Chương 4

Quay về thời điểm mà những người cô yêu thương vẫn còn, lý tưởng vẫn chưa mất, và những ký ức vui vẻ của thời niên thiếu, đôi khi cô còn tưởng rằng đó chỉ là giấc mộng do cô tự tưởng tượng ra…

“Muộn rồi, muộn rồi!” Sự im lặng kỳ lạ trong phòng bị phá vỡ bởi tiếng động phát ra từ giường đối diện, không lâu sau đó, một gương mặt xinh xắn trắng trẻo ló ra từ sau rèm giường cùng với giọng nói trong trẻo và có phần gấp gáp vang lên: “Nhanh lên! A Mộ, A Miên, Cẩn Ngôn, dậy mau, đã 9 giờ 50 rồi, còn 20 phút nữa là vào lớp!”

Lưu Kham mười chín tuổi tràn đầy sức sống, cả người toát lên vẻ trẻ trung của tuổi thanh xuân, cô ấy nhảy xuống khỏi giường chỉ bằng vài bước nhẹ nhàng, bật đèn lên, cả căn phòng sáng bừng lên sau đó cô ấy đứng thẳng trước gương, nhanh chóng buộc tóc đuôi ngựa.

Nghe thấy giọng nói đó, Giang Mộ Chi ngẩn người, nước mắt vẫn còn đọng trên má. Cô ngồi đờ đẫn trên giường, nhìn Lưu Kham qua tấm rèm với đôi mắt đỏ hoe.

Lưu Kham là người bạn duy nhất sau này còn lại bên cô nhưng không ai ngờ rằng, một người hoạt bát lạc quan như Lưu Kham, mười năm sau lại trở nên suy sụp và trầm lắng đến vậy.

Lúc này, khi nhìn lại gương mặt ngây ngô quen thuộc nhưng xa lạ bởi những trải nghiệm bất thường, trong lòng Giang Mộ Chi tràn ngập những cảm xúc khó tả.

Lưu Kham quay lại, vô tình bắt gặp ánh mắt của Giang Mộ Chi đang ngây người, ngày hôm qua mới là ngày đầu nhập học, bốn người trong phòng nhân lúc hứng khởi đã quyết định ra ngoài uống rượu vì sáng nay không có tiết. Thấy dáng vẻ đờ đẫn của Giang Mộ Chi, Lưu Kham nghĩ cô chưa tỉnh rượu, lập tức nói đùa: "Sao thế? Giang Bất Đảo* đã thành Giang Bất Hành** rồi sao?"

Lưu Kham có chút tự đắc, xem ra tửu lượng của mình đã được nâng cao rồi, không thấy sao, Giang Bất Đảo mà mình còn uống gục được mà, cô ấy không hề nhớ ra khi đó ai đã cõng cô ấy lúc say khướt về phòng.

Biệt danh "Giang Bất Đảo" có một câu chuyện phía sau đó. Khi Giang Mộ Chi lần đầu nhận ra mình thích Dung Phi Cẩn, cô rất buồn, nhưng không muốn nói ra chỉ có thể kéo ba người bạn cùng phòng đi uống rượu. Ba người kia thay nhau uống với cô, Đường Miên thậm chí còn chơi ăn gian, uống nước ngọt thay rượu. Mặc cho ba người uống đến mức chao đảo, vẫn không thể nào khiến Giang Mộ Chi gục xuống.

Cuối cùng, Lưu Kham chấp nhận thua cuộc, tuyệt vọng thốt lên: “Cô ấy đúng là Giang Bất Đảo.”

Cái tên “Giang Bất Đảo” đã xuất phát từ đó, còn Đường Miên, vì né tránh uống rượu nên được đặt biệt danh “Đường Nước Ngọt”.

Giang Mộ Chi vẫn chìm đắm trong cảm giác như đang mơ, nghe thấy biệt danh ấy, không thể kìm nén cảm xúc, nhìn Lưu Kham với vẻ mặt phức tạp và không giấu nổi sự nhớ nhung trên gương mặt.

———

*Giang Bất Đảo: nghĩa là "Giang không gục".

**Giang Bất Hành: nghĩa là "Giang không trụ nổi".

Cô mấp máy môi, dường như có ngàn lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, mãi mà không thốt nên lời.

Mười năm sau, Lưu Kham không bao giờ nhắc lại biệt danh đó nữa, cô ấy trở nên trầm lặng, ánh mắt u ám, giọng nói cũng trầm buồn như tiếng của người đã đi qua những ngày cuối đời.

Giang Mộ Chi biết, tất cả đều vì A Miên.

"Giang Bất Đảo" và "Đường Nước Ngọt" vốn không thể tách rời, nhưng mười năm sau chỉ còn lại một mình Giang Bất Đảo cô đơn lẻ bóng. Họ đã phải gánh chịu sự chia ly sinh tử quá sớm mà tuổi của họ chưa đáng phải trải qua, buộc bản thân phải trưởng thành trong nỗi đau.

“Sao thế? Không lẽ thực sự uống đến hỏng đầu rồi à?” Lưu Kham thắc mắc, nhìn Giang Mộ Chi với ánh mắt nghi ngờ. Cô ấy cảm thấy ánh mắt Giang Mộ Chi lúc này như có điều gì đó muốn nói, giống như ánh mắt mà cô đã từng dành cho Dung Phi Cẩn, khiến cô ấy không khỏi rùng mình. Họ đã quen biết nhau một năm, nhưng chỉ có khi nhìn Dung Phi Cẩn, Giang Mộ Chi mới có ánh mắt đó.

Chẳng lẽ, sau trận chiến đêm qua, A Mộ đã bị khí thế của cô ấy áp đảo và đổi ý rồi sao?

Lưu Kham giả vờ rùng mình, nhẹ nhàng run vai một chút.

Thật khó tưởng tượng, khó mà tưởng tượng được.

“Thôi nào, đừng đùa nữa, nhanh lên, giờ ra khỏi nhà vẫn còn kịp đấy.” Lưu Kham đương nhiên biết Giang Mộ Chi không thể nào thích mình. Cả hai đều có người trong lòng, đây chỉ là trò đùa thôi. Cô ấy lại nở một nụ cười vô tư lự, không để tâm gì cả.

Giang Mộ Chi phản ứng chậm chạp một chút, gật đầu, cố gắng nhớ lại cách cư xử của mình khi 18 tuổi, rồi khẽ đáp: "Ừ, được."

Phản ứng của Giang Mộ Chi không thể nói là nhiệt tình, thậm chí có phần lạnh lùng, nhưng Lưu Kham cũng không bận tâm. Cô ấy biết tính cách của Giang Mộ Chi là như vậy, nếu một ngày cô đột nhiên thay đổi, có lẽ đó mới là điều kỳ lạ.