Chương 23: Dâʍ ŧᏂủy̠ nhanh như vậy đã chảy ra

Editor: Cindy

Cô gái này lại một lần nữa để cho cảm xúc của hắn và sự việc phát triển không kịp đề phòng.

Đối với sự phát triển này, Hoắc Liệt tuy rằng khϊếp sợ, nhưng cũng... Thích

Cánh tay hắn cường tráng mạnh mẽ, một động tác rõ ràng, dễ như trở bàn tay có thể thoát khỏi lòng bàn tay Khúc Tâm Nhu, nhưng hắn không cử động, chỉ để mặc bị cô 'Kiềm chế'.

Mu bàn tay bị ngón tay non mịn của cô gái nắm chặt, lòng bàn tay kề sát lớp qυầи ɭóŧ hơi mỏng, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi nóng từ hoa huyệt phun ra.

Xúc cảm mềm mại, ẩm ướt nóng bỏng, hơi thở da^ʍ mĩ... Đêm qua cảm nhận được hết thảy, một lần nữa tái hiện trong l*иg ngực, dường như chưa bao giờ biến mất.

Hắn dùng sức khắc chế, mới không nhúng ngón tay vào chỗ trũng ở giữa hoa huyệt.

Người thấy khϊếp sợ đối với lần này, không đơn thuần chỉ có Hoắc Liệt, thậm chí còn bao gồm chính bản thân Khúc Tâm Nhu.

Cô cũng không biết tại sao bị như vậy, một khắc ngón tay người đàn ông dán lên, cả bụng nhỏ và tiểu huyệt phía dưới nối nhau mấp máy, miệng huyệt muốn hút thứ gì đó. Thậm chí trong lòng còn hoài niệm cái loại kɧoáı ©ảʍ vừa điên cuồng lại run rẩy đêm ngày hôm qua.

Cô làm sao vậy... Vì sao thay đổi trở nên kỳ quái như thế.

Hai người mặt đối mặt, một ngồi một đứng, nhìn như không có bất kỳ tiếp xúc nào, nhưng dưới làn váy, bàn tay người đàn ông giữ khoảng cách vô cùng gần với vị trí tư mật nhất của cô gái.

Tại ngay lúc này, AV rõ ràng đã tạm ngừng đột nhiên bắt đầu chiếu phát lại, người phụ nữ sau một lần cao trào, không hề ngượng ngùng, mà bắt đầu phóng đãng kêu dâʍ đãиɠ.

"A... A a... A a... Sướиɠ chết mất... A..."

Cái này giống như là tiếng kêu dưới đáy lòng Khúc Tâm Nhu.

Hoắc Liệt không biết Khúc Tâm Nhu có muốn xem hết bộ phim AV này hay không, hắn có thể nhớ rõ quá trình làʍ t̠ìиɦ vụиɠ ŧяộʍ kế tiếp tiến hành trong một tiếng, người phụ nữ bị làm cao trào suốt ba lần, thời điểm một lần cuối cùng, là thật sự phun ra nướ© ŧıểυ.

【 Dứt khoát tiến thêm một bước, trực tiếp biến cô ấy thành người phụ nữ của anh... Vừa có thể danh chính ngôn thuận chiếu cố cô ấy, lại có thể giải quyết chung thân đại sự của anh, đây không phải vẹn cả đôi đường sao... 】

Hiện lên ở trong đầu Hoắc Liệt, không chỉ có tình tiết AV, còn có những lời nói của Lương Mộng.

Hắn rõ ràng đem những lời này coi như đùa giỡn, nhưng rồi ghi tạc vững vàng ở trong lòng.

Hoắc Liệt nhìn Khúc Tâm Nhu trước mắt, còn có xúc cảm trên ngón tay khiến cho hắn quyến luyến, tâm hắn bắt đầu dao động...

Lòng bàn tay vốn ban đầu không nhúc nhích, chậm rãi bắt đầu vuốt ve qυầи ɭóŧ bên trong làn váy.

Khúc Tâm Nhu tức khắc cảm thấy vừa ngứa vừa thoải mái, hoa huyệt lập tức buộc chặt, lại lập tức thả lỏng, dùng phương thức như vậy hoan nghiêng Hoắc Liệt tiến vào.

Hoắc Liệt như cũ cách qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng vuốt ve, cũng không làm bừa, yết hầu giật giật lăn lộn, hỏi: "Em không sợ sao?"

Sự khẩn trương và bài xích đêm hôm qua xuất hiện ở Khúc Tâm Nhu, tựa hồ không còn sót lại chút gì.

Cô chỉ không rõ ràng lắm, vì sao trái tim cô đập nhanh như vậy, vì sao hô hấp của cô thở gấp dồn dập như thế, vì sao ý thức của cô sẽ bị ngón tay Hoắc Liệt chiếm cứ toàn bộ.

"Là anh, không... Không sao!" Cô thở hổn hển trở lời, hai chân vào lúc này có một dòng tê dại ngứa ngáy không tự giác kẹp chặt chân, cũng không phải cự tuyệt, càng giống như không muốn ngón tay Hoắc Liệt rời đi.

"Nếu như là người khác, em sẽ vẫn để cho hắn ta sờ nơi này sao?" Thời điểm Hoắc Liệt nói hai chữ 'Nơi này', không chỉ tăng thêm âm lượng, còn di chuyển những ngón tay dữ dội hơn.

Đầu ngón tay chĩa vào lớp vải qυầи ɭóŧ, lập tức khảm sâu vào bên trong hoa huyệt, dâʍ ɖị©ɧ tức khắc thấm ướt nhẹp lớp vải, thẩm thấu trên da thịt đầu ngón tay.

Dâʍ ŧᏂủy̠ nhanh như vậy đã chảy ra.

Hoắc Liệt híp híp mắt, ánh mắt vừa đắc ý lại có chút tà tứ, ngón tay tiếp tục di chuyển, khuấy động hoa huyệt, giống như muốn câu kéo tất cả dâʍ ɖị©ɧ ra ngoài.

A...

Khúc Tâm Nhu thiếu chút nữa kêu lên tiếng, bắp đùi gắt gao kẹp thật chặt cánh tay Hoắc Liệt, động cũng không dám động.

Đại não cô sau một trận trống rỗng, mới miễn cưỡng nhớ tới vấn đề Hoắc Liệt hỏi trước đó.

"Không được..." Đáy mắt Khúc Tâm Nhu hơi hơi đỏ lên, một bộ dáng vẻ muốn khóc ra, lẩm bẩm nói: "Không được... Những người khác không được... Chỉ có anh... Mới có thể... Đυ.ng vào nơi đó..."

Hai chân cô, chỉ muốn vì Hoắc Liệt mở ra; Tiểu huyệt của cô, chỉ để cho Hoắc Liệt tiến vào; Người mà trái tim cô thừa nhận, chính là ánh mặt trời của cô, người đàn ông đầu tiên cô nhìn thấy trong bóng tối.

Cũng chỉ có thể là Hoắc Liệt.

Mà Hoắc Liệt, vẫn không thỏa mãn với câu trả lời này.

Hắn tiếp tục truy hỏi: "Tại sao anh có thể? Người khác không được?"

"Bởi vì... Bởi vì anh là chủ nhân a..." Ý Thức Khúc Tâm Nhu càng ngày càng hỗn loạn, toàn bộ lực chú ý đều ở trên hoa huyệt mẫn cảm, ngay cả thanh âm cũng không bình tĩnh được như trước kia.

Âm cuối nhẹ nhàng mềm mỏng lên cao giọng, kiều mỵ động lòng người, tựa như móng vuốt mèo đang gãi ngứa người.

Hoắc Liệt nhíu nhíu mày, hắn không thích nghe được đáp án này.

Vào lúc này, hắn muốn nghe được không phải chủ nhân, mà là tên của hắn, lấy thân phận một người đàn ông tồn tại ở trong lòng cô.

Trong đáy lòng Hoắc Liệt mang theo một tia phẫn nộ, động tác vì vậy mà trở nên càng ác liệt.

Hắn lôi kéo qυầи ɭóŧ Khúc Tâm Nhu về phía trước, ở giữa chỉ có một đoạn qυầи ɭóŧ ngắn ngủn, tựa như biến thành một cái dây thừng nhỏ, khảm thật sâu ở giữa hai cánh mông.

Theo động tác tiếp tục kéo lên của hắn, cũng theo đó khảm nhập vào giữa hoa huyệt, bị hai cánh hoa môi ướt nhẹp kẹp chặt.

"A..."

Tiếng Khúc Tâm Nhu rêи ɾỉ và tiếng kêu của nữ diễn viên AV trong TV, hoàn toàn hòa hợp chung một chỗ.

Đôi tay cô nắm cổ tay Hoắc Liệt, muốn đẩy ra, lại muốn gắt gao mà giữ chặt, suy cho cùng phải làm gì, ngay chính bản thân cô cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng mà Hoắc Liệt vào ngay lúc này, dùng giọng nói nam tính trầm thấp, như chém đinh chặt sắt ra lệnh nói: "Không được kêu chủ nhân, kêu tên của anh."

"Tên?..."

"Đúng vậy, tên của anh, em còn nhớ rõ anh gọi là gì không?" Khi nói lời này, trong ánh mắt Hoắc Liệt lóe lên một tia sáng nguy hiểm, kéo kéo qυầи ɭóŧ móc trên đầu ngón tay, nặng nề vuốt ve hoa huyệt ứ máu ngứa ngáy.

Nếu Khúc Tâm Nhu trả lời sai trong vấn đề này, hắn tuyệt đối không tha cho cô gái này.

Khúc Tâm Nhu nhận thấy được hơi thở nguy hiểm, vội vội vàng vàng há miệng thở dốc, hồn nhiên không biết hai chữ này từ lúc nào khắc sâu ở trong đáy lòng cô.

"Hoắc... Hoắc Liệt..."

Cho dù luôn mồm kêu 'Chủ nhân', cô cũng không hề cảm thấy thẹn thùng, nhưng lúc kêu tên Hoắc Liệt, gương mặt đỏ bừng, toàn thân nóng lên, giống như ăn phải xuân dược vậy.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~