- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
- Chương 6
Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
Chương 6
Rồi Na và Kì cũng nhanh chóng ra xe, hôm nay hình như Na đã có tiến bộ tự mở cửa một mình được không cần sự giúp đỡ của Kì, Na cảm thấy rất vui khi không cần sự can thiệp giúp đỡ của Kì, Kì chỉ cười lăc đầu khi thấy người mình sắp lấy sao mà con nít quá vậy nè. Hai người cùng dùng bửa sáng chung tại một quán phở, thấy Na ăn rất là ngon miệng, Kì “ hog lẽ Na chưa bao giờ được ăn tô phở ngon sao?” – Na “ uhm, ở dứoi quê tôi khổ lắm, ăn tòan rau, có khi một tuần lễ mới có thịt mà ăn”
Nghe đến đó thôi là Thiên Kì cũng hình dung ra được cuộc sống dưới quê như thế nào rồi. Khi trên đường đén công ty.
– Tối qua! Cô đã dọn lại bàn làm việc trong khi tôi ngủ phải không?
– Tại tôi thấy nó lộn xộn quá! Nên tôi mới giúp Kì thôi!
– Ngoài ra cô có đυ.ng gì trong phòng tôi không hả? trong lúc tôi ngủ?
– Ờ… tôi có xem những tấm bằng của kì!
– Còn gì nữa không? – Thiên Kì đang dò xét!
– Không hết rồi! – Na lúng túng giấu chuyện mình đọc sách! Nếu nói ra thế nào cũng có chuyện không hay với Thiên Kì!
– Uhm! May là cô không có táy máy lung tung vào mấy cuốn sách của tôi!
– Sách của Kì có gì đặc biệt sao? – Na tỏ như chưa biết gì?
– …………….. – Kì im lặng không trả lời, ánh mắt Kì chợt buồn đi rất nhiều.
– Thiên Kì! Thiên Kì!- Na gọi hoảng hốt- bà lão ở phía trước mặt kìa Thiên Kì– Éc…..Éc… tiếng thắng xe, thật may Thiên Kì không đυ.ng vào bà lão, chiếc xe kịp dừng lại cách bà lão khoảng 20cm.
Thiên Kì và Na mặt không còn một giọt máu, muốn rớt cả tim ra ngoài, chút xíu nữa thôi là gây ra tai nạn đáng tiếc rồi. Cũng may là Thiên Kì chạy chậm nên thắng kịp. Thiên Kì phóng nhanh ra ngoài xem bà lão có bị gì không.
– Bà ơi! Bà có sao không bà!?- Thiên Kì với thái độ biết lỗi
– Cậu lại xe kỉêu gì vậy hả?- Bà lão với ánh mắt hình viên đạn nhìn Thiên Kì!
– Dạ! Cháu xin lỗi! – Thiên Kì cuối đầu xin lỗi
– Uhm! Ta không sao, nhưng đừng để chuyện này lập lại với bất cứ ai hết!
– Dạ! cháu biết rồi! để cháu dẫn bà qua đường.
Thiên Kì dẫn bà lão sang bên đường từ từ để chuộc lại cái lỗi bất cẩn hồi nảy của mình. Qua được phía đường bên kia, Thiên Kì cuối đầu xin lỗi bà lão một lần nữa, Thiên Kì nhanh chóng quay lại xe và thở phào nhẹ nhõm.
– May quá! Bà lão vẫn ổn! – Na hoàn hồn trở lại.
– Uhm, chúng ta đi thôi!- Thiên Kì quay về với bộ dạng lạnh lùng, không giống như lúc nảy khi xin lỗi bà lão.
– Tay của Thiên Kì đổ mồ hôi kìa! – Na chỉ vào tay Thiên Kì.
– Ờ…- Thiên Kì nhìn bàn tay trả lời cụt ngủn.
– Thiên Kì lau đi!- Na đưa chiếc khăn tay của mình.
– Thôi được rồi! – Thiên Kì liền từ chối
– Tôi cho Thiên Kì mượn mà! Hum nào đưa tôi lại cũng được!- Na đưa lại
– Ờ, vậy cảm ơn! – Thiên Kì lấy khăn lau hai bàn tay của mình, rồi cho vào túi áo vest bên ngoài
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng trước công ty, ba của Thiên Kì từ trên lầu nhìn qua tấm kính thấy Thiên Kì bước ra mở xe cho Na, ông mỉm cười hài lòng.
– ủa? sao hôm nay Thiên Kì mở cửa cho tôi!- Na hơi bất ngờ với hành động ga lăng của Thiên Kì.
– Ba tôi đang nhìn tôi và cô đó! – thiên kì nói nhỏ vào tai na
– Đâu! Tôi đâu thấy Bác Sơn đâu!- Na nhìn ngó xung quanh
– Thôi đi vào nhanh đi!- Bàn tay của Thiên Kì bất chợt nắm lấy bàn tay của Na làm cho Na giật cả mình, Na không hỉêu Thiên Kì đang làm gì nửa. – Đi nào vợ sắp cưới của Thiên Kì- Thiên Kì nở một nụ cười thật tươi
– Sao Thiên Kì thay đổi lẹ vậy? – Na nhìn Thiên Kì không chớp mắt!
– Thì đang đóng kịch mà, phải nhập vai chứ! – Thiên Kì nheo một mắt với Na.
Ở phía trên ba kì rất vui khi thấy Thiên Kì và Na bên nhau vui vẻ, ông nghĩ rằng:” đúng như mình dự đóan”. 5 phút sau là cả hai đã có mặt ở trong văn phòng của Ba Thiên Kì, tuy ba thiên kì đã về hưu, nhưng ông vẫn giám sát công ty rất cặn kẻ, chỉ có đìêu bây giờ ông chỉ cho lời khuyên Thiên Kì nên làm gì và không nên làm gì, Thiên Kì vẫn luôn là người quyết đinh mọi thứ.
– Sao hai con đến trể vậy?-Ông cầm tách trà uống một ngụm.
– Dạ! hồi nảy Thiên Kì mém đυ.ng bà lão thưa bác! – Na trả lời rất thành thật.
– Rồi bà lão có sao không?
– Dạ không! Thiên kì đưa bà lão qua đường như có ý là xin lỗi!
– Uhm! Không sao là được rồi! lần sau con nhớ phải cẩn thận hơn! – ông nhìn con mình như nhắc nhỡ nghiêmn nghị
– Dạ con biết rồi thưa ba! – Thiên Kì gục mặt.
– Tụi con tính chừng nào làm đám cưới đây? Để cho ba phải chờ trong bao lâu nửa?
– Dạ! con cũng chưa biết nữa ba ah!
– Sao lại chưa biết, ba thấy hai con vui vẻ khi ở bên nhau lắm mà!
– Nếu vậy! tuần sau làm đám cưới vậy!
– Uhm! Vậy được đó, ba hết chờ nổi rồi! – ông sơn cười
– Mà con nghe mạc du nói ba kêu Na lên công ty để làm gì vậy ba?
– Ah! Ba tính tìm cho Na một công việc trong công ty mình, mà ba nghĩ hoài không ra. Thôi ba nhờ con vậy Thiên Kì, con xem công việc nào thích hợp thì cho na làm.
Thế là Thiên Kì dẫn Na xuống tham quan chỗ làm socola, Na thấy thích lắm được xem cách làm socola là như thế nào, rồi còn đuợc xem khâu làm những socola đủ thứ hình dạng, được đóng vào hộp . thành một hộp socola nhìn rất bắt mắt.
– Cô xem qua hết công đọan rồi đó! Cô thích mình làm công đọan nào! – Thiên Kì hai tay bỏ vào túi quần
– Uhm, tôi cũng không biết nữa, nhìn thì thích thật đó, nhưng không có công đọan nào tôi làm được hết. – na tỏ vẻ tiếc nuối.
– Căn nhỉ? Chứ hồi đó ở dưới quên cô giỏi về cái gì!- Thiên Kì nhìn na vò xét
– Bán hàng! Tôi có thể bán hàng cho khách!- Na hý hửng khi tìm ra được công việc mình có thể làm.
– Bán hàng àh! Cô nghĩ sao nếu cô làm ở cửa hàng socola trước công ty!
– Thế thì hay quá! Tôi cũng có việc để làm rồi!- Na vui ra mặt
– Trời! trông cô kìa cứ như một đứa con nít vậy!- Thiên Kì cười lắc đầu khi thấy dáng vẻ đáng yêu của Na.
– Kệ tôi con nít vậy áh, mà có người lấy về làm vợ! – na vừa nói vừa nhìn lên trời.
Còn về bên phía Hải và Hoa, Hoa có vẻ rất thích Hải và muốn Hải là của mình, Hoa luôn cho Hải những bộ đồ đẹp nhất thậm chí còn cho tiền Hải xài và đóng tìên học nữa. Hoa có một sắc đẹp còn ngây ngất hơn cả Na, vì nét đẹp của Hoa là nét đẹp thành thị, khıêυ khí©h ,nên ai nhìn vào chỉ muốn chiếm hữu, còn Na là nét đẹp tự nhiên của nông thôn.
– Anh Hải ơi! Anh có trong nhà không! – Hoa gõ cửa nhưng kê sát tai vào cánh cửa.
– Đợi anh chút anh đang mặc áo- Hải nhanh chóng khoác áo và cài nút.
– Em vào đó nha! – Hoa cười lém lỉnh. Đẩy cửa vào
– Khoang đã!- Hải chưa kịp nói gì thì đã bị Hoa đẩy cửa bước vào.
– Anh mặc áo xong rồi mà! – Hoa nhìn Hải từ trên xuống dưới. quả thật không chê vào đâu được, Hải thật đẹp trai, với thân hình cao hấp dẫn, quả là mấy chàng sb có khác.
– Anh là Sb sao mà đẹp trai quá àh! Mấy tên sb già khằng kia chẳng bằng anh một góc nữa! – Hoa đi xuống phía sau Hải, bàn tay rờ đôi vai ấy.
– Hoa quá khen! Chứ Anh cũng bao nhiêu người khác thôi! – Hải gải đầu vì lời khen của Hoa.
– Em chán ghê vậy đó, mấy người em phục vụ đàn ông củng có, sb cũng có, nhưng em chưa thấy ai đẹp trai mà lại dể thương như anh.- Hoa nhẹ nhàng hôn lên đôi má của Hải, làm cho Hải mắc cỡ.
– Vậy hả? hè hè…
– Hải nhìn thẳng vào Hoa nè – Hoa tiến gần đến hải, một buớc tiến của Hoa là một bước lùi của Hải. Hải không còn lùi được nữa vì sau lưng Hải là bức tường.
– Hoa nè! Đừng như vậy mà! – Hải bắt đầu tóat mồ hôi
– Không sao đâu mà, chúng ta chỉ vui vẻ với nhau tý thôi! – Hoa nắm lấy bàn tay của Hải đặt lên cặp ngực nóng bỏng của mình, tim Hải đập rất nhanh, nhưng làm sao có thể cuỡng lại vẻ đẹp thành thị này đựơc chứ.
Thế là Hải nhào vào Hoa như một con sói thèm khát lâu ngày chưa được đáp ứng thỏa mản nhu cầu của mình, khúc sau mấy bạn biết là gì ùi ha. Hì hì….
Quay về phía công ty, Thiên Kì và Na đi đến đâu thì ai cũng khen rối rít,” chòi ơi, giám đốc và cô gái ấy đẹp đôi quá” – thiên kì không quan tâm mấy với những lời nói đó của nhân viên, nhưng Na thì lại để ý Na không quen lắm khi nghe người ta bàn như thế.
– Thiên Kì?
– Hả?
– Sao nhân viên của Thiên Kì cứ bàn tán tôi và Kì vậy?
– ờ thì, chúng ta sắp lấy nhau, nên người ta bàn tán vậy mà! – Thiên Kì xem như không có chuyện gì.
– Tôi không quen như vậy!- Na tỏ vẻ khó chịu
– Thì cô cứ xem là không nghe đi! – Thiên Kì trả lời rất tỉnh.
– Họ nói lớn như vậy sao mà không nghe cho được chứ! – Na càu nhàu
– Chứ bây giờ tôi đâu biết phải làm sao đâu? – Thiên Kì trề môi
Thiên Kì thấy Na có vẻ không thích ở lại đây thêm tí nào nửa, Thiên Kì lại một lần nửa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Na, bàn tay của Thiên Kì như nắm gọn tất cả, Na hơi giật mình với hành động của Thiên Kì, không biết là vô tình hay cố ý. Thiên Kì dẫn Na đến cửa hàng socola mà Na sắp làm việc.
– Thiên Kì!- Na nói rất nhỏ
– chuyện gì vậy?- TKì gần như không biết bàn tay mình đang nắm chặt lấy bàn tay Na
– Tkì nắm tay tôi từ nãy giờ đó!- Na nhìn xuống hai bàn tay đang siết chặt vào nhau.
– Ờ, xin lỗi!- TKì buôn tay ra với câu nói lạnh tanh.
– sao hồi nãy không có ba Tkì mà Kì vẫn nắm tay tôi!- Na thắc mắc
– có camera!- TKì đáp gọn lõng
– Là sao?- Na không hiểu ý.
– Là ba tôi quan sát tôi và cô qua camera!- Tkì nhún vai
Thì ra là vậy, bước chân vào cửa hàng Na thật thích thú với những chiếc hộp socola được sắp xếp rất bắt mắt, còn có những con gấu bông trang trí xung quanh, có bong bóng, có cả hoa nữa, đủ lọai hoa hết, nhưng đa số là hoa hồng đủ màu. Những người bán hàng ở đây có một bộ đồng phục rất dể thương, đó là chiếc váy xòe màu hồng, cứ y như là những cô công chúa nhỏ vậy. Các socola được xếp theo thứ tự từ bình dân đến cao cấp. phù hợp với túi tiền người mua. Mãi lo nhìn các socola mà Na không nghe thấy Kì gọi mình, đến lần thứ hai Kì phải nói lớn Na mới nghe.
– Cô ăn socola bao giờ chưa?
– Chưa!- Na gãi đầu
– Thật sao?- Tkì cảm thấy khó tin câu trả lời của Na
– Uh, tui chỉ nghe là nó ngon thôi, chứ chưa bao giờ được nếm qua!
– Vậy hôm nay cô muốn thử không?
– Muốn chứ!- Hai bàn tay của Na va chạm vào nhau kêu lên hòa cùng với tiếng cười của Na.
– Coi cô kìa cứ như con nít!- Tkì cũng bó tay khi thấy Na vui như vậy
– Nè! sao cứ kêu tôi là con nít hoài vậy? kì mà kêu vậy tôi sẽ xưng Kì là anh đó!- Na như hâm dọa Kì.
– Trời! cô đang hâm dọa tôi đó hả? tôi thấy sao thì nói vậy thôi!- Tkì lấy một hộp socola đưa cho Na- cô cứ về mà thử
– Ăn liền ở đây được không?- Na khoái chí nhìn hộp socola
– ở tùy cô thôi!- chưa kịp đợi Tkì trả lời thì viên socola đã vào miệng Na mất rồi
– Ngon quá! Woah đúng như sách nói! ban đầu đắng sau đó sẽ đọng lại sự ngọt ngào!
– Sách nào nói mà nghe quen vậy? – TKì thắc mắc
– Sách của……..- na lấp bấp
– của ai???
– của bạn tôi! – Na trả lời thật nhanh. một phát hiện của Na là bên góc bên kìa có một kệ sách nói về socola tòan bộ.- bên kia có phải là sách nói về socola không?
– uhm, sách đó là do Mạc Du viết! sách đó nó không bán, chỉ dành cho những ai mê và thích socola mà thôi!- Tkì nhìn kệ sách có vẻ rất tự hào về Mạc Du- Nói về mà hiểu socola là tôi không bằng Mạc Du, tôi mà biết là do Mạc Du viết sách mà ra thôi.
– Mạc Du giỏi thật đó!- Na ngưỡng mộ
– hì… nó viết sách đó là dùng để thư giản, chứ công việc chính của nó là làm bên bộ phận quảng cáo sản phẩm, gian hàng ở đây được trang trí theo ý của Mạc Du, Mạc Du quản lí cửa hàng này.
– Vậy còn Kim làm gì?
– Kim àh! nó là công đoạn được nếm các loại socola, nó phải tìm kiếm để cho socola có những vị độc đáo hơn!
– Kim sướиɠ quá, được thử socola liên tục! – Na nắm hai bàn tay của mình đưa lên càm nói với vẻ mặt thích thú, như ước gì mình cũng được thử!
– thấy vậy chứ không phải vậy đâu? cô đừng có ham, coi cái mặt cô kìa. Haha…- tkì cười thật lớn.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
- Chương 6