gì?"

"A Liệt. Anh nói, kêu anh A Liệt." Hơn nữa cô còn nhìn ra được, Hoắc Liệt rất thích cách xưng hô như vậy của cô.

Khúc Tâm Nhu rất thông minh, hơn nữa trí thông minh của cô còn có lợi ích thích hợp.

"Vậy em nguyện ý cả đời đều kêu anh là A Liệt không?" Hoắc Liệt không cần nghĩ ngợi mà tiếp tục hỏi.

Cả đời...

Hai chữ này đối với Khúc Tâm Nhu mà nói quá xa lạ, cô nhíu nhíu mi tâm, trong lúc nhất thời không cách nào hiểu ý.

Đối với Hoắc Liệt mà nói, hồi nào không phải vậy chứ, cho dù do chính miệng hắn nói ra, nhưng ngay cả l*иg ngực của bản thân hắn cũng chấn động.

Cả đời... Hắn tại sao có thể nói ra loại lời nói này, giống như ông chú quái đản dụ dỗ thiếu nữ vô tri, chẳng lẽ thật sự bị những lời của Lương Mộng đầu độc.

"Không cần suy nghĩ, coi như anh chưa từng nói những lời này. Em trở về phòng ngủ, làm theo những gì anh đã dặn dò."

Cuối cùng, bóng người của Khúc Tâm Nhu biến mất.

Không khí trong phòng khách còn lưu lại hương vị của chuyện vừa mới làm, nhưng nhiệt độ nóng hổi trong bầu không khí không còn sót lại chút nào, chỉ còn một mình Hoắc Liệt, còn du͙© vọиɠ không biết phát tiết chỗ nào của hắn.

Hắn xoa xoa cái trán, quả thực không nghĩ ra tại sao hắn sẽ nói ra những loại lời lẽ đó.

Cô gái Khúc Tâm Nhu này... Thật sự chính xác là khắc tinh của hắn... Là nguồn gốc ưu tư và lời lẽ hàm hồ của hắn...

Buổi tối ngày hôm nay, hắn không cho Khúc Tâm Nhu rời khỏi phòng ngủ một bước, thậm chí hắn cũng không đến gần phòng ngủ một bước, dù cho Khúc Tâm Nhu ngoan ngoãn uống thuốc, trông mong ngóng chờ bóng dáng của hắn xuất hiện nhưng vẫn không đợi được.

Khoảng cách một bức tường, cô nghe lén Hoắc Liệt đang làm những gì, sau một hồi lâu, nghe được tiếng đóng cửa chỗ cửa ra vào truyền đến. ——

Khúc Tâm Nhu hận không thể lập tức lao từ trên giường xuống, muốn hỏi Hoắc Liệt đi đâu, nhưng mà mệnh lệnh trước khi đi của Hoắc Liệt, giam giữ cô ở trên giường.

Trong bóng tối, cô đắp chăn, lăn lộn qua lại vẫn không ngủ được... Hoắc Liệt không có ở trong nhà, khiến cho ngay cả trái tim cô cũng trở nên trống vắng, điều duy nhất còn có thể an ủi cô lúc này, chính là cảm giác đυ.ng chạm còn lưu lại ở giữa hai chân.

Ngón tay Hoắc Liệt, mới vừa rồi còn ở trong cơ thể của cô.

Cô rất thoải mái, rất sảng khoái, vậy còn Hoắc Liệt, hắn có thoải mái không? Có sảng khoái không?...

Sau khi Hoắc Liệt ra khỏi nhà, cũng không hề đi xa.

Hắn trước tiên xuống lầu mua một bao thuốc lá, ở trong vườn hoa tiểu khu hút hết nửa bao, cuối cùng vẫn không nỡ để Khúc Tâm Nhu một mình mà lên lầu.

Rồi sau đó đứng ở cầu thanh ngoài cửa, dựa vào cửa sổ, tàn thuốc màu đỏ tươi ở trong bóng đêm hoặc sáng hoặc tối, thật lâu chưa từng tắt.

Thời điểm rút ra điếu thuốc lá cuối cùng, Hoắc Liệt thậm chí quên mất, thẳng cho đến khi tàn thuốc đốt cháy rơi xuống ngón tay, mới đột nhiên vung tay, xổ ra một câu thô tục.

"Mẹ kiếp!"

Con bà nó... Trong đầu óc hắn tại sao đều là cô gái kia?!

Thật TM tẩu hỏa nhập ma.

---------------

Thật ra thì, mèo Khúc càng dũng cảm hơn so với sư tử Hoắc.

Những chương tiếp theo, phòng thử đồ play ~

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~