Phương thức giáo dục của Marfa cực kỳ cực đoan.
Bà bí mật mời rất nhiều người đến để giám sát tiến độ học tập của Rafaeli, đặc biệt trong đó có một người giữ chức vụ ghi chép gọi là Thư Lại, người này ghi chép toàn bộ việc làm lớn nhỏ của Rafaeli từ lúc sáng sớm đến khi tối mịt. Mỗi khi cặp mắt cú vọ của hắn lia tới, Rafaeli bé nhỏ đều theo phản xạ đứng thẳng lưng.
Khi Marfa giới thiệu chức vụ của người này với Rafaeli, cậu phản đối rất dữ dội.
Rafaeli lạnh nhạt, không thèm giữ vẻ mặt ôn hòa thường ngày nữa: “Tôi rất thắc mắc đấy, rõ ràng tôi chỉ là một thằng nhãi không đáng để vào mắt, Lệnh Bà lại cho người ghi chép công việc hàng ngày của tôi, thật là vinh dự quá. Tôi nào phải Hoàng đế, đâu cần có Sử Quan ghi lại cho hậu thế chiêm ngưỡng?”
Marfa chỉ đáp: “Đây là lệnh của ta. Việc của ngươi chỉ có chấp hành mệnh lệnh. Ngươi không có quyền phản đối, một thằng thất bại không có quyền hành gì trước mặt ta hết.”
Hốc mắt hõm sâu của viên Thư Lại nhìn qua Marfa, hắn ngẩng cao đầu nhìn Rafaeli, tầm mắt cú vọ quan sát không chút kiêng dè.
Thấy viên Thư Lại chó gậy gần nhà, Rafaeli cười nhạt một tiếng.
Không rõ là khinh một người hay khinh hai người.
Thư Lại lập tức trừng mắt, hắn lùi về phía Marfa, thầm nghĩ đại nhân nhất định sẽ làm chủ cho hắn. Thằng nhóc này chỉ là một người thừa kế nhỏ yếu mà thôi, có thể làm gì được mình?
Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, Marfa hai mắt lóe sáng, không trừng phạt gì cả.
Bà phân phó đơn giản: “Ngươi đi ra ngoài, bắt đầu công việc của ngươi. Rafaeli đến đây.”
Ngữ điệu lạnh lùng giải quyết việc chung của Marfa tống khứ tên Thư Lại ra ngoài, đồng thời bà cũng bắt đầu công cuộc dạy dỗ Rafaeli.
Giống như bây giờ.
“Quay lưng lại.”
Cậu bé thong thả cởϊ áσ khoác ngoài tinh xảo của mình ra, ăn đòn quen đủ để cậu hiểu tính khí Marfa lúc này. Nếu cậu không tự giác cởϊ áσ khoác, xắn ống tay áo, đứng quay lưng về phía bà nhất định Marfa sẽ đánh cậu đau hơn, cũng không nên quay mặt đối diện Marfa, nếu đánh trúng mặt sẽ rất phiền.
Tư thái phục tùng thỏa mãn Marfa, đồng thời cũng làm bà ta khó chịu.
“Ta sẽ đánh ngươi mười roi. Mỗi một roi ngươi phải nói cho ta biết lỗi sai của mình ở đâu. Làm người phải biết cố gắng, với tư cách của người giám hộ, ta có trách nhiệm giáo dục ngươi sao cho đúng đắn. “ Khuôn mặt người phụ nữ vẫn ở thế ngược sáng, Rafaeli cũng không muốn nhìn mặt bà, cơn buồn nôn vất vả đè nén lại có xu hướng sắp trào ngược.
Thời đại văn minh tiên tiến dễ tới mấy ngàn năm, Marfa vẫn dùng roi gân bò đánh cậu. Đó còn là một chiếc roi tả tơi xơ mướp, chóp đuôi khô đét chẻ thành mấy ngọn, quật trúng càng đau hơn. Đánh cậu bằng một chiếc roi cũ kỹ, như thể Marfa đang ngầm nhục mạ cậu không xứng để đánh bằng roi mới.
“Roi đầu tiên. Nói cho ta lỗi sai của ngươi.” Bà ta vung tay, quật mạnh xuống.
Âm thanh xé gió va đập với da thịt con người, dễ dàng khơi dậy bản ngã hung bạo đã được đè nén chôn sâu.
Đuôi roi đáp lên bả vai Rafaeli tứa rách vai áo mỏng manh, lằn roi chảy máu lênh láng thấm dần vào áo lụa, hoa máu nhanh chóng xuất hiện phủ kín một bên vai. Mặt cậu bé tái nhợt, đuôi roi xù xì chẻ ngọn đập ra một lỗ máu toang hoác, miệng lỗ xước xát do tưa đuôi va quẹt. Không để Marfa có cớ bắt bẻ tăng số roi lên, Rafaeli nghiến răng nói: “Là tôi sai khi không trợ giúp phản loạn biên giới tiến công đồn pháo Bạc Đỏ.”
Máu tanh nhiễm đỏ giấy tờ trắng tinh trên bàn làm việc, dính li ti vào hoa văn tách trà chiều duyên dáng, bám lên gò má trắng hồng của người thi án.
Marfa không hề dừng lại, bà tiếp tục quật roi thứ hai. Lằn roi ác liệt phá nát da thịt, Rafaeli đau đến gập người, cố gắng không nằm lăn ra quằn quại, suy yếu nói lỗi sai thứ hai: “Tôi không ngăn cản vệ binh xử lý cướp biên giới.”
Mỗi một roi xuống, những lỗi sai càng nhiều thêm.
“Không xét duyệt binh khi được gọi.”
“Không thực hiện đúng lịch trình được đề ra.”
“Không đồng ý thực hiện xoa dịu tâm lý đặc biệt.”
“Cãi lại giáo sư.”
“Không kính ngưỡng Đấng Devsa.”
“Cư xử không phù hợp trong tiệc ngoại giao.”
“Đi thăm mộ chị Yehu.”
“Hỏi lung tung về người đàn ông của bà.”
Roi cuối cùng đánh cực kỳ ác, máu thịt lẫn lộn mơ hồ lộ ra dưới lớp cắt áo lụa. Thân trên Rafaeli hoàn toàn đỏ thẫm, máu tươi nóng hổi nhỏ dọc theo đường cong cơ bắp, rơi xuống sàn đá hoa cương. Tấm lưng nhỏ gầy run rẩy bần bật, nhưng lại ngoan cường không cong xuống.
Marfa vứt roi qua một bên, nhàn nhã uống một hớp trà thơm, ánh nắng chiếu sáng gò má dính máu của bà, cả bộ váy phồng đắt đỏ thẫm màu máu. Dáng vẻ thoả thuê kia khiến Rafaeli muốn mửa, bà ta trầm giọng: “Tự mình lấy tấm vải da dê ra khoác, chết dí ở góc phòng tự ngẫm lại sai lầm của mình đi. Khi nào suy nghĩ thấu đáo rồi ta sẽ cho ngươi về.”
Gần như phải nín thở mới nghe ra chữ vâng của Rafaeli.
Cậu lê bước đến tủ gỗ bên tường, máu nhỏ giọt theo từng bước cậu đi. Mở tủ ra ở đó có hai vạt vải da dê chỏng chơ, mùi da động vật khó chịu lan toả, Rafaeli khó khăn đặt hai tấm vải lên vai mình, di chuyển ra góc phòng nhắm mắt lại.
Dê được xem là con vật dơ bẩn trong tín ngưỡng Devsa, Marfa đang nhục mạ cậu.
Marfa rất nhanh quên mất đứa trẻ ở góc phòng.