Trời cũng đã tối ai nấy cũng đều có mặt ở nhà chỉ riêng Mạc Du là vắng mặt, vì nó đi chơi với đám bạn của nó. Kim đi sang phòng làm việc kiếm Tkì có việc gì đó.
– Hai! Hai đang làm việc hả? – Kim mở cửa đưa đầu vào hỏi.
– Gì đó cô em gái dể thương của Hai! – Tkì cười thật tươi
– hihi… em muốn xin Hai cho em đi học đàn violon! – Kim đi đến ôm cổ Tkì
– học đàn sao? còn việc trên công ty thì sao?
– hì hì.. cái đó em sắp xếp được.
– uhm, vậy thì em cứ học, đâu cần xin phép Hai đâu!
– Nhưng Hai là hai của em, em phải nói cho hai biết chứ!
– ừa! – Tkì xoa đầu Kim.
– Hai! – Tkì kêu như muốn xin đìều gì đó với Tkì
– dụ gì nửa đây??? – Tkì quá hiểu đứa em gái của minh- Tính xin xỏ gì hả???
– chòi oi, đúng là chỉ có Hai mới hiểu em thôi! Hai mua em cây đàn nha!
– Thấy hog?? tui biết ngay mà! chứ tiền lương em mới lãnh tháng rồi đâu?? – Tkì nhìn Kim tra hỏi
– Em có quen một con bạn, nó cần tìên lo tiền viện phí cho mẹ nó, nhưng không đủ, nên em cho mượn mất òi!
– Vậy là mượn tìên hai mua đàn hay xin hai tiền mua đàn.
– xin hay mượn ta??? – Kim để một ngón tay lên tráng suy nghĩ đi qua đi lại trước mặt Tkì.
– Thôi thôi! hỉêu rồi! – Tkì biết tính của em gái mình quá mà.
– cảm ơn Hai nha! em ra ngoài đây! Hai làm xong việc ngủ sớm nha! chúc hai ngủ ngon! – Kim nói một lèo rồi hôn lên má chị hai mình như nói lời cảm ơn.vốn biết tính em mình như vậy nên Tkì cũng không trách, chỉ thấy nó như con nít như na thôi.
Bên căn phòng của Na thì Na vẫn còn thích thú với con gấu bông bự thiệt bự đó, đang vui với nó thì có tiếng gõ cửa, Na ra mở cửa thì ra là ba của Tkì.
– Bác vào được không con?- giọng của ông thật ấm
– dạ con mời bác vào? – na lễ phép mới ông Sơn vào.
– mấy hum nay con ở đây thấy thoải mái không?
– dạ, thoải mái lắm bác.
– uhm, vậy bác cũng mừng. Bác có món quà cho con? – Ông đưa một hộp quà choNa
– Quà này là dịp gì vậy bác?
– con cứ nhận đi đâu cần dịp gì đâu, ta có thể tặng cho con được mà!
– dạ! con cảm ơn Bác! – Na từ từ mở hộp quà, na rất bất ngờ với chiếc dtdd là món quà mà ba Tkì dành cho Na.
– con có thích không?
– dạ! nhưng con không biết xài thưa bác!
– không biết thì học, kêu Tkì nó chỉ cho con xài! Bác có lưu số dt của cả nhà vào điện thoại cho con rồi! con bấm số 1 rồi bấm nút gọi, là con sẽ gọi cho TKì một cách nhanh nhất.
– Bấm số 1 hả bác? rồi bấm nút xanh! – Na làm theo, màn hình chợt nhảy ra chiếc điện thoại đang gọi đi tên Tkì. TKì đang ở bên phòng khi thấy có một số lạ đang gọi cho mình, Tkì bấm nghe thì bên đây na lại cúp.
– sao vậy? – ông sơn hỏi
– dạ Tkì bắt máy! con so quá nên cúp lun rồi! – Tkì hơi bực mình khi bị gọi mà bên kia cúp máy.
– hì hì.. con chưa quen đấy thôi. Thôi Bác phải về phòng chúc con ngủ ngon.
Na cầm chiếc điện thoại mà thích thú nhưng mà Na không biết sử dụng ra làm sao, na muốn xài nó quá, nhưng bây giờ chỉ có Tkì mới giúp đựợc na mà thôi, Na nhìn đồng hồ thì thấy mới có 9h thôi, Na mừng thầm” ý vẫn còn sớm, không sao mình qua nhờ anh ấy vậy”. Na đi đến phòng ngủ của Thiên Kì gõ cửa mải mà không thấy ai trả lời, na đóan chắc Tkì đang ở bên kia, khi bứơc lại phòng tính gõ cửa, Na nghe có tiếng nhạc phát ra từ căn phòng làm việc của TKì. Na áp sát tai mình vào cánh cửa. “ hả? nhạc gì mà nghe buồn ngủ quá vậy, người gì mà chả có tý tuổi trẻ gì hết”
– Cốc cốc – tiếng gõ cửa của Na- Tkì có ở trong đó không?
– Na hả? vào đi!
– ủa? hôm nay Tkì không làm việc hả? – na thấy Tkì đang ngồi trên ghế sofa
– uhm, hôm qua hoàn tất rồi! hôm nay thư giản chút! –Tkì đang đọc cuốn sách “ý nghĩa socola” mà hôm qua Na đan đọc dỡ dang.
– Tkì đang đọc gì vậy? – Na tỏ vẻ như không biết gì
– Đọc sách thôi!- Mắt Tkì vẫn chăm chú vào cuốn sách!
– Tkì giúp Na một việc được không? – Na hơi ngại
– Việc gì vậy?- Tkì vẫn không nhìn Na.
– Chỉ tôi xài điện thoại di động được không? Ba kì mới tặng cho tui cái dt này! – lúc đó Tkì mới bỏ cuốn sách xuống đưa mắt nhìn Na.
– Được thôi! – tkì cầm lấy chiếc dt từ Na- cô ngồi xuống đây tôi chỉ cho cô xài.
– Cảm ơn Kì nha!- Na mừng.
– Đây nè…….. – Tkì chỉ Na rất nhiệt tình, Na đôi lúc phải hỏi lại hai đến ba lần na mới biết cách xài như thế nào- còn đây là cách gọi nhanh số, bấm số 1 rồi bấm nút gọi là nó sẽ đi nhanh, cô không cần phải tìm số chi cho lâu lắc.- Tkì cầm bấm, thì thấy số dt của mình, chiếc dt của Tkì reo lên.
– Hồi nảy tôi có thử chức năng này!- na cười hơi gượng
– Àh! Thì ra là cô gọi! làm tôi tuởng đứa nào to gán mà phá máy của tôi, tôi tính gọi dt lại làm cho một tăng rồi, may mà tôi biết người đó là cô.
– Tôi không biết xài mà !- Na mếu !
– Rồi xong rồi đó !
Tkì lại tiếp tục ôm cuốn sách đọc tiếp, Na muốn đọc nó quá nhưng nó đang trong tay của Tkì.
– Tkì đang đọc gì đó ? – Na tỏ vẻ tò mò
– Ý nghĩa socola !
– Hay không ?
– Uhm ! hay ! cô muốn đọc sao ?
– Tại thấy Tkì chăm chú quá, nên tôi cũng tò mò thôi !
– Uhm, tôi đọc cả chục lần rồi mà không thấy chán !
– Anh cho tôi mượn được không ?
– Mượn sao ??? – Tkì suy nghĩ
– Nếu Tkì không cho thì thôi ! – Na tỏ ra thất vọng.
– Nè ! – tkì cầm cuốn sách đưa cho Na.
– Cảm ơn !- Na cười tít
– Àh mà khoang !- Tkì giật lại cuốn sách lấy tấm hình ở cuối trang sách ra, lấy hơi nhanh nên tấm hình đã rớt xuống.
– Hình Tkì và cô gái nào vậy ?
– Cô không nên thắc mắc !- Tkì nhặt ngay tấm hình úp lại không cho na xem, nhưng na cũng đã xem trước đó rồi.
– Cô gái trong hình nhìn đẹp và dể thương quá !- Na thật lòng khen
– Thôi cô về phòng ngủ đi, tôi cũng về phòng ngủ đây !
Na cảm thấy thật sự tò mò về cô gái trong bức hình đó, sao Tkì lại tránh việc nhắc đến cô gái đó chứ. Có thể đó là mối tình đầu của Tkì, Na cảm thấy Tkì thật kì lạ, có khi thì rất vui, có khi thì lạnh nhạt, không biết đường đâu mà lần. Nhưng thôi Na không muốn để ý đến cái tên tkì đáng ghét đó nửa, ngày mai Na sẽ nhờ Tkì chở na qua thăm Hải, lâu rồi Na không thăm Hải, chắc Hải nhớ Na lắm nhỉ. Na nghĩ đơn gián thế thôi, chứ nào hay nào biết, không có Na thì hải có người khác.
Buổi sáng hôm nay cũng là ngày Na đi làm đầu tiên, nên Na dạy rất sớm để chuẩn bị cho ngày đi làm của mình. Hôm nay thì Mạc Du dậy trể nên cũng không ai đánh thức, chắc có lẻ tối qua Mạc Du về nhà khuya. Ba của Tkì thì hôm nay không đến công ty mà ở nhà nghỉ ngơi.
Hôm nay có một trận chiến trước cổng nhà , đó là hai tên vệ tinh của Kim, sáng sớm chúng đã đến cùng một lúc đến thật sớm, đứng trước cổng mà chờ Kim. Một tên là Mr. Rờ mi còn một tên là Sb chính hiệu nhìn có vẻ dữ dội hơn cả Mr,rờ mi, mỗi tên đều cầm một bó hoa trên tay, thật là chẳng hỉêu nổi. Có đìều tên Sb này được cái dáng cao hơn tên kìa, nhìn có vẻ không loi choi mấy. Kim vừa mở cổng buớc ra. Thì hai bó hoa thật lớn được dành cho Kim.
– Kim ! iu vấu ! hãy nhận bó hoa này của Rờ Mi nhá !- Rờ Mi nhìn Kim chớp chớp mắt.
– Tom tặng cho Kim nè !- tên Sb này có vẻ chửng chạc hơn tên kia nhỉ.
– Thôi ! Kim không nhận của ai hết áh !Hai người tránh ra đi ! để kim đi làm nửa !- Kim cố gắng thoát khỏi hai bó bông đang che hết mặt của mình.
– Kim iu vâu ! để Rờ Mì này được đưa Kim đến chỗ làm nhé !- rờ mi lai nhìn Kim chớp chớp mắt
– Để Tom chở kim đi ! – tom nở nụ cười thân thiện!
– Nè !- cái tên Rờ Mi mún gây sự- ta nói trước thì ta chở Kim sao ngươi dành với với ta.
– Ta không có dành với nhà ngươi ! – tom cao hơn Rờ Mi nên đứng ép chế rờ Mi.
–
Cả Hai cứ đứng dành nhauu để chở Kim đi làm, lúc đó cùng lúc Tkì và Na bước ra.
– Gì vậy Kim ? – tkì nhìn hai tên vệ tinh đang níu kéo Kim
– Hai ơi ! cứu em với ! hai tên này cứ theo em hoài !- Kim cầu cứu
– Mấy người này là bạn của em hả Kim ? – Na nhìn hai tên vệ tinh chăm chú.
– Chị là chị của Kim hả ??? – tên Rờ Mi ham hố – Em xin giới thiệu với chị em là Rờ Mi, chị kêu Na đi xe của em đi em năn nỉ chị đó, Em cảm ơn chị nhìêu lắm.
– Nhưng tôi….- na không kịp đỡ với cái tên Rờ Mi kia. Hắn nói cực nhanh.
– Nè !- Tkì lên tiếng- Mấy cậu đang làm cái trò gì thế hả ??- Giọng Tkì làm cho hai tên vệ tinh kia sợ xanh mặt.
– Dạ ! tụi em chỉ muốn chở Kim di làm thôi ! – Tom sợ tái mặt.
– Nhưng giờ Kim nó không muốn, đừng có đứng đó nửa, hai cậu về đi !- Tkì phẩy tay.
– đó nghe Hai tui nói chưa ? – kim vui mừng khi có thể thoát đuợc hai tên vệ tinh.- Hai ơi hôm nay Hai chở em đi làm nha- Kim năn nỉ để nhanh chóng thoát.
– Uhm, thôi lên xe đi ! – tkì đi đến xe bước vào – cô còn đứng đó chi nửa vậy na ?- Tkì thấy Na vẫn còn đứng đó.- tkì bước ra xe nắm lấy bàn tay của Na- nhìn hai đứa đó tui bực quá, đi càng nhanh càng tốt.
Thế là chiếc xe lăn bánh để lại hai tên vệ tinh đứng như trời trồng, hai tên đó cũng không vừa gì lấy xe đuổi theo, tên Rờ Mi vẫn thế mổi lần lên xe là phải nhảy đến lần 2 mới lên xe được, còn Tom thì đi chiếc xe mô to phân khối lớn, bước lên xe nhanh chóng, hai tên đuổi theo chiếc xe của Tkì từ phía sau. Hai tên này chạy xe mà không lo ngó phía trước, cứ nhìn nhau kình qua kình lại.
– Kim là của ta ! ta cấm nhà ngươi đυ.ng vào ! – tên Rờ mi đưa nấm đấm lên như muốn cảnh cáo.
– Chưa biết àh nha ! để xem ai chinh phục được nàng !- tom như vẻ cầm chắc chiến thắng trong tay.
– Ta tháng nhà ngưoi sẽ thua ! – tên rờ Mi cười sung sướиɠ.
– Vậy chúng ta đua nhá ! – tom thách đấu
– Được ! ai đến công ty trước thì người đó được mời nàng đi chơi !
– Ok !
Thế là từ phía sau lưng xe của Tkì thì hai cái tên vệ tinh đó phóng một cái chạy qua mặt xe Tkì , tkì không biết hai tên này tính làm cái trò gì đây.
– ủa ? hồi nảy thấy hai tên đó đi phía sau mà ! – Tkì thắc mắc- sao giờ chúng dọt lên trên thế kia ?
– Ui ! Hai quan tâm đến hai cái tên vệ tinh đó làm gì ? kệ hai tên đó đi !
– Tôi thấy sao họ giống như đang đua vậy áh ? – na nhìn và phán đóan
– Đua sao ?? – Tkì nhíu mày – kim nè !
– Dạ ! Hai kêu em !
– Trong cái đám vệ tinh của em ! chừng nào em dẹp loạn đây hả?
– Em đâu biết đâu, tại mấy người đó theo đuổi em chứ bộ !
– Nè ! chọn một tên thôi đó !
– Dạ em biét ùi Hai yêu vấu !
– Chừng nào em học violon ??? – Tkì quan tâm
– Dạ tối nay em học !
– Em có cho tên hai tên kia biết không vậy???
– Chết rồi! em lỡ nói rồi!
– Rồi! chuẩn bị tối nay có phìm để xem rồi, thôi em tự giải quyết đi nha, không phải lúc nào Hai và Mạc Du cũng giúp em được đâu nha!
– Tối hai chở đi đi học đi!- tkì câu xin
– Không đuợc, tối nay Hai phải chở chị na đi công việc rồi!
– Việc gì vậy Kì??- Na không biết tối nay sẽ đi đâu.
– Àh em biết rồi nè, đi chuẩn bị cho đám cưới! Thôi tối nay Hai cứ chăm sóc tình yêu của Hai đi nha, em đã có cách giải quyết.