Chương 19: Làm người phụ nữ của hắn

Editor: Cindy

"Lão đại, đây là ghi chép khẩu cung anh muốn." Lương Mộng mang theo một đôi mắt gấu trúc, lê lết thân thể mệt mỏi chống đỡ đến trước bàn làm việc của Hoắc Liệt.

"Bây giờ mấy giờ rồi?" Hoắc Liệt dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, phát ra tiếng vang 'Thùng thùng', trên mặt giữ vững thần sắc nghiêm túc, hiển nhiên việc công xử theo phép công.

"Lão đại, đây là ghi chép khẩu cung của mười mấy người, có thể gấp rút hoàn thành đưa đến thời gian này, đã là thành quả một ngày một đêm xanh chín của em đấy. Lão đại, anh hãy tạm tha cho em đi." Vẻ mặt Lương Mộng ủ rũ cầu khẩn, còn kém chút nữa khóc lóc với Hoắc Liệt.

"Được rồi, để xuống đi." Ngón tay Hoắc Liệt thuận tiện chỉ chỉ, xem như đại phát từ bi buông tha Lương Mộng.

"Lão đại, anh quả nhiên là Bồ Tát sống."

Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên*, Lương Mộng lập tức nở nụ cười xán lạn như hoa sen, trên mặt rốt cuộc cũng có tinh thần, giống như sống lại vậy.

* Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên: Đây là một câu thành ngữ Trung Quốc. 'Mã thí' nghĩa là vuốt mông ngựa, nịnh hót. Hiểu nôm na ý cả câu là: Chiêu vuốt mông ngựa luôn luôn vô địch, luôn luôn thành công, vì ai mà chả thích được khen.

Nếu được sống lại, vậy thì miệng lưỡi quen thói hư của cậu ta cũng hăng hái.

"Lão đại, cái bộ dạng mắt gấu trúc này của em, bởi vì thức đêm tăng ca. Chiều hôm qua anh tan làm bình thường, sau đó cũng không trực đêm, tại sao quầng mắt cũng thâm như vậy? Đêm hôm qua ngủ không ngon?"

"..."

Hoắc Liệt đầu bên này còn chưa bắt đầu nói chuyện, Lương Mộng nhìn kỹ Hoắc Liệt, lại lẩm bẩm.

"Không đúng... Lão đại, căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của em, với sắc mặt hiện tại của anh xem ra không phải giấc ngủ không tốt, mà do túng dục quá độ, đêm hôm qua có phải anh rơi vào Động Bàn Tơ nào đó không, bị con nhện tinh hút hết dương khí?"

"Lương Mộng, không nhìn ra cậu còn biết xem tướng, tôi thấy cậu đừng làm cảnh sát nữa, dứt khoát từ chức chuyển sang làm thầy tướng số đi." Hoắc Liệt uy phong lẫm lẫm* thổ tào**trở về.

* Uy phong lẫm lẫm: Vẻ oai nghiêm, khiến người khác kính sợ.

** Thổ tào: Từ vựng tiếng Trung, thường đề cập đến việc tìm một kẽ hở hoặc từ khóa trong ngôn ngữ hoặc hành vi của bên kia như một điểm vào và thể hiện những cảm xúc hoặc câu hỏi lố bịch. Khi tần suất sử dụng tăng lên, ý nghĩa cũng thay đổi thành: người đưa ra lời chế giễu hoặc câu hỏi, đề cập đến nội dung của sự chế giễu; châm biếm; khiếu nại.

"Vậy không được, em vẫn còn rất yêu nghề. Xem tướng mạo cái gì chẳng qua có hứng thú mà thôi."

Lương Mộng đả xà tùy côn thượng*, dáng vẻ còn rất đắc ý, liên tục không ngừng truy hỏi: "Lão đại, chẳng lẽ thật sự bị em nói trúng rồi, anh bị con nhện tinh hút đi dương khí thận tinh."

* Đả xà tùy côn thượng: Đánh con rắn bằng gậy. Thực ra là một câu nói ngắn gọn rằng "Một cây gậy gỗ đánh bại một con rắn và một con rắn bị đánh bằng gậy". Nó ngụ ý rằng mọi người có thể nhìn vào cơ hội, theo xu hướng và phấn đấu cho lợi ích hoặc lợi ích lớn hơn. Sự tương đồng của "Chiến đấu với rắn bằng gậy" trong một trận chiến của con người đề cập đến: Người bị tấn công rất giỏi sử dụng các trong phương tiện của bên kia để phản công một cách nhạy cảm, khiến cho bên kia cảm thấy khó khăn.

"Dương khí cái đầu cậu." Hoắc Liệt thiếu chút nữa dùng tập văn kiện đánh vào đầu Lương Mộng.

Hắn chỗ nào thì túng dục quá độ, hút cạn dương khí. Hắn căn bản chính là dục cầu bất mãn, không chỗ phát tiết!

Tên tiểu tử này cái gì cũng không biết, còn chỉ toàn nói bậy nói bạ.

Da mặt Lương Mộng đủ dày, một chút cũng không sợ bộ dạng hung thần ác sát của Hoắc Liệt, tiếp tục ganh tỵ nói: "Em đã biết, không phải con nhện tinh, mà là một con... Mèo ~ yêu ~"

Cậu ta đem chữ 'Mèo' này nói vang dội, còn kéo thật dài âm cuối.

Lúc này Hoắc Liệt thật sự nhịn không được, cầm lấy tập văn kiện ở một bên, đánh một cái thật mạnh vào hắn ta.

"Cảm thấy vụ án không đủ sao? Nhiều lời như vậy, cút trở về chỉnh sửa lại báo cáo cho tôi, sáng mai giao nộp, dám muộn một phút đồng hồ, hành động lần sau cậu đừng tham gia."

"Lão đại, chiêu này của anh cũng quá độc ác!" Lương Mộng tức khắc 'Oa oa' kêu gào.

"Mặc dù như vậy, nhưng anh vẫn là Lão đại của em, em tận tụy hết lòng trung thành với anh. Em có một biện pháp có thể giải quyết vấn đề nan giái trước mắt của anh. Lão đại, anh có muốn nghe thử không?"

Hoắc Liệt cau mày trừng mắt nhìn cậu ta, tên tiểu tử Lương Mộng này ngày thường nhìn hi hi ha ha, nhưng đầu óc linh hoạt, suy nghĩ quỷ quái nhiều, đôi khi có ý tưởng không tồi.

"Cho cậu 3 phút, không được phép nói lời vô nghĩa."Hoắc Liệt quyết đoán nói.

"Lão đại, nếu anh đã thu dưỡng cô ấy làm mèo của anh, dứt khoát tiến thêm một bước, trực tiếp biến cô ấy thành người phụ nữ của anh. Hiện tại dựa theo mức độ Khúc Tâm Nhu ỷ lại vào anh, khẳng định sẽ không cự tuyệt anh."

Tiếng nói vừa dứt, trong phòng làm việc truyền tới một trận tiếng vang 'Đùng đùng'.

Hoắc Liệt lười phí miệng lưỡi lần nữa, tức giận ném tập văn kiện.

Lương Mộng nghiêng người một cái, nhanh nhẹn né tránh, vừa rút lui vừa nói: "Lão đại, lừa mình dối người cũng không phải tính cách của anh. Nếu anh không có một chút ý tứ với Khúc Tâm Nhu, vì sao còn muốn nhờ quan hệ đi điều tra cô ấy, đây chính là vượt qua phạm vi công việc của chúng ta, còn trái với điều lệ công tác."

"Cậu hiểu cái b**p, đó do tôi muốn nhanh chóng phá án." Hoắc Liệt tức giận đến nỗi tuôn ra lời thô tục, trong đồng tử đen bóng toàn là sự phẫn nộ.

"Lão đại quả nhiên vẫn chuyên nghiệp như vậy." Lương Mộng tiếp lời a dua nịnh hót, sau đó tiếp tục nói: "Loại tình huống như Khúc Tâm Nhu, khả năng tìm được người thân của cô ấy cực kỳ nhỏ, mà cô ấy lại không có biện pháp sinh hoạt như người bình thường, cuối cùng nói không chừng chỉ có thể đưa đến bệnh viện tâm thần."

"Nếu anh tiếp nhận cô ấy trở thành người phụ nữ của mình, vừa có thể danh chính ngôn thuận chiếu cố cô ấy, lại có thể giải quyết chung thân đại sự của anh, đây không phải vẹn cả đôi đường sao? Lão đại, chẳng lẽ anh muốn dùng cả đời cho bàn tay phải sao?"

Lần này Lương Mộng có bài học từ quá khứ, lời nói xong lập tức đi ra bên ngoài đóng cửa lại, không muốn để cho Hoắc Liệt lần nữa đánh cậu ta.

Đó không phải tập văn kiện, mà là ống đựng bút.

Với thủ pháp nhanh nhẹn, sức mạnh và sự chuẩn xác của Hoắc Liệt, cậu ta căn bản tránh không thoát.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~