- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa
- Chương 57
Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa
Chương 57
Trong thời gian chờ đợi, Giang Tứ cũng không hề nhàn rỗi, cái cửa hang này nhất định phải sửa lại, ngoại trừ việc quỷ khí sẽ tràn vào thì cũng sẽ có quỷ từ trong hang bò ra, lần này quỷ khí không thoát được ra ngoài, hoàn toàn đã bị Cỏ Quỷ Tuyến hấp thu, nhìn cái sợi Cỏ Quỷ Tuyến vốn dĩ mỏng như sợi tóc trực tiếp bị thúc giục thành cây Cỏ Quỷ Tuyến khổng lồ này xem! Dư thừa "Dinh dưỡng" quá nghiêm trọng rồi!
Trong tay Giang Tứ vẫn còn một tấm màng biên giới, có thể sửa chữa cái lỗ đen này, cho nên trong lúc chờ đợi Giang Tứ vẫn luôn điều chỉnh hình dạng và kích thước của màng biên giới, chỉ chờ Bạc Hoài và Thiên Lang vừa thoát ra thì lập tức phong ấn cửa hang.
Cậu đã đoán được thân phận của con quỷ kia, chắc chắn là Quỷ Ăn Mạng đã cắn nuốt mẹ, chúng nó có phương thức tấn công giống nhau, Giang Tứ rất chắc chắn về điều này, mặc dù cậu rất muốn bắt lấy con quỷ kia và cứu mẹ ra, nhưng hiện tại không phải là thời điểm tốt để dây dưa với nó, nếu như tiếp tục thì không những không bắt được quỷ mà còn làm quỷ khí khuếch tán, cái giá phải trả quá lớn, Giang Tứ không dám mạo hiểm.
Con quỷ này giống như đang nhắm vào cậu, gây ra chuyện lớn như vậy ở thôn Hồ Dung, các thôn dân đều nói là đang đợi cậu, phỏng chừng không phải là ý của họ, mọi người đều mong rằng cậu cả đời này đừng quay lại, sao lại có thể đợi cậu được chứ? Thứ thực sự chờ cậu chính là con quỷ kia, nó muốn gϊếŧ chết cậu, lần này nó đã thất bại thì nhất định sẽ có lần sau, nếu như gặp lại, Giang Tứ dù bất kể thế nào cũng phải túm lấy nó!
Bạc Hoài cùng với ánh sáng trắng đồng thời lao ra khỏi cửa hang, Giang Tứ lập tức nâng tấm màng biên giới rồi ấn nó lên, vừa được bao trùm đã nhận được một sự chấn động kịch liệt, Giang Tứ dùng hai tay ấn nó, dùng hết toàn lực, cuối cùng cậu cũng sửa sang tấm màng biên giới thật kín kẽ, lỗ đen biến mất trước mắt cậu, lộ ra thân cây nguyên vẹn.
Khi Thiên Lang trở về, Giang Tứ biết Bạc Hoài sắp trở lại rồi, cậu lập tức thu nhỏ Quỷ Vực, cũng không thể để Bạc Hoài bắt được, cho nên Bạc Hoài vừa bước ra thì lập tức kích hoạt Linh Vực nhốt tất cả quỷ khí đang muốn tràn ra, thuận tiện chặn đứng rễ khí sinh và tuyến thi đang muốn tấn công lần nữa, chờ đến khi hắn quay đầu lại nhìn về phía lỗ đen, lại phát hiện cái lỗ đen vậy mà đã biến mất rồi!
Giang Tứ ngồi dưới đất, không ngừng xoa cổ tay, tựa như vô cùng mệt mỏi, Bạc Hoài nhìn Giang Tứ, lại nhìn sang thân cây hoàn hảo, sự nghi hoặc trong lòng gần như trào dâng.
Giang Tứ chỉ về phía trước, "Cẩn thận một chút, rễ khí sinh và tuyến thi đều muốn mạng của chúng ta."
Bạc Hoài không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục dọn dẹp những sợi rễ vướng víu và quỷ tuyến nguy hiểm này, phải tốn không ít thời gian mới dọn sạch được những sợi quỷ tuyến rối mù trên cây đa, Cỏ Quỷ Tuyến dày đặc biến thành hai đoạn lăn lộn trên mặt đất, thật sự biến thành một con heo đen, Bạc Hoài dùng Linh Vực bắt lấy để chiếu cố cho mỗi mình nó.
Dưới sự tiêu diệt của Linh Vực, quỷ khí bị bong ra từng lớp, Cỏ Quỷ Tuyến cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng trở về kích thước mà Cỏ Quỷ Tuyến nên có, Bạc Hoài lấy ra một Rương phong ấn quỷ từ Linh Vực, phong ấn hai sợi Cỏ Quỷ Tuyến nhỏ vào trong, mang về làm tài liệu nghiên cứu.
Sau khi mất đi sự khống chế của Cỏ Quỷ Tuyến cái, những thôn dân bị điều khiển lần lượt ngã xuống đất, những thôn dân phóng thích quỷ tuyến thì nổ tung, mất đi sự chống đỡ của quỷ tuyến, chỉ còn lại những cánh tay bị gãy, rõ ràng bọn họ không thể sống sót, còn có số ít thôn dân không sử dụng quỷ tuyến thì thân thể cũng hoàn hảo, mất đi sự khống chế của quỷ tuyến cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Chuyện đầu tiên khi đã tỉnh thì chính là những tiếng thét chói tai, xác chết máu me vương vãi khắp mặt đất, bọn họ giống như nằm trong một đống xác chết, không bị Cỏ Quỷ Tuyến hại chết mà thiếu chút nữa đã bị cảnh tượng này hù chết.
Giang Tứ có lòng nhắc nhở, "Ở đây chắc không cần Linh Vực chiếu sáng đâu."
Bạc Hoài: "......"
Bạc Hoài yên lặng thu hồi Linh Vực, xung quanh lại rơi vào bóng tối.
Những thôn dân tỉnh lại sau thì không thấy rõ cảnh tượng đẫm máu, ngược lại cũng không quá sợ hãi, bọn họ lảo đảo đứng lên, đi về nhà giống như du hồn, tựa như hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện mà mình đã làm. Số thôn dân sống sót chỉ có một nửa, nửa còn lại nằm ở dưới gốc cây đa, hiện tại vẫn chưa xác định bọn họ có mang Cỏ Quỷ Tuyến trên người hay không, không thể để bọn họ rời đi được.
Hai chùm đèn xe chiếu tới, Bạch Ngộ lái xe vào trong, đón đầu ngăn chặn những thôn dân đang rời đi.
Sau khi Bạc Hoài phong ấn Cỏ Quỷ Tuyến dày đặc thì thôn Hồ Dung đã xuất hiện, Bạch Ngộ và Phó Tinh Ngân trực tiếp lái xe tiến vào, hai người xuống xe, không tắt đèn xe nên đã chiếu sáng khu vực này như ban ngày, hiện trường Tu La đã bị nhìn thấy không bỏ sót thứ gì.
Những thôn dân giống như du hồn lập tức rơi vào hoảng loạn, xô đẩy muốn chạy trốn khỏi nơi này, không ai muốn chết, càng không ai muốn chết bằng một phương thức thảm khốc như vậy, bọn họ còn chưa hiểu sao lại như thế này, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều sợ tới mức hồn phi phách tán!
Bạc Hoài lạnh giọng quát lớn, "Đứng lại! Nếu như không muốn chết thì lập tức trở về để kiểm tra!"
Thôn dân đang chạy trốn do dự dừng bước chân lại, không biết nên đi hay ở, Bạch Ngộ nói: "Trên người mọi người có thể có thứ gì đó quỷ dị, thứ này sẽ đe dọa tính mạng, cần phải được kiểm tra, nếu như dính phải quỷ dị thì sẽ được xử lý, những người này chính là bị quỷ dị làm hại, mọi người muốn giống như bọn họ à?"
Đương nhiên là không muốn rồi! Thôn dân hoảng sợ vô cùng ngập ngừng trở về, chấp nhận sự kiểm tra.
Có người mạnh dạn hỏi: "Quỷ dị là thứ gì? Tại sao lại chạy tới trên người chúng tôi?"
Tin tức ở thôn Hồ Dung và thôn Bạch Khẩu cũng không phải là bị phong kín như vậy, chỉ là bọn họ đã bị Cỏ Quỷ Tuyến ảnh hưởng, trong khoảng thời gian này luôn trong trạng thái mơ màng hồ đồ, họ căn bản không biết tin tức mà chính phủ đã công bố, cũng không biết bầu không khí bên ngoài đã thay đổi.
Bạch Ngộ đành phải giải thích cho bọn họ biết tình huống hiện giờ, chúng thôn dân nghe được mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó động tác nhất trí nhìn về phía Giang Tứ, bọn họ đã nhận ra Giang Tứ, nếu như trên đời này tồn tại quỷ vật, vậy có phải ác ma và tai tinh cũng tồn tại hay không?
Giang Tứ cười lạnh, "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải quỷ không phải ác ma càng không phải là tai tinh, tôi là Linh Giả có thể tiêu diệt quỷ dị, nếu các người muốn sống thì chắc là phải dựa vào tôi để cứu mạng rồi."
Các thôn dân may mắn sống sót: "......"
Bọn họ vốn dĩ chỉ bán tín bán nghi vào những lời đồn thổi này, nhưng người nhà họ Giang và bên nhà vợ liên tục có người chết, còn đều là bị đột tử, chuyện này tuyệt đối không bình thường, bọn họ không chấp nhận được sự thật này, những gì đã được tin tưởng bao nhiêu năm bỗng nhiên bị lật đổ, "Ác ma" trở về không lấy mạng bọn họ ấy vậy còn cứu họ một mạng, các thôn dân dù nghĩ như thế nào cũng không tin nỗi.
Bạch Ngộ lấy đèn pin siêu sáng trong xe ra, một người một cái, Giang Tứ dùng dùng đèn pin của mình, Giang Tứ và Bạch Ngộ cùng nhau kiểm tra gáy của thôn dân, Bạc Hoài và Phó Tinh Ngân mỗi người một bên nhìn chằm chằm vào những thôn dân này, để phòng ngừa bọn họ làm ra điều gì đó.
Lần này Giang Tứ cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy "Cái dấu vết ở sau gáy" là như thế nào, dấu vết này chẳng phải rất rõ ràng sao, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn thấy, bên dưới lớp da phần gáy có một thứ gì đó dài mỏng ẩn mình bên dưới, hẳn là quỷ tuyến còn sót lại, Cỏ Quỷ Tuyến cái đã bị phong ấn, những sợi quỷ tuyến thật nhỏ này vẫn còn đọng lại phần gáy của thôn dân.
Đầu ngón tay Giang Tứ chạm vào làn da của thôn dân, khung thoại xuất hiện.
【 Đây có phải là con người không? Ta không chắc chắn lắm, ngươi có thể xem hắn là con người, cũng có thể không xem hắn là con người. 】
Quả đầu Giang Tứ đầy dấu chấm hỏi, đây là nhắc nhở gì thế? Rốt cuộc có phải là con người không? Có thể chạy có thể nhảy có thể nói có ý thức, này hiển nhiên là đặc điểm của con người, nhưng nếu như khung thoại đã xuất hiện thì có lẽ không phải là một con người thuần khiết hoàn toàn.
Giang Tứ cho rằng không chỉ có quỷ tiến chui vào gáy các thôn dân mà còn có rễ khí sinh, sợi rễ đó là vật thật cũng không phải là quỷ dị, nhiều rễ khí sinh như vậy đã đi đâu? Chẳng lẽ bởi vì ảnh hưởng của rễ khí sinh cho nên bọn họ mới không hoàn toàn là con người sao?
Giang Tứ đang kiểm tra một thôn dân quen thuộc, lột cổ áo của hắn nhìn thoáng qua, "Cởϊ áσ ra đi."
Thôn dân nọ còn có chút không tỉnh táo, lắc lắc đầu, "Thật sự là cậu."
Vẻ mặt Giang Tứ vô cảm, "Đây cũng không phải là lần đầu tiên gặp nhau, không cần phải kinh ngạc như vậy, hồi chiều chúng ta đã gặp qua rồi."
Vẻ mặt thôn dân bối rối, "Tôi đã không gặp cậu nhiều năm rồi, không phải cậu đến sống ở thành phố lớn à, sao lại quay về rồi?"
Giang Tứ không có tâm tư nói chuyện phiếm với hắn, "Cởϊ qυầи áo ra."
Thôn dân: "......"
Bạc Hoài đi tới, "Làm sao vậy?"
Giang Tứ: "Xem rễ khí sinh đã biến đi đâu."
Thôn dân cởϊ áσ khoác ra, bên trong mặc một chiếc áo ngắn tay, ôm cánh tay xoa xoa, trời đêm tháng 11 rất lạnh đó.
Giang Tứ: "Cởi hết."
Khuôn mặt âm trầm của thôn dân đều là nét khổ ải, "Giang Tứ, tôi chưa từng nói xấu cậu mà, cậu đừng trừng phạt tôi như vậy chứ."
Sắc mặt Giang Tứ lạnh nhạt, "Vậy anh muốn cởi bao nhiêu thì cởi, có chết cũng đừng trách tôi không cứu anh."
Thôn dân vừa nghe như vậy thì lưu loát cởi hết quần áo, chỉ chừa lại mỗi một chiếc qυầи ɭóŧ đứng trong gió lạnh, "Không cần cởϊ qυầи lót đúng không?"
Giang Tứ: "......"
Bạc Hoài kéo Giang Tứ về phía sau, kêu thôn dân đó quay lưng lại, chiếu đèn pin lên lưng của hắn, căn bản không cần tìm kiếm, từ phần gáy mơ hồ bị nhiễm máu kéo dài đến qυầи ɭóŧ đều có dấu vết rõ ràng của rễ khí sinh, phần da hơi nhô lên tạo thành hình dạng của sợi rễ dưới da.
Giang Tứ nhíu mày, bọn họ có cách đối phó với những thứ quỷ dị, nhưng đối với một thứ có thật như này chui vào cơ thể con người thì họ lại không thể làm gì, đây hẳn là việc của bác sĩ, bọn họ lại kiểm tra hai người khác, tình huống cũng tương tự, rễ khí sinh đều lưu lại trên lưng, nhìn dáng vẻ của những thôn dân này dường như cũng không cảm thấy đau, điều này không hề bình thường, người bình thường thì không nên không có cảm giác đau, nếu như chỉ một hai người thì có thể là một điều ngoài ý muốn, nhưng toàn bộ đều không có cảm giác đau thì đó là cả một vấn đề lớn.
Người nào sẽ không có cảm giác đau? Người chết!
Giang Tứ không biết trạng thái hiện tại của bọn họ là như thế nào, ngay cả khung thoại nhắc nhở cũng ba phải là cái nào cũng được, điều này rất đáng nghi.
Bạc Hoài bỗng nhiên nói: "Với lượng quỷ khí đổ ra từ cái lỗ đen đó, thật sự chỉ có thể thúc đẩy sự phát triển của Cỏ Quỷ Tuyến Thảo thôi sao?"
Giang Tứ đã sử dụng Quỷ Vực, Bạc Hoài đã sử dụng Linh Vực, bọn họ đều cảm nhận được độ dày của quỷ khí, Cỏ Quỷ Tuyến này chắc hẳn là theo chân Triệu Hữu Phúc tới thôn Hồ Dung, tính toán thời gian thì đã gần một tháng, nếu như cái lỗ đen đó thật sự đã ở đây một tháng, phỏng chừng toàn bộ trấn Cương Tây hay thậm chí là huyện Bạch Lâm đều sẽ biến mất, không có khả năng không có người phát hiện, cho nên cái lỗ đen đó hẳn là xuất hiện sau này.
Thời điểm lỗ đen xuất hiện sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cấp bậc của sự kiện này, cho dù chỉ mới xuất hiện mấy ngày thì lượng quỷ khí đổ vào đây cũng không thể khinh thường, gốc Cỏ Quỷ Tuyến mặc dù bị quỷ khí thúc đẩy mà hoàn toàn biến dạng, nhưng Bạc Hoài vẫn cho rằng không có khả năng dùng nhiều quỷ khí đến như vậy, nếu suy đoán của hắn là đúng, vậy thì quỷ khí đó sẽ đi về đâu?
Bạc Hoài nói: "Căn cứ vào manh mối do hàng xóm của Triệu Hữu Phúc ở Thanh thị cung cấp, sau khi Triệu Hữu Phúc được đưa về quê thì trong nhà vẫn luôn không có ai, nói cách khác đứa con trai nhỏ của Triệu Hữu Phúc cũng không trở về nhà, nhưng cảnh sát trên trấn nói gia đình con trai nhỏ đã quay về rồi, ở trong nhà Triệu Hữu Phúc chúng ta cũng không nhìn thấy gia đình cậu con trai đó, bọn họ đã đi đâu?"
Giang Tứ cũng có vấn đề luôn nghĩ mãi không ra, tại sao rễ khí sinh và quỷ tuyến lại cùng nhau tấn công bọn họ, tại sao lại giống như Cỏ Quỷ Tuyến mà chui vào gáy thôn dân, một lỗ đen lớn như vậy mở ra trên cây đa lớn, cây đa lớn lại cùng với Cỏ Quỷ Tuyến dây dưa lâu như vậy, cây đa lớn vẫn là một cây đa lớn đơn thuần sao?
Giang Tứ nhìn rễ khí sinh rơi đầy đất, đều là bị Linh Vực của Bạc Hoài cắt đứt, những sợi rễ khí sinh buông xuống đều không đồng đều, như thể đã khôi phục lại bình thường, an ổn rũ xuống dưới cây đa lớn.
Giang Tứ khom lưng, nhặt một sợi rễ khí sinh từ mặt đất lên, khung thoại xuất hiện.
【 Rễ khí sinh của cây đa quỷ, hai thôn đã được cây đa che chở quá lâu rồi, là thời điểm phải cống hiến máu thịt và sinh mạng, người dân của thôn Hồ Dung và thôn Bạch Khẩu đều là chất dinh dưỡng của nó, một cái cũng không thể thiếu. 】
Giang Tứ lập tức ném sợi rễ khí sinh trong tay, thấp giọng nói với Bạc Hoài: "Cây đa lớn có vấn đề."
Bạch Ngộ còn đang kiểm tra gáy của thôn dân, Bạc Hoài nói: "Bạch Ngộ, trở về."
Bạch Ngộ còn đang kiểm tra đến người cuối cùng, đứng ở ngoài rìa là Triệu Trình và Hồ Hoạt, không thấy Triệu Hữu Phúc, hẳn là đã không còn nữa, khoảng cách giữa bọn họ khá xa, ánh sáng mịt mờ, nghe thấy Bạc Hoài kêu hắn thì Bạch Ngộ không tiếp tục kiểm tra nữa, xoay người trở về.
Trong khoảnh khắc Bạch Ngộ xoay người thì đột nhiên vô số sợi chỉ đen từ phía sau vụt đến, trang phục nước của Bạch Ngộ lập tức xuất hiện, chặn lại tất cả quỷ tuyến đang bay về gáy hắn!
"Đệt!" Phó Tinh Ngân mắng một tiếng, linh quang trong tay ném qua, linh quang tản ra trước người Bạch Ngộ, giống như cát chảy đổ xuống, tạo thành một tấm chắn bằng ánh sáng trắng, chặn đứng quỷ tuyến trong chớp mắt, Linh Vực của Bạc Hoài theo sát, đâm về phía sau Triệu Trình đột nhiên biến thành tuyến thi!
Khoảnh khắc Triệu Trình động thủ thì những thôn dân còn sống đột nhiên yên lặng bất động, ánh mắt của họ trống rỗng, biểu tình đờ đẫn, đứng đờ ra không nhúc nhích giống như những con rối gỗ.
Triệu Trình hóa ra là một tuyến thi, điều này khiến Giang Tứ phải sửng sốt, cậu đã tự mình kiểm tra, lúc đó Triệu Trình căn bản không phải tuyến thi, rất có thể là mới trở thành tuyến thi trong đêm nay, nghĩ như vậy, vấn đề của cây đa quỷ càng trở nên lớn hơn.
Giang Tứ cất bước chạy về phía cây đa lớn, mặt đất vốn bằng phẳng trở nên phập phòng nhấp nhô, hai chân Giang Tứ bị rễ cây đa cuốn lấy, kéo vào dưới nền đất, lúc cậu chìm vào trong thì cậu nhìn thấy từng quỷ ảnh xuất hiện trên cây đa lớn, quần áo chúng nó khác nhau, cổ đại cận đại hiện đại đều có, có nam có nữ, trên cổ có dây thừng, có khăn trắng, treo cây đa lớn và đong đưa theo gió.
【 Đi đêm rồi cũng sẽ có ngày gặp ma, chúc mừng ngươi, đã sử dụng Quỷ Vực nhiều lần như vậy, lần này cuối cùng bị lật xe rồi, thành công gây ra một sự kiện quỷ dị, những người đã treo cổ trên cây đa lớn này nghìn năm qua đã trở lại rồi. 】
Giang Tứ: "!!!!!!!"
Đây chắc chắn là thời điểm tồi tệ nhất, vào lúc như thế này lại xảy ra một sự kiện quỷ dị!
Giang Tứ hét lên, "Xử lý cây đa lớn!"
Cậu còn chưa kịp nói xong từ "Cây" thì đã bị chôn vùi trong đất, chữ cuối cùng bị bóp nghẹt, Linh Vực của Bạc Hoài tới trễ một giây cũng đã vô ích.
"Giang Tứ!" Linh Vực của Bạc Hoài thẩm thấu vào trong lòng đất, lần theo dấu vết của Giang Tứ.
Thanh âm nặng nề của Giang Tứ từ dưới đất truyền lên, "Xử lý cây đa lớn trước đi, đừng lo cho tôi!"
Bạc Hoài không có khả năng không lo cho cậu được, hắn đuổi theo thanh âm của Giang Tứ, bên dưới lòng đất bốn phương tám hướng ngang dọc đan xen đều là rễ của cây đa lớn, Giang Tứ bị kéo vào lòng đất gần như là trong trống rỗng, tối đen như mực, cậu không nhìn thấy cái gì cả, rồi đột nhiên được một mảng ánh sáng trắng truyền tới, Giang Tứ đã được Linh Vực của Bạc Hoài tìm thấy rồi, gần như là trong chớp mắt, Giang Tứ được đưa từ trong lòng đất lên.
Tay Bạc Hoài đỡ lấy cậu, Giang Tứ mặt xám mày tro, cả người như biến thành tượng đất, cậu thở hổn hển, kéo túi đựng thẻ trong cổ ra, gọi tất cả linh hồn thú cưng cậu mang theo, cộng với hai con gà Brahma vừa vẽ xong thì có tổng cộng năm linh hồn thú cưng, hai chó ba gà vừa giáp mặt với nhau thì sửng sốt, ngay khi gà Brahma xù lôиɠ ʍυốn nhào lên đánh lộn thì bị Giang Tứ quát một phát ngăn cản.
"Bây giờ không phải là lúc lục đυ.c nội bộ đâu! Hãy nhìn những người xung quanh tụi mày quỷ dị biết bao nhiêu đi!"
Năm linh hồn thú cưng đồng thời nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt không chỉ có nhau nữa mà đã có thể nhìn thấy những thứ bên ngoài, mớ quỷ khí ngập tràn khiến chúng nó lập tức xù lông, điều này thú vị hơn nhiều so với việc đánh nhau với một con chó.
Bạch Ngộ và Phó Tinh Ngân đều có chút há hốc mồm, họ nhìn từng quỷ ảnh treo trên cây đa lớn, quả đầu muốn nổ tung.
Phó Tinh Ngân vò đầu, "Cây đa lớn này là lối vào âm phủ sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều quỷ vậy như vậy?!"
Vấn đề trước mắt không phải chỉ của cây đa lớn, mà tuyến thi Triệu Trình cùng với tất cả thôn dân đều vây quanh bọn họ, từng đạo quỷ ảnh treo trên cây cũng đã xuất hiện dưới tàng cây, chúng nó nắm chặt dây thừng đã treo cổ chúng nó, vừa chớp mắt một cái là đã đến gần họ rồi.
"Anh đi xử lý cây đa lớn! Những thứ này giao cho chúng tôi!" Ở đây Bạc Hoài là mạnh nhất, khi Giang Tứ không thể sử dụng Quỷ Vực và sức mạnh của Quỷ Thể thì người đối phó được với cây đa lớn chỉ có Bạc Hoài.
Đầu tiên Bạc Hoài sử dụng Linh Vực thanh tẩy một lần, giảm bớt áp lực cho bọn họ, âm linh và ác quỷ bị Linh Vực đánh vào lập tức tiêu tan trong nháy mắt, còn lại lệ quỷ rất khó gϊếŧ chết, chỉ có thể phong ấn, Bạc Hoài thuận tay phong ấn ba con lệ quỷ rồi giao phần còn lại cho ba người Giang Tứ, sau đó sử dụng Linh Vực tới gần cây đa lớn, những điều này dường như đã kí©h thí©ɧ tuyến thi Triệu Trình, vô số quỷ tuyến từ trên người bùng nổ, đuổi theo sát Bạc Hoài, hiển nhiên không muốn để hắn đến gần cây đa lớn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa
- Chương 57