Chương 1: Lời hứa trước khi tạm biệt
- Giữ thật kĩ cái vòng này đấy nhá Phong! - Bàn tay nhỏ chìa chiếc vòng cổ có mặt hình trái tim ra trước mặt cậu con trai. Phải, đó không ai khác là Trần Song Nhi. Còn cậu con trai kia là Dương Nhật Phong. Cô khẽ nở nụ cười như thiên thần làm trái tim cậu nảy lên liên tục. Cậu cố lấy lại bình tĩnh rồi đưa tay cốc nhẹ đầu đứa con gái kia:
- Cô ngốc của tớ sao hôm nay thông minh quá vậy. Biết dùng thứ này để sau này nhận ra nhau ư.
- Mồ, đừng cốc đầu tớ nữa mà, đau lắm đấy. Mà người xưa cũng từng nói là bị cốc đầu nhiều quá sẽ ảnh hưởng tới não đó nha. Vậy nên từ giờ cậu không được cốc đầu tớ nữa đâu đó. - Cô vừa xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình vừa nói Nhật Phong. Câu nói của cô khiến cậu phải đơ người mấy giây, hôm nay cô ăn trúng cái gì hay sao mà bộ giờ hết ngốc rồi hả. Bình thường cô có vậy đâu. Cậu liền nhìn cô rồi nói:
- 1 +1 +1 +1 +1 +1 bằng bao nhiêu?
- Hả, à thì....thì...... A, bằng 3 đúng không. - Song Nhi sau một hồi suy nghĩ liền trả lời. Khóe môi cậu giật giật, ra là cô vẫn vậy. Thực ra là khi sinh ra sức khỏe cô rất yếu, vì vậy nên đã phải phẫu thuật. Nhưng cái giá cho cuộc phẫu thuật đó lại đánh đổi bằng việc não của cô sẽ không phát triển được bình thường như bao đứa trẻ khác.
- Nà nà, tớ đã trả lời đúng chưa vậy Phong. - Song Nhi như một đứa trẻ hồn nhiên chạy quanh người cậu tí tửng chờ kết quả.
- Sai trật lất. - Cậu nói, mặt cô xệ xuống tràn đầy sự buồn bã. Cô thở hắt 1 hơi dài thườn thượt tới tận mấy xanh.
- Thôi, thôi! Giờ cậu có tính đi chơi không, mai là tớ phải đi rồi đó. - Nhật Phong nói thầm vô tai nó. Hơi thở của cậu lan dần vô gáy cô. Song Nhi đỏ bừng mặt, tóc dựng đứng cả lên, vội đẩy cậu ra rồi đi nhanh về phía trước
- Đ...Đi thôi! - Cô giơ một cánh tay lên cao vừa chạy vừa hét. Mọi người xung quanh đều phải bật cười vì hành động vừa rồi của cô.
- Con bé đó xinh ha
- Ừ, có lên đến làm quen không nhỉ?
-............ vv
Những tiếng bàn tán của tốp con trai cạnh đó. Nhật Phong đưa mắt nhìn bọn họ, phải tầm 16, 18 rồi vậy mà còn ham tận cả đứa trẻ con lớp 6 ư. Mà có điều cậu cũng phải công nhận rằng hôm nay Song Nhi thực sự rất xinh. Tóc được tết bím 2 bên rồi búi tròn lại trông rất giống người trung hoa, kết hợp với bộ váy trắng xòe càng làm cô trở nên nổi bật hơn. Da trắng hồng, mắt hạt dẻ, mũi cao, môi trái tim.
- Cậu ấy là của tôi đấy mấy anh chú. - Nhật Phong vừa đi qua tốp con trai đó vừa nói.
- Hả, thằng nhãi kia. M.... - Lời nói của 1 tên chưa kịp dứt thì cậu bỗng giơ 1 đồng xu ra trước mặt họ. Sắc mặt của tất cả bỗng tái lại rồi liền chạy đi. Cậu chỉ cười trong khi không cả thèm quay đầu ra nhìn. Đơn giản đó là kí hiệu của công ty RB - một trong những tập đoàn lớn ở Việt Nam. Nếu không muốn kinh tế gia đình gặp vấn đề thì tốt nhất là nên tránh xa con cháu của họ ra
- Này! Nhi, sao đi nhanh quá vậy. - Nhật Phong lấy tay vỗ lên vai Song Nhi khi đã đuổi kịp cô nàng.
- Ủa, vậy hả. Tớ không biết. Hì, xin lỗi Phong nhá. - Cô nhìn cậu nói.
- == Mà thôi, không sao. Chúng ta đi vào thủy cung chơi thôi. - Nói rồi, Phong nắm lấy tay cô kéo đi.
- Ớ, từ từ. - Nhi đưa mắt nhìn nụ cười trên môi cậu, tim cô bỗng lại đập lên liên hồi. Cô nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Sao dạo gần đây trái tim cô nó cứ vậy thế nhỉ. Với lại nó chỉ như vậy khi cô ở gần Phong, có nhiều lúc nó còn đập nhanh đến nỗi muốn vỡ ra nữa. Cơ mặt của Song Nhi như giãn ra khi cô chợt nhớ ra gì đó, nhưng rồi trông lại ủ rũ đi ''Không lẽ mình sắp chết rồi sao. Không phải chứ ''
- Cậu sao vậy Song Nhi! - Nhật Phong hỏi khi thấy khuôn mặt của cô cứ thay đổi nhanh như chong chóng.
- À, không sao. - Cô trả lời.
- OA!!! Lần nào vào cũng thấy chỗ này đẹp quá đi! - Vừa mới bước vào trong thủy cung mà cô đã hét toáng lên, ngay lập tức cô đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.
- E hèm, nói bé thôi. - Phong liền tặng miễn phí cho cô thêm 1 cái cốc đầu không hề nhẹ.
- Ui da, đã bảo là đừng cốc đầu tớ nữa mà. - Cô ngân ngấn nước mắt, míu môi nhìn cậu.
- Rồi rồi, không cốc nữa. Tớ sợ nước mắt con gái lắm. - Nhật Phong nhanh chóng đầu hàng Song Nhi khi thấy khuôn mặt vừa rồi của cô.
- Nào, vậy giờ đi đến xem cá heo nhá - Phong nói với cô. Vừa mới dứt lời xong, cậu đã bị cô kéo đi.
- Không cần vội thế đâu....Ơ mà này khoan, xem cá heo đâu ở chỗ đó! - Cậu chạy theo Song Nhi được hồi lâu thì bất ngờ nhận ra rằng hướng cô đang kéo cậu đi không phải đường đến chỗ xem cá heo.
- Này, không nghe tớ nói à, nhầm đường rồi đó. - Nhật Phong nói tiếp nhưng tất cả chỉ vô ích, cô vẫn không thèm để ý mà chỉ tiếp tục chạy.
- Hả??? Quầy đồ ăn!!! - Cậu như muốn xíu khi biết nơi mà Nhi kéo cậu tới. Cứ tưởng bệnh cô nặng lên, ai dè.... ( bởi cô được Phong dẫn tới đây chơi nhiều lần rồi )
- Chị ơi, cho em 2 cái bánh bu gơ với 2 chai sờ kính dâu ạ. - Song Nhi nhanh nhẩu nói. Lần này cậu không cốc đầu cô nữa, mà là búng trán.
- Cậu hứa không cốc đầu tớ nữa rồi mà. - Cô roay cái trán thân yêu, uất ức nhìn cậu.
- Tớ búng trán chứ đâu có cốc đầu. Ple... - Cậu lẽ lười nhìn cô.
- Vậy sao lại búng trán tớ, tớ có làm gì sai đâu. - Cô hỏi
- Thứ nhất: Người ta xem rồi mới ăn sao cậu cứ thích đi ngược lại vậy. Thứ 2: dạy bao nhiêu lần rồi: hamburger chứ không phải bu gơ, sting không phải sờ kính. - Cậu đáp
- Mồ, cậu khó tính quá, có seo đâu.
- Nói như cậu ai mà hiểu được cậu muốn mua gì.
- Ai bảo chứ, chị vẫn hiểu được phải không ạ. - Cô phồng má khi nghe cậu nói liền quay sang hỏi người bán hàng.
- Ừ ^^
- Đó, thấy chưa. - Song Nhi quay sang nhìn cậu với khuôn mặt đầy tự tin.
- Vì bé mua ở đây nhiều lần rồi nên chị biết rõ lém. - Câu nói tiếp theo của chị làm cô suy sụp ngay tức khắc, bò lăn lê ra đất. Cậu phải quay mặt sang chỗ khác cười để tránh bị giận. Đương nhiên là cả chị bán hàng cũng vậy. Ai biểu trông cô lúc này buồn cười quá đi.
- Thôi, giờ đi xem cá voi chứ. - Phong nói.
- Không! - Nhi trả lời cự tuyệt không ngần ngại
- Hả, tại sao? Giận à?
- Không phải. Tại lần nào đến đây chơi, Phong cũng dẫn đến xem cá heo rồi xem suốt cả ngày luôn. Tớ ngán lắm rồi á.
- Hè hè, xin lỗi. Cậu biết tớ thích cá heo mà Song Nhi. - Phong trả lời, cô vẫn cứ giả vờ không biết gì.
- Nốt lần này đi, coi như là quà chia tay. - Cậu nói tiếp.
- Coi như đây quà chia tay đi, chúng ta sẽ không gặp nhau trong thời gian dài đó, vậy nên cậu nhường tớ nhá Phong, Giờ thì đi ăn đê. - Nói rồi Nhi lại kéo cậu đi đến mấy chỗ ăn nữa.
- Ớ.... '' mình đi thì lẽ ra phải là quà tặng mình chứ sao lại là cậu ấy'' - Nhật Phong không khỏi ngạc nhiên khi nghe câu nói vừa rồi của cô. '' Có đúng cậu ấy ngốc không vậy trời. HaiZz''
Sau 1 hồi ăn uống no nê, Song Nhi đã lăn ra ngủ từ lúc nào không biết. Cậu nhìn cô rồi nở 1 nụ cười nhẹ.
- Con bé ngủ rồi à, hay để chị đưa bé về nhá! - Nhân viên ở đó nói.
- Dạ thôi, không sao. Em đưa cậu ấy về cũng được mà chị. -Phong đáp
- Chỉ mình em thôi sao?
-Vâng! - Nói rồi, cậu quàng 2 tay cô qua cổ mình rồi cõng về trước bao con mắt của nhân viên.
- Aí chà chà, ga lăng chưa kìa
- Bọn trẻ thời nay.....haizz
Trên con phố nhỏ dường như đã khá vằng người qu lại, thấp thoáng ra bóng dáng của 2 con người. Không gian im ăng hơn bao giờ hết. Cậu cứ cõng như vậy, nhưng đâu biết rằng Song Nhi đã dậy từ lâu. Cô nhẹ ngửi hương thơm từ áo cậu, cô áp sát mặt vô tấm lưng đó. Chơi với nhau lâu rồi nhưng tới giờ cô mới biết, bờ vai của cậu thật rộng và ấm áp.Mặt của cô nóng bừng hơn tất cả những lúc trước, đỏ tía như trái cà chua chín, mang tai, gáy,...toàn thân cô đang dần nóng lên, tim thì đập loạn xạ lên. ''Bệnh mình nặng rồi thì phải. Không đâu, mình không muốn chết''
- Tới nhà cậu rồi đó, còn không chịu xuống à. Bộ tính nằm trên lưng tớ mãi chắc. - Nhật Phong quay mặt ra nói với cô.
- Hể, cậu biết tớ dậy rồi à. - Song Nhi hỏi
- Tất nhiên, đừng xem thường tớ nhá.
- Hì, thôi dù gì cũng cảm ơn cậu nha. - Nói rồi cô phi thẳng vào nhà bỏ lại cậu ở đó.
1s...2s...3s
- Quên mất, lên đường bình an nhé. - Cô nở 1 nụ cười tươi lộ cả hàm răng trắng tinh.
- À này, Song Nhi, tớ yê....
- Này Song Nhi, vô tắm đi con! - Tiếng gọi của mẹ cô cắt ngang lời nói của cậu.
- Vâng! À mà vừa nãy cậu tính nói gì vậy Phong. - Cô hỏi
- ừm... không có gì. Vậy thôi, tớ về nha, bye. - Cậu nói
- Ừ. - Rồi cô đi vào trong, nhưng có biết cậu đang buồn không. Cậu cứ nghĩ cô sẽ khóc khi phải chia tay cơ đấy, nhưng có lẽ cậu lại mơ mộng rồi. Não của cô khác những đứa trẻ khác mà, nên chuyện này có lẽ với cô chỉ như là 1 việc bình thường thôi.
- Cậu ngốc lắm, Song Nhi à......Tớ yêu cậu....
__Trong nhà của Nhi__
Sau khi đã tắm xong, cô bắt ngờ nhớ ra việc gì đó, đang định hỏi mẹ nhưng bỗng lại dừng lại. Ăn cơm, đầu óc cô cứ bay về đâu á, dường như không để ý tới xung quanh. Bố mẹ Song Nhi đưa mắt nhìn nhau 1 hồi rồi mẹ cô nói:
- Song Nhi, có chuyện gì à con.
-D...Dạ, không ạ.
- Con buồn chuyện gì, chuyện của Nhật Phong hả. Đừng lo, rồi sẽ có ngày cả nhà ta cũng chuyển lên thành phố mà, lúc đó con sẽ gặp lại được thằng bé. - Ông Minh tức bố của Nhi nói với đứa con gái của mình.
- Dạ, không phải chuyện đó ạ.- Cô đáp. Dấu hỏi chấm to đùng hiện lên trong đầu ông bố và bà mẹ của Nhi.
- Vậy có chuyện gì con gái yêu. - Mẹ tới bên cô ôm vào lòng rồi hỏi han ân cần.
- D....Dạ con, mẹ ơi, bố ơi, con....con sắp chết rồi hay sao ý. Huhu.... - Cô đáp rồi òa lên khóc
- Hả??? Sao lại vậy, con nói vậy là sao? - 2 vợ chồng sốt sắng tới bên Song Nhi hỏi. Họ như không tin vào tai mình. Chết là sao? Họ chỉ có mỗi cô là đứa con gái duy nhất cơ mà.
-Con nói cụ thể ra nghe được không Nhi. - Ông Minh hỏi.
- Hôm nay con đi chơi với Nhật Phong, không hiểu sao tim cứ đập liên hồi khi cậu ấy nắm tay với nhìn thấy cậu ấy cười á. Trước đây có vậy đâu. Còn nữa, người con còn nóng bừng lên khi được Phong cõng về nhà đó ạ. Lời nói nó vừa dứt, cả bố lẫn mẹ thở phào nhẹ nhõm rồi đồng loạt phá lên cười.
- Sao bố mẹ lại cười? - Cô đực mặt ra hỏi
- Không ngờ Song Nhi nó cũng biết yêu rồi đó mình. - Mẹ Nhi nói.
- Ừ, ừ!
- Bố mẹ nói vậy là sao?- Cô hỏi tiếp. Ông Minh nhẹ nhàng nói:
- Khi mà trái tim con đập nhanh vì 1 người, người nóng ran lên khi được họ giúp hoặc đại loại gì đó tức là con đã yêu người đó rồi đấy,Song Nhi à.
Tuy là nói vậy nhưng họ chắc rằng 1 điều: Nhi chưa hoàn toàn hiểu cái gì cả. Thế là 2 vợ chồng dành nguyên cả buổi tối đó để giảnh giải cho Nhi biết về yêu và cảm giác yêu, tóm lại là tất cả những thứ liên quan đến yêu. Họ khá kì quặc trong vụ này bởi hồi trẻ họ cũng đã từng trải qua 1 thời sóng gió để đến được với nhau mà. Và cuối cùng, khái niệm '' Yêu'' cũng vô đầu Song Nhi.
__Sáng hôm sau__
Chỉ còn 10 phút nữa là Nhật Phong sẽ phải chuyển đi. Cậu đưa mắt nhìn về phía đường nhà cô. Có lẽ cô sẽ không đến đâu nhỉ, cậu biết nhưng vẫn chờ dù cậu biết là vô vọng.
- Đi thôi Nhật Phong!- Giọng nói của ông Tuấn vang lên.
- Vâng! - Cậu vẫn nhìn lại con đường đó 1 lúc rồi xoay gót đi về phía xe ô tô trước mặt.
- Nhật Phong!!! - 1 giọng nói quen thuộc vang lên, cậu quay đầu nhìn lại. Không thể nhầm được, chính là Song Nhi. Bỗng cô bị vấp phải 1 hòn đá liền ngã xuống đất
- Song Nhi! - Cậu cũng chạy đến chỗ của cô rồi đỡ lên.- Có sao không?- Cậu hỏi
- Nhật Phong, tớ yêu câu. - Cô nói, ánh mắt đầy kiên nghị chờ đợi câu trả lời. Cậu như sững đơ người. Cô vừa nói yêu cậu kìa. Không đùa chứ.
- Phong có yêu tớ không. - Cô hỏi. Rồi cậu bỗng đặt lên môi cô 1 nụ hôn, không chỉ bố mẹ Nhi đang nhìn qua ống nhòm phải kinh ngạc mà bố mẹ của Phong cũng nổ 2 mắt không kém.
- P...Phong.....- Nó nói lắp vì chuyện xảy ra quá ư đột ngột
- Giờ thì nụ hôn đầu của cậu là của tớ. Sau này, cưới tớ nhé. - Nói rồi, Phong đưa ngón tay út ra trước mặt cô.
Ừ ! - Song Nhi lấy ngón út của mình ngoắc vào tay cậu.
- Lời hứa, lời hứa. Lời hứa dưới bầu trời cao xanh, minh chứng cho sự thật không giả dối. Ai nói dối sẽ phải nuốt 1 nghìn cây kim. - Cô và cậu cùng đồng thanh hát giai điệu lời hứa do 2 đứa tự sáng tác khi chơi với nhau.
- Vậy, tớ đi nhé. - Nói dối, Phong từ từ bước lên xe. Cửa xe đóng sầm lại, chiếc xe từ từ lăn bánh. Cậu nhìn cô cho đến khi bóng dáng nhỏ đó mờ đi rồi biến mất hẳn.
- Cô bé đó....- Mẹ Phong đang nói rồi dừng lại
- Có chuyện gì à mẹ. - Phong khá lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt của mẹ mình lúc này, tay siết chặt, lông mày nhíu xuống.
- Đ...Đáng yêu ghê ha! - Mẹ cậu hét lên. Mẹ chấm con bé, không cần phải lo. Nhớ sau này phải cưới bằng được con bé đấy nhé. Con bé có cái má mũm mĩm, bẹo chắc vui tay lắm đây. Dáng người lại bé con, tóc dài y búp bê, mặc đồ cosplay chắc so cute chết mất. Nhật Phong, sau này phải mang con bé về làm dâu cho mẹ đấy, không là mẹ không cho lấy ai nữa đâu. -Mẹ cậu tuôn cho 1 tràng. Cạu lúc đầu hơi ngạc nhiên nhưng sau cũng cười nói theo
- Hahahaha, mẹ đừng lo. Không lấy được cô ấy con cũng sẽ không lấy ai đâu. Mà Song Nhi mà biết mẹ thích cô ấy thế này chắc vui lắm á.
- Ra con bé tên Song Nhi à. Tên hay ha.
- Ừ ừ.
Rồi 2 mẹ con lại tiếp tục cưởi trong khi chả biết bản thân cười gì.
- 2 MẸ CON IM HẾT CHO BỐ TẬP TRUNG LÁI XE NÀO!!!
-Ây da, bố nó, gì đâu mà ''căng'' dữ vậy.
- Đúng đó bố, 2 mẹ con cười xíu rồi thôi mà. Ông Tuấn bất lực, giơ cờ trắng đầu hàng mẹ con nhà này.