Chương 14: Bôi thuốc cho tiểu huyệt ② Chủ nhân, em sợ...

Editor: Cindy

Cô trốn tránh không được...

Khúc Tâm Nhu không thể không tiếp nhận sự thật này.

Theo động tác của cô, thuốc mỡ bị mở ra, tỏa ra mùi hương bạc hà mát rượi, cũng không khó ngửi, nhưng kí©h thí©ɧ sau lưng cô chợt lạnh, sắc mặt cũng trở nên càng tái nhợt.

Hoắc Liệt chú ý tới, cau mày không phản ứng, cho rằng Khúc Tâm Nhu chẳng qua đơn thuần kháng cự mà thôi.

Khúc Tâm Nhu đợi trong chốc lát, vẫn không chờ được Hoắc Liệt thay đổi chủ ý, lúc này ngón tay mới run run rẩy rẩy, ngón trỏ từ bên trong lọ thuốc móc ra một ít thuốc mỡ, giống như gel trong suốt, sáng lấp lánh dính ở trên đầu ngón tay.

Một tay cô dính thuốc mỡ, một tay khác vén làn váy lên, từ từ thò tay xuống dưới.

Hoắc Liệt dù có sự tự chủ mạnh hơn nữa, vào lúc này cũng không khống chế được ánh mắt, tầm mắt theo ngón tay thon dài của Khúc Tâm Nhu đi xuống, cuối cùng dừng ở giữa hai chân của cô.

Nếu như nói hoa huyệt của người phụ nữ là một đóa hoa hồng kiều diễm, vậy thì hoa huyệt của Khúc Tâm Nhu chính là một đóa nụ hoa chờ đợi nở nhụy hoa, lay động ở giữa bắp đùi trắng như tuyết.

Hoa môi bên ngoài giống như cánh hoa, phấn nộn non mềm, hơi hơi khép kín, bảo hộ nhụy hoa ở chính giữa, cũng đã đủ mê hoặc lòng người, kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ người đàn ông.

'Ực' một tiếng.

Hoắc Liệt nghe được âm thanh nuốt nước bọt của bản thân.

Mà bên phía Khúc Tâm Nhu, cô cúi đầu, ngón tay ngừng ở phía trước hoa huyệt, tuy nhiên rất lâu sau đó vẫn không nhúc nhích, duy trì một tư thế như thế.

Hoắc Liệt nắm chặt lòng bàn tay thành quyền, miễn cưỡng từ trong du͙© vọиɠ hoàn hồn, đang muốn mở miệng thúc giục, nhưng nhìn ngón tay dừng lại ở phía trước hoa huyệt, đột nhiên run rẩy, ngay cả bả vai cũng run lẩy bẩy theo, hết sức bất lực.

"Em..."

"Em không làm được... Em thật sự không làm được..."

Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu gần như đồng thời mở miệng, âm thanh của hai người hòa quyện chung một chỗ.

Khúc Tâm Nhu vốn luôn cúi thấp đầu giờ đã ngẩng đầu lên, sợi tóc theo động tác lắc đầu của cô nhẹ nhàng đung đưa, cũng lộ ra gương mặt yếu ớt tái nhợt, đôi mắt không biết từ khi nào đỏ ửng.

Đôi mắt mà bị Hoắc Liệt cảm thấy quá mức cao ngạo, phiếm một tầng nước mắt lóng lánh, chỉ còn lại sự yếu ớt và bàng hoàng.

Cô bất chấp trên ngón tay dính thuốc mỡ, túm vạt áo Hoắc Liệt, gắt gao nắm chặt trong tay, nghẹn ngào nói: "Chủ nhân, em sợ... Anh giúp em được không? Em không cần kem nữa, anh giúp em được không?"

Hoắc Liệt đối với giọng nói gần như khóc nức nở của cô, trái tim rối bời.

So với nước mắt, hắn tình nguyện Khúc Tâm Nhu cả đời luôn sống cao ngạo, vĩnh viễn không phải lộ ra gương mặt bi thương như vậy.

Ở trong nhà này, Khúc Tâm Nhu không có thứ gì, tất cả đều do Hoắc Liệt cho cô, chỉ có kem, là cô thay Hoắc Liệt 'Làm việc' để đổi lấy, nó thuộc về công sức lao động của cô bỏ ra.

Cô thích kem rất nhiều, thậm chí luyến tiếc hôm nay không được ăn, suy nghĩ về sau đòi lại Hoắc Liệt.

Nhưng ngay bây giờ, cô dùng kem làm điều kiện trao đổi với Hoắc Liệt.

Hoắc Liệt cảm thấy một tia khác thường ở trong đó, thế nhưng đối mặt với Khúc Tâm Nhu gần như sắp rơi nước mắt, tạm thời không có biện pháp suy nghĩ lý lẽ, chỉ có thể mở miệng nói.

"Đừng khóc. Anh đáp ứng giúp em."

Sau khi được Hoắc Liệt nhận lời, rõ ràng Khúc Tâm Nhu thở phào nhẹ nhõm, bả vai run rẩy ngừng lại, hướng về phía trước bụng Hoắc Liệt cọ cọ, lau bôi toàn bộ nước mắt xuống áo hắn.

Động tác này, kí©h thí©ɧ Hoắc Liệt thiếu chút nữa mất khống chế.

Cuối cùng, Khúc Tâm Nhu bày ra tư thế ngồi dựa ở đầu giường, tách mở rộng hai chân, ngón tay nắm giữ làn váy, vén lên phía trên.

Thân thể cao lớn của Hoắc Liệt cúi người ở giữa hai chân cô, thời điểm ngón tay vừa cầm lọ thuốc mỡ nho nhỏ, đầu ngón tay còn bị trượt một cái, thiếu chút nữa đánh rơi lọ thuốc mỡ, âm thầm hít một hơi thật sâu mới đứng vững.

Hắn cẩn thận đọc chữ viết trên lọ thuốc mỡ, có tác dụng tiêu sưng và liền kín miệng vết thương, bởi vì thành phần đặc thù, cho nên chỉ sử dụng ở nơi tư mật, nhưng nó phải được bôi đều đặn ở chỗ đau.

Địa phương bị thương của Khúc Tâm Nhu tuyệt đối không phải hoa môi bên ngoài, mà là âʍ đa͙σ bị khép kín bên trong hoa huyệt.

Mồ hôi trên trán Hoắc Liệt càng ngày càng nhiều, ở trong căn phòng trống trải, hắn lại nóng đến cả người toát mồ hôi.

Chuyện đã đến bước đường này, không thể có đạo lý lâm trận lùi bước, hắn chỉ có thể ngựa chết như một bác sĩ ngựa sống*, da đầu căng thẳng.

* Ngựa chết như một bác sĩ ngựa sống: Là một thành ngữ. Phép ẩn dụ biết rằng mọi thứ vượt quá khả năng khắc phục, nhưng vẫn còn một tia hy vọng và sự cứu rỗi tích cực, thường cũng đề cập đến nỗ lực cuối cùng.

Ngón tay móc một đống thuốc mỡ, đưa về phía trước, chạm vào hoa môi của Khúc Tâm Nhu, cả hai người đều run rẩy một trận.

Cổ tay Hoắc Liệt run rẩy, chưa từng nghĩ đến địa phương hắn đang chạm vào, có thể mềm mại như vậy, tựa như bánh bông lan xốp mịn loại thượng hạng, mềm mại co dãn.

Bụng nhỏ của Khúc Tâm Nhu bỗng nhiên co rút lại một trận, mông không kiềm được kẹp chặt, ngay cả tiểu huyệt cũng xiết chặt.

"Em đừng sợ. Trên thuốc mỡ viết, nhất định phải bôi trên miệng vết thương, cho nên ngón tay anh cần phải đi vào."

Chỉ thiếu chút nữa Hoắc Liệt nói ra một câu 'Anh cũng không phải chiếm tiện nghi của em'.

"Ngô..." Khúc Tâm Nhu mím môi, nhẹ nhàng bật ra âm thanh, như tiếng mèo kêu vậy.

Hoắc Liệt kiểm soát hô hấp, cũng khống chế ngón tay, đem đầu ngón tay dính thuốc mỡ mát lạnh bôi ở hai bên hoa môi, một tầng nước trơn bóng sáng lấp lánh.

Sau đó thử tách hai bên cánh hoa ra, ngón tay hơi hơi thăm dò, vừa vặn tiến vào một chút, sự chặt chẽ và nhiệt nóng bên trong hoa huyệt lập tức bao bọc nó.

Lần này, hắn sờ được không chỉ là bánh bông lan xốp mịn, càng giống mặt bơ, vừa thơm vừa ngọt.

Lòng bàn tay hắn thô ráp, phủ đầy vết chai, sợ vô tình làm tổn thương da thịt non mịn của Khúc Tâm Nhu, đành phải móc thêm một ít thuốc mỡ.

"Anh muốn đi vào." Hoắc Liệt vừa nói chuyện nhắc nhở, vừa ngẩng đầu liếc nhìn Khúc Tâm Nhu.

Cái nhìn này, khiến cho hắn một lần nữa chú ý thấy sự khác thường của Khúc Tâm Nhu.

Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp và tinh xảo, vẫn tái nhợt không một tia máu như cũ, cô một mực không phát ra âm thanh, hàm răng cắn chặt môi kiềm nén.

Hết thảy những điều này làm cho Hoắc Liệt dừng động tác, nhíu mày trầm tư.

Khúc Tâm Nhu đối với hắn tự nhiên có cảm giác tín nhiệm, cho dù chuyện nghiêm trọng hơn, cũng thản nhiên đáp ứng.

Cô không phải sợ hắn, mà do hoa huyệt bị đυ.ng chạm... Phản ứng khẩn trương khiến tứ chi cứng ngắc, là điển hình hậu di chứng sau chấn thương.

Hoắc Liệt rốt cuộc suy nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện, lên tiếng hỏi: "Em nhớ lại chuyện quá khứ?"

——————————

Mèo Khúc thật sự rất dũng cảm, cho dù sợ hãi, cũng tín nhiệm Hoắc Liệt.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~