Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Tứ lấy bút chì màu và tập vẽ ra, vẽ nhưng con thú cưng của Cục quản lý quỷ dị trước.

Bởi vì quen Mục Vi nên Giang Tứ bắt đầu vẽ từ hamster, rất nhanh sau đó, một bé hamster sống động như thật xuất hiện trên giấy.

Không ngoài mong đợi, khung thoại xuất hiện.

【 Có cần thiết phải vẽ một con thú cưng vô dụng nằm dưới đáy của cái đống vô dụng này không? Cho hỏi ở đâu có thể sử dụng 3 điểm giá trị tinh thần ạ? 】

Bé hamster có 3 điểm giá trị tinh thần, thật khiến Giang Tứ cảm thấy ngoài ý muốn.

Chỉ là, 3 điểm giá trị tinh thần thực sự quá yếu, nếu như không cẩn thận thì phải chết một lần nữa.

Bé hamster có hình dáng nhỏ, kết cấu đơn giản, không tốn nhiều Cát Thải Nhung, Giang Tứ muốn xem xem bé hamster nửa linh thân có bao nhiêu điểm giá trị tinh thần.

Giang Tứ dùng Cát Thải Nhung vẽ bé hamster một lần nữa.

【 Không tin nổi, một linh hồn thú cưng nửa linh thân có 10 điểm giá trị tinh thần, cho hỏi vẽ nó có ý nghĩa gì ạ? 】

Bé hamster quả thực không phải là linh hồn thú cưng được lựa chọn hàng đầu, cho dù là sức chiến đấu hay là hình thể, đều không thích hợp để hỗ trợ tác chiến.

Giang Tứ thức đêm vẽ tranh, vẽ mệt rồi thì đi ngủ, sáng ngủ dậy thì tiếp tục vẽ.

Theo như lời của Mục Vi, những thú cưng này hoặc là chết vì bệnh tật, chết vì tai nạn hoặc là chết vì già, lúc còn sống chúng đều có mối quan hệ tốt với chủ nhân, chắc chắn là không muốn rời xa họ, cho dù như vậy thì cũng chỉ có bốn con biến thành linh hồn thú cưng, trong đó còn bao gồm cả hamster của Mục Vi.

Nói cách khác, chủ nhân của nó nghĩ rằng thú cưng của mình hạnh phúc, nhưng thú cưng có thể không nghĩ rằng mình hạnh phúc.

Giang Tứ nhìn bốn linh hồn thú cưng xuất hiện trong nhà, cậu rơi vào trầm mặc thật sâu.

Ba con khác, lần lượt là một chú chó Becgie, 9 điểm giá trị tinh thần, điều này nằm trong dự kiến của Giang Tứ.Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa - Chương 17Một linh hồn mèo xanh lông ngắn của Anh, thế mà lại có 8 điểm giá trị tinh thần, điều này có phải mang ý nghĩa là, nếu như nó hung dữ lên thì có thể so với một con chó không?Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa - Chương 17Điều khiến cho Giang Tứ khϊếp sợ chính là con cuối cùng.

Một con heo cưng.

Một con heo cả trăm ký là thú cưng!Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa - Chương 17(Tui không dễ thương à)

Giang Tứ đứng ở xa xa, nhìn anh đại đang ủn tới ủn lui trong phòng khách, vốn phòng khách đã nhỏ lại càng thêm chật chội.

Giá trị tinh thần của anh đại này cũng là 9 điểm.

Linh hồn thú cưng này được vẽ bằng giấy bút thông thường, giới hạn của hamster và mèo lần lượt là 3 điểm và 8 điểm, nhưng giới hạn của chó và heo cưng kia lại xa hơn 9 điểm, đây là bị hạn chế về vật liệu, nếu như là một linh hồn thú cưng có phẩm chất và thuộc tính, Giang Tứ cũng không rõ lắm giá trị tinh thần có thể cao đến mức nào.

Tuy rằng có bốn linh hồn thú cưng, nhưng với giá trị tinh thần như vậy thì không thể áp chế quỷ chú của hơn trăm người, biện pháp tốt nhất, chính là có được nửa linh thân, giá trị tinh thần cao thì độ ấp chế đương nhiên sẽ càng mạnh.

Giang Tứ nhìn một cây Cát Thải Nhung đã sắp dùng hết, khẽ cắn môi, quyết định vẽ.

Chờ sau khi cậu biến chú chó Becgie, bé mèo Anh lông ngắn và chú heo cưng thành nửa linh thân thì đã là giữa trưa, Mục Vi gọi điện đến hết cuộc này đến cuộc khác, đáng tiếc Giang Tứ hoàn toàn đắm chìm trong hội họa nên không nghe thấy.

Chờ đến khi Giang Tứ vẽ xong hết thì mới gọi cho Mục Vi, kêu hắn tới mang linh hồn thú cưng đi.

Mục Vi dẫn theo ba người nữa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà Giang Tứ.

Nhân lúc bọn họ chưa tới, Giang Tứ đến cửa tiểu khu, trang trí "Nhà" cho ba linh hồn thú cưng một chút, thu nhỏ lại, ép cho cứng lên, cho vào túi đựng thẻ, như vậy thoạt nhìn giống như là bức ảnh được in ra, vô cùng chân thật, cũng có thể yểm hộ cho việc chiêu hồn của Giang Tứ.

Làm xong hết những việc này, Giang Tứ về nhà chờ bọn họ đến.

Bốn người bọn họ vừa khϊếp sợ vừa kích động khi nhìn thấy những linh hồn thú cưng với ánh sáng nội liễm này.

Bốn linh hồn thú cưng, bắt mắt nhất chính là chú heo cưng nặng trăm ký kia.

Tô Dương xấu hổ gãi đầu, "Đây là heo cưng của chị gái tôi, bị người ta lừa, nói là nó sẽ không lớn lên đâu, kết quả càng ngày càng lớn, không thể nuôi trong chung cư được nữa nên mang về quê cho cha mẹ nuôi, thế là nó lớn đến chừng này."

Hắn là nhân viên hậu cần của Cục quản lý quỷ dị, gần đây đi theo hai vị Người trấn quỷ, làm không ít công tác hậu cần.

Mấy người khác đều cười rộ lên, "Thoạt nhìn rất hung mãnh, hẳn là quỷ vật sẽ không đánh bại được nó."

Tô Dương rất là vui sướиɠ, ôm chặt bé heo cưng không buông tay.

Giang Tứ nhắc nhở: "Tốt nhất là đừng sử dụng nó như một thú cưng để chiến đấu, giá trị tinh thần của nó không quá cao, áp chế quỷ chú hay là cảnh báo những điều quỷ dị sớm thì không có vấn đề gì, nhưng quên việc đối đầu với quỷ vật đi, linh hồn thú cưng chỉ có một mạng, sau khi chết thì không thể quay về nữa."

Bốn người đều nói đã biết, mỗi người ôm linh hồn thú cưng của mình, yêu thích không buông tay.

Người buồn bực phải kể tới Mục Vi, linh hồn thú cưng khác nhìn thấy chủ nhân thì đều là nhào tới đòi ôm một cái, còn linh hồn thú cưng nhà hắn chỉ đứng trên bàn trà, nhìn hắn từ phía xa xa.

Bé hamster phát ra ánh sáng trắng, mềm mụp cuộc tròn trên bàn trà, đôi mắt đậu đen nho nhỏ nhìn chằm chằm vào Mục Vi, hai chân trước nhỏ nhắn múa may trong không trung, kêu chít chít về phía Mục Vi, không biết đang muốn biểu đạt cái gì.

Núi không tìm đến tôi, tôi chỉ có thể tiến về phía núi.

Mục Vi kích động đi về phía bàn trà, duỗi tay nghênh đón bé hamster nhà mình

Giang Tứ cảm thấy hình như bản thân đã quên mất điều gì đó.

Mục Vi nâng bé hamster lên, vui vẻ như biến thành tên ngốc.

Giang Tứ còn chưa nhớ ra mình đã quên mất cái gì, thì nghe Mục Vi "Áu" một tiếng, bé hamster dịu ngoan nhát gan giờ phút này đang xù lông lên, răng chuột chút xíu cắn ngón tay Mục Vi không buông.

Giang Tứ nhớ ra điều mình đã quên.

Khung thoại đã từng đề cập, linh hồn thú cưng có bản năng đối phó với những điều quỷ dị, Mục Vi là Người trấn quỷ, trên người mang theo Quỷ Khí, mặc dù hắn không phải là quỷ dị thực sự nhưng cũng không phải là con người thuần khiết, gặp phải linh hồn thú cưng thì nhất định sẽ oanh tạc.

Giang Tứ vội vàng dùng tay phải trấn an bé hamster, lấy nó ra khỏi ngón tay của Mục Vi.

Vết cắn này không một chút lưu tình, ngón tay Mục Vi bắt đầu chảy máu.

Vẻ mặt Mục Vi mờ mịt, "Sao lại như vậy? A Tử không quen biết tôi sao?"

Giang Tứ: "Là lỗi của tôi, đã quên nói cho anh biết, linh hồn thú cưng trời sinh không hợp với quỷ dị, có lẽ quỷ lực của anh đã kinh động đến nó."

Mục Vi: "...... Vậy phải làm sao bây giờ?"

Mục Vi nhìn A Tử chết đi sống lại, trong lòng tràn đầy vui mừng, nhưng lại không dám tới gần.

Giang Tứ: "Khóa quỷ lực lại, đừng để lộ ra ngoài, cũng đừng để hamster chạm phải Quỷ Khí, giá tri tinh thần của nó rất thấp, sẽ bị thương."

Mục Vi nghiêm túc ghi nhớ, khóa quỷ lực lại, tháo sợi chỉ đỏ ở cổ tay xuống, lúc này mới thật cẩn thận đón nhận bé hamster.

Lần này bé hamster không xù lông nữa, dịu ngoan nép vào lòng bàn tay Mục Vi.

Lòng Mục Vi đều bị nét dễ thương hấp dẫn, trêu bé hamster trong chốc lát, suýt nữa là bị cắn cho một nhát.

Lúc này Mục Vi mới nhớ tới, "Cậu thu phí sao?"

Giang Tứ nhìn bé hamster ngay cả nửa linh thân cũng không cứu vớt được, thở dài nói: "Anh đưa cho tôi 1 vạn đi."

Mục Vi: "???"

Mục Vi: "Có ý gì hả? Khinh thường A Tử nhà tôi à?"

Bé hamster cũng quay đầu nhìn Giang Tứ, như là có thể nghe hiểu cuộc nói chuyện của bọn họ, hiển nhiên cũng rất bất mãn với giá trị của bản thân.

Giang Tứ bất đắc dĩ nói: "Nó chỉ có 10 điểm giá trị tinh thần, tôi lấy thêm tiền của anh thật là xấu hổ."

Mục Vi khoát tay, "Không sao cả, dựa theo tiêu chuẩn của cậu, có khả năng cậu còn không biết giá trị của một Linh Giả, linh hồn thú cưng mà cậu tạo ra bằng phương pháp chiêu hồn này tương đương với một Linh Giả cấp thấp, giá trị của nó là không thể tưởng tượng được."

"Nếu không thể tưởng tượng được, vậy anh cảm thấy nên định giá một linh hồn thú cưng như thế nào?" Giang Tứ dò hỏi ý kiến của hắn.

Mục Vi suy nghĩ, bật cười lắc đầu, "Chắc chắn chúng tôi không thể nào lấy ra trăm vạn được rồi."

Hiển nhiên, hẳn là Mục Vi cũng biết chuyện Hàn gia chi hàng trăm vạn để mua linh hồn thú cưng.

Giang Tứ nói: "Thú cưng vốn là của các anh, tôi lấy tiền công là được, thế nhưng các anh phải đồng ý với tôi một điều kiện."

Bốn người đồng thanh hỏi, "Điều kiện gì?"

Giang Tứ nghiêm túc nói: "Đối xử thật tốt với chúng nó, đừng dựa dẫm vào sự tín nhiệm và ỷ lại của chúng, tụi nó trở về vì chủ nhân thì cũng sẽ rời đi do chủ nhân. Nếu như các anh không đối xử với chúng thật tốt, đây sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, tôi sẽ không chiêu hồn cho các anh cũng như Cục quản lý quỷ dị ở Thanh thị nữa."

Vẻ mặt bốn người đều trở nên nghiêm túc, "Cậu yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Giang Tứ tạm thời tin tưởng bọn họ, đây cũng coi như là một lần thử nghiệm.

Cậu nói: "Chú chó Becgie có 70 điểm giá trị tinh thần, mèo Anh lông ngắn có 30 điểm, chú heo cưng này có 50 điểm, bé hamster này thì 10 điểm, bốn con áp chế quỷ chú của hơn trăm người, hẳn là không thành vấn đề."

Vừa nghe Giang Tứ báo ra số điểm giá trị tinh thần, biểu tình của bốn người đều rất phấn khích, hận không thể ước gì mình cũng nuôi một chú chó Becgie!

70 điểm giá trị tinh thần lận đó! Cái này còn mạnh hơn cả một Linh Giả mới, sao bọn họ có thể không hâm mộ được đây?!

Ba người đều nhìn về phía chủ nhân của chó Becgie, "Cậu đúng là nhặt được bảo bối rồi."

Thôi Văn Sâm ôm bé chó lớn nhà mình, cười đến mức mắt không thấy mặt trời.

Chú chó Becgie này là một chú chó hoang được Thôi Văn Sâm nhận nuôi, giống chó này có tính công kích lớn và rất khó thuần hóa, hơn nữa sau khi trải qua cuộc sống không chốn nương thân nên nó có rất nhiều tật xấu, sau khi Thôi Văn Sâm nhận nuôi thì đã tốn rất nhiều thời gian và sức lực để uốn nắn lại từng cái, nên mới có một màn chủ thú tình thâm như bây giờ.

Thấy bọn họ đều là người của Cục quản lý quỷ dị, mỗi ngày đều bôn ba bên ngoài cứu người và giữ an toàn cho Thanh thị, Giang Tứ đã đưa ra cái giá tốt nhất, dựa theo số điểm giá trị tinh thần mà tính, 10 điểm một vạn, bốn linh hồn thú cưng nửa linh thân cũng chỉ có mười mấy vạn, này gần như tặng không vậy.

Bốn người chuyển tiền cho Giang Tứ, ba người mang theo linh hồn thú cưng về trước, Mục Vi còn có chuyện muốn nói với Giang Tứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »