- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
- Chương 8
Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
Chương 8
Hai tên vệ tinh vẫn không chịu thua nhau, vì muốn đuợc mời Kim đi chơi. Vừa đến công ty là hai tên dừng xe để xe giửa đừờng, dành nhau chạy vào công ty cho bằng được, tên kia kéo tên nọ không cho đối phương vựot qua mình, nhưng rồi cả hai cùng đến công ty cùng một lúc. Xe của Tkì lăn bánh vào khu để xe.
– Hả? hai tên này sao lại ở đây? – Tkì chỉ tay vào chúng
– Coi bộ họ rất thích kim nhà mình tkì nhỉ??? – na nói vui
– Lại nữa rồi! – Kim như bị hành hạ
– Thôi em giải quyết việc của mình đi nha. Hai đưa chị na qua bên cửa hàng! – tkì bye bye kim để cho Kim giải quyết hai tên vệ tinh.
Bước vào ngay đại sảnh thì nghe tiếng cải lộn của hai tến đó.
– Ta đến trước! – tên Rờ Mi quyết đấu đến cùng cứ nhảy nhảy lên để trấn áp Tom vì Tom cao hơn.
– Ta đến trước!- Tom cũng không thua gì
– Hai người cãi đủ chưa hả? – Kim bực mình
– Kim tối nay đi chơi với Tom nha! – tom đưa bó hoa cho Kim
– Không đuợc! – Tên rờ mi chật nhớ ra là tối nay kim đi học đàn- không có ai hỉêu kim như Rờ mi đây, tối nay Rờ Mi xin phép đuợc chở Kim đi học đàn.
– Sao? Thôi chết tom quên mất! tom xin lỗi! tối nay Tom chở Kim đi nha.
– Tui mệt hai ngừơi quá! – Kim nhăn mặt- thôi đuợc rồi! tối nay đúng 7h ai có mặt trước thì tôi sẽ đi chung với người đó.
– Ok! Tối nay Tom sẽ đến chở Kim! – Tom trao bó hoa đó cho Kim.
– Ok! Rờ mi cũng sẽ đến!- Rơ Mi cũng trao hoa đó cho Kim
Kim phải nhận cả hai bó bông bự đó, để cho hai tên vệ tinh biến mất. Không biết tối nay ai sẽ là nguời đến sớm đây, Tom hay Rờ Mi, hay cả hai cùng đến một lúc, nếu đến cùng một lúc thì cô nàng Thiên Kim sẽ giải quyết như thế nào.
Bên cửa hàng socola.
– Mạc Du chưa đến àh!
– Ai vừa nhắc tên em đó ! – Mạc Du xuất hiện
– Uhm, Hai tuởng em còn ngủ ở nhà chứ ! – tkì vổ vai Mạc Du
– Hai kiếm em có gì không ? – mạc du thân thiện đáp
– Dây ! chị dâu tuơng lại của em sẽ làm nhân viên bán hàng của em, em thấy đuợc chứ ? – tkì đưa tay chỉ qua Na
– Dạ đuợc, chỉ cần chị dâu cố gắng là được. !- mạc du đưa tay nắm lại để cổ vũ tinh thần.
– Àh ! em đi lấy đồng phục cho chị Na mặc đi, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của chị na đó !
– Ok ! – mạc du đưa tay chấp lệnh
Cũng nhanh chóng Na bước ra với đồng phục bán hàng độc nhất vô nhị ở cửa hàng Mạc Du, na trông thật đáng yêu với đồng phục như công chúa nhỏ vậy, người thấy ra đìêu đó không phải là Tkì mà là Mạc Du, từ lúc đầu na về nhà ở, Mạc Du không có để ý gì đến Na cả, nhưng hôm nay Mạc Du mất hồn vì na, người chị dâu tương lai của mình.
– Tkì anh thấy đuợc không ? – Na muốn nghe lời nhận xét của Tkì
– Nè ! mới gọi tôi là gi hả ?? – Tkì cau mày- uh, cũng được.
– Cũng đuợc !- na chề môi- nhìn người ta dể thương như vậy mà la cũn được.
– Chị dâu dể thương lắm !- mạc du khen thật lòng – chị dâu đừng trách Hai nhà em !
– Thôi cô ở lại làm việc đi nhá ! tôi qua bên công ty,, đến giờ tôi qua đón cô ! – dức câu tkì đi te te vào công ty, không để ý đến Na.
– Đáng ghét ! – na tức
– Hì hì.. chị dậu đừng có bực, Hai em vốn vậy áh ! – mạc du an ủi.
– Uhm, trông dể thương lắm mà ! chưa bao giờ Na đuợc mặt như vậy hết !- Na ngắm mình trong gương, càng làm cho mạc du thấy na càng xinh,càng dể thương.
– Hì hì… na cứ xưng mạc du là em, mac du là em của Tkì mà !
– Hì hì… em Mạc Du ! – na cười tít mắt.
– Nghe chị xưng như vậy em mắc cười quá !
– Chứ xưng sao ??
– Thôi kêu em là Mạc Du đi, khỏi em cũng dc, Hai cũng kêu em là Mạc Du không àh !
– Uhm ! – Na cừoi trông thật dể thương, sao Tkì lại không thấy đìêu đó nhỉ, để cho đứa em trai của mình thấy đìêu đó.
–
Thế là Na bắt đầu ngày làm việc của mình, có người hỗ trợ là Mạc Du, Na rất thích công việc bán hàng này, Mạc Du cũng tận tình chỉ hết mức, cứ thấy na cười na vui là Mạc Du cũng cảm thấy vui, muốn chỉ có Na nhìu nhìu hơn nữa.
Giờ làm việc cũng đã hết, Tkì ghé qua cửa hàng đón Na đi ăn trưa cùng với mình.Ghé đến cửa hàng thì bây giờ. ngó vào thì thấy cô nàng nhà ta đang tươi tắn bán hàng cho khách, Tkì bước vào cửa hàng, Na không để ý vì đang bán hàng cho bên kia.
– cô ơi! cô bán cho tôi một hộp socola đi! -Tkì nhìn Na với vẻ mặt châm chọc.
– dạ quý khách mún mua loại nào ah? – Na vừa quay qua nói thì thấy Tki đứng đó cười chọc quê Na.
– Kì rảnh quá, còn chọc tôi nửa!
– hè hè… chỉ giỡn thôi, tại thấy cô làm việc chăm chú quá! xong chưa! đi ăn, tôi đói bụng lắm rồi!
– đợi tôi thay đồ đã! – Na đi vào phòng thay đồ, Tkì ngồi nc với Mạc Du.
– sáng giờ cô ta làm được việc chứ?
– cũng được, có hơi lúng túng tý! – mạc du cười
– uhm, em đi ăn với Hai luôn đi!
– Thôi! hai người đi ăn đi!
-sao vậy?- Tkì nhăn mặt
– Em có hẹn với bạn rồi! – Mạc Du cười trừ
– uhm. cô ta ra rồi kìa.
– cảm ơn Mạc Du nha? – Na cưới tít mắt
– cảm ơn về chuyện gì vậy chị dâu? – Mạc Du cười thắc mắc
– cảm ơn đã chỉ cho Na biết nhìêu về socola hơn! hihi… – nụ cười đó khiến cho Mạc Du thấy vui hẳn ra,
– đó là nhiệm vụ của em mà! chỉ không đàn hoàn ! Hai la em chết!- Mạc Du chỉ tay vào Tkì.
– Hai không la em đâu, có chị na rùi! không dám bắt nạt em đâu, đừng có sợ!
– àh! Hai nè! em có người bảo kê rồi đó!
– Uhm, thì bảo kê! – Tkì nhìn Na nhíu mày.
– hai người đi ăn vui ha!
Thế là Na cùng Tkì đến quán ăn, tuy không sang trọng những chổ đó mang sắc thái hòa nhã gần gũi với thiên nhiên.
– ở đây có nhiều món ngon lắm! cô chọn đi!- Tkì đưa menu cho Na
– trời ơi! sao mà mắc quá vậy!- Na lóe mắt với những giá tiền được kê trong đó.
– tôi nói tôi mời mà! cô lo gì!
– thôi Kì kêu đi, mắc công tôi lại không chọn được gì, chỉ lo nhìn giá tiền mà thôi!- Na đẩy menu sang cho Tkì.
– cô có ăn được những món cay không? – Tkì hỏi trước sợ Na ăn không được.
– không! tôi ăn cay không được!
– người gì mà dỡ vậy! – Tkì lắc đầu.kêu xong món ăn Tki lại tiếp tục nói- lát nữa chúng ta qua bên kia thử áo cưới đó!
– hả? – Na đang cầm ly nước uống, nghe đến đó Na phung hết nước vào mặt tkì. – xin lỗi Kì, tôi tôi không cố ý làm vậy đâu!- Na vội lấy khăn giấy lau mặt cho Tkì, mặt Tkì đơ với cái hành động phun nước chưa bao giờ được gặp.
– cô làm gì mà hốt hỏang dữ vậy? chỉ là thử áo cưới thôi mà! – Tkì tự tay lau mặt mình một lần nửa.
Vô tình Na nhìn thấy Hải đang ăn uống truyện trò cùng với một cô gái, cô gái đó Na nhớ là đã gặp ở đâu rồi. Vài giây kiểm tra lại bộ nhớ của mình, Na nhớ ra là cô gái đó là khách của Hải. hum bửa có gặp ở nhà trọ. Na cũng không dám chắc nên nhờ Tkì nhìn giúp lại một lần nửa.
– Tkì nhìn qua bên kia xem ,có phải Hải đang ngồi chung với cô gái kia hog? – Na chỉ tay
– Ờ.. là Hải! mà cô gái đó là ai nhỉ???- Tkì thắc mắc
– cô gái đó tôi đã gặp cô ta một lần rồi.
– ở đâu??
– ở phòng trọ của Hải, cô ta là khách!
– cô không ghen hả???
– không! tôi tin Hải! hải sẽ không làm gì cho tôi buồn cả?
– o… lần đầu tiên tôi thấy một người con gái như cô.
– sao?
– người yêu mình đi chung với người con gái khác không biết ghen.
– cô gái đó chỉ là khách thui mà! – Na đang bênh vực cho hải.
– uhm.- Tkì cũng không ý kiến gì.
Thức ăn được bày ra nhanh gọn, Na ăn mà no cả bụng.
– cô đi đâu vậy? – Tkì thấy Na đứng dậy
– tôi đi tolet.
– ờ….
Bước ra khỏi phòng vệ sinh, Na gặp Hải.
– ủa? em đi đâu đây? – Hải hết hồn.
– câu đó em phải hỏi anh chứ?
– em trả lời câu hỏi của anh đi.
– em đi ăn với Tkì.
– Hay nhỉ? – Hải tỏ ra bực mình.
– chỉ đi ăn thôi mà, với lại em và Tkì phải đóng kịch để cho mọi người tin. Anh ghen hả??? – na hỏi ngây thơ
– không ghen mới lạ! – hải không thèm nhìn Na
– ủa? cô gái ngồi ở đằng kia là ai vậy? hình như cô ta đang chờ anh.
– ờ… ờ… bạn học của anh ấy mà? – hải lúng túng
– ủa? không phải là khách của anh sao? – Na ngơ ngát
– uhm, em có ghen không? – Hải hỏi với thái độ sợ sệt
– hì hi.. không! em tin Hải mà! sao ghen được! – na cười tít mắt
– uhm, dạo này em sao rồi! – Hải vưa nc vừa nhìn ra bên ngòai, xem Hoa có thấy mình không? Hải chuyển tư thế quay Na vào trong còn Hải đưa lưng ra ngoài.
– em có một công việc mới, bán hàng socola.! – na thích thú khi khoe với Hải!
– Uhm,thôi anh phải đi đây, đến giờ vào học rồi!- Hải đang cố tránh né
– hihi.. anh học vui vẻ nha!- na cươi thật tươi với Hải.
– uhm. – hải hôn lên môi của Na, nhưng Na thấy nụ hôn này không còn giống như trước nửa, nó gấp gáp nó làm sao đó!
Hải nhanh chóng cùng Hoa rời khỏi quán ăn. Đi qua bàn của Tkì hải dơ tay che mặt lại. Tkì thì nhận ra nhưng không hỉêu Hải đang làm cái gì mà phải che mặt.
– cô đi gì mà lâu vậy?- Tkì càu nhàu
– tôi mới gặp hải nên nói chuyện tý.
-uhm. Thôi chúng ta đi qua chỗ áo cưới luôn.
– Ùa….
Hải chở Hoa đến chỗ làm.
– anh làm gì mà hấp táp quá vậy!
– anh không muốn con Na nó để ý hai đứa mình!
– àh thì ra là anh sợ người yêu cũ phát hiện àh! – Hoa cười nhếch miệng
– không phải vậy! chỉ là không muốn nó biết chuyện hai đứa mình thôi!
– em nghĩ nó biết cũng có sao đâu!
– sao được?
– có gì đâu mà không được!- Hoa ôm lấy cổ của Hải!
– anh nói là không được! – Hải thấy bực
– vậy thui! Anh nói thì em nghe!- không đυ.ng vào cô bạn của anh!
– em vào làm đi, đến giờ anh phải vào trường rồi.
Na và Thiên Kì thì đang ở trong sa rê cưới, na và kì cùng lựa áo cưới cho mình, Tkì thì không có hứng thú lắm khi đi như vậy, có Na là vui tít mắt, vì được mặt áo cưới đẹp và lộng lẩy mà****ì nhờ người chọn dùm cho na vài bộ áo cưới, Tkì cũng tự chọn cho mình một bộ cũng thật đơn giản không cầu kì.
– cô dâu bước ra cho chú rể xem đi, chắc anh ấy sẽ chết ngất lun đó – đó là giọng của người đang thử áo cho na.
– anh ấy mà chết ngất gì chứ – anh ấy hờ hửng lắm
– sao vậy? hai người sắp đám cuới mà! Vợ mình đẹp mình phải ngất ngây thôi!
– Cô nói tôi đẹp hả? – na lấy tay chỉ vào mình.
– Uhm! Em rất đẹp và dể thương trong bộ áo cưới này! Em yên tâm đi , cho dù người có sắt đá cờ nào cũng phải choán àh!
– Chị nói thật hả? – na vui lắm
– Thật! không tin bước ra cho Tkì ngắm sẽ biết lìền!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
- Chương 8