- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
- Chương 5
Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
Chương 5
Trời cũng chập tối cả nhà ai cũng ngon giấc, nhưng trong căn nhà có hai ngừơi là vẫn chưa chộp mắt được. Đó là Thiên Kì và Na. Thiên Kì vẫn còn ngồi trên bàn làm việc của mình, đang xem các mẫu thiết kế bao bì chọn những bao bì cho phù hợp với các thanh sôcôla. Có mẫu thì rất cổ đỉên sang trọng, có mẫu thì màu sắc , sắc xảo tươi sáng. Thiên kì không chuộn những màu như thế lắm. Thiên Kì hơi băng khoăn với những mẫu mới, không biết phải chọn mẫu nào. Bỗng dưng Thiên Kì nghĩ đến việc kết hôn của mình với Na. “ Mình thật sự chưa muốn có gia đình vào lúc này tý nào, nhưng ba tuổi đã lớn, thôi có gì ngày mai mình sẽ nói chuyện với Na vậy”
Còn bên căn phòng bên kia, Na như một nàng công chúa vậy, cứ ngồi ôm con gấu bông mà tên vệ tinh tặng cho em út của Thiên Kì, từ nhỏ đến giờ Na chưa bao giờ được nhận một món quà nào dể thương như vậy. Na cứ như một đứa con nít vậy, ngây thơ hồn nhiên cảm thấy hạnh phúc với tình yêu của Na và Hải, Na cũng mong cho thời gian trôi qua thật nhanh để mình có thể quay về cùng Hải sống hạnh phúc. Na tắt đèn phòng mở cây đèn ngủ kế bên, nhưng không may cây đèn ngủ bị hư mất rồi, nếu tối quá Na sợ không ngủ được. “ không biết anh ấy ngủ chưa nửa, nhờ anh ấy sửa dùm mình cây đèn”
Thế là Na quyết định đi qua phòng của Thiên Kì xem sao. Nếu Thiên Kì ngủ rồi chắc tối nay Na cũng không dám ngủ, Na đi từ từ đến phòng ngủ của Thiên Kì nhưng chưa kịp đi đến thì Na thấy ánh đèn sáng ờ một căn phòng khác, cánh cửa không đóng được hé mở rất nhỏ. Na tò mò đi đến căn phòng đó.
Na nhìn thấy một người đang hết sức tập trung vào công việc của mình, đó là Thiên kì chứ ai, đang làm việc rất bận, Na lén nhìn xung quanh phòng thì thấy căn phòng có những khung hình treo những thanh sôcôla thật hấp dẫn. Làm cho Na mê tít đến nổi đẩy mạnh cánh cửa té nhào vào phòng.
– Hà? Cô làm gì ở đây?
– Tôi tôi…..
– Mốt có vào thì nhớ gõ cửa đừng tự ý đi vào như vậy, tôi không thích đâu!
– Tôi xin lỗi! tại tôi đi tìm Thiên Kì mà!
– Cô tìm tôi lúc đêm khuya như thế này để làm gì?
– Thì có chuyện tôi mới cần đến Kì!
– Chuyện gì mà giửa đêm khuya lạnh lẽo này cần đến tôi thế? Đừng nói là cô muốn tôi ngủ chung với cô nha! ( Thiên Ki châm chọc, chắc tai làm việc mệt quá nên mún giải trí bằng cách chọc na)
– Không phải chuyện đó!
– Vậy là gì?
– Cây đèn ngủ bị hư, tôi nhờ Kì qua sửa dùm!
– Không được tôi đang bận lắm! ngày mai tôi sẽ sửa dùm cô!
– Kì không sửa là tôi không ngủ được!
– Vậy hả? thức chung với tôi cho vui!
Na không đáp lại chị ngồi im lặng nhìn Kì làm việc, Na không biết con người trước mặt Na là như thế nào nửa, giống như một người có đầy bản lỉnh và trách nhiệm cho cuộc sống này, na không tin là Kì không có bạn gái, nhìn thấy Kì chăm chú làm việc Na nhớ đến cái vẻ mặt của Hải lúc sửa xe vậy. cả hai ai cũng chuyên tâm vào công việc. Thiên Kì cũng chẳng để ý gì đến Na, cô ta muốn làm gì thì làm, Thiên Kì chỉ nhanh chóng làm xong việc của mình để còn đi ngủ, Thiên Kì chịu hết nổi rồi.
Na đi đến những kệ sách được xếp một cách gọn gàng, trên kệ tòan nói về sôcôla mà thôi, cách làm sôcôla, làm bánh, làm đủ thứ, thậm chí còn giải thích ý nghỉa của sôcôla nửa. Na chọn một cuốn sách giải thích về socola. Na nhìn trên tường thì thấy có những tấm bằng mà Thiên Kì đuợc nhận, Bằng cử nhân về quản trị Kinh Doanh đi du học bên úc. Bằng chuyên viên thiết kế đồ họa do Ấn Độ cấp. Có một tấm hình Thiên Kì mặc chiếc áo cử nhân đứng kế bên ông tây đang trao tấm bằng. “ wow Thiên Kì giỏi quá hèn chi được ba giao tòan bộ công ty”
Căn phòng làm việc của Thiên kì giống như một nổi nìềm được giấu kình mà Na sắp khám phá ra vậy. Na cũng không còn quan tâm đến Kì đang làm gì? Vội mở cuốn sách để đọc ý nghĩa của sôcola là gì?
Bạn có biết tại sao socola được chọn để làm quà tặng cho tình yêu không? Chắc các bạn đọc giả của tôi ai ai cũng đều nếm qua những thanh socola, các bạn đều thấy nó có vị đắng không nhìêu thì ít. Vì đặc trưng của socola là đắng mà. Socola ban đầu khi bạn ăn vào bạn sẽ cảm thấy nó đắng nhưng sau đó bạn sẽ cảm thấy nó ngọt. Socola giống như tình yêu vậy, đắng cay ngọt bùi đều có, đôi lúc tình yêu của bạn đầy thử thách, đầy đắng cay nhưng sau đó bạn sẽ cảm nhận được hương vị ngọt ngào sau những đắng cay đó. Chúc tình yêu của bạn giống như thanh socola.
Đọc xong Na chỉ muốn được thử ngày socola, từ nhỏ đến lớn na chưa bao giờ được ăn socola nên không biết vị đắng của nó là như thế nào? Vị ngọt của nó là như thế nào. Cuốn sách giải mã socola đó, đã làm cho Na thấy một tấm hình Thiên kì mặc chiếc áo thun quần jean mang giày ba ta chụp chung với một cô gái cực kì xinh đẹp, mái tóc quăn nâu, đôi mắc sắc bén, thân hình cực chuẩn. Đằng sau tấm hinh có ghi chú “ tạm biệt em tình yêu của Anh”.
Na vô cùng thắc mắc “ hả? xưng anh nè? Sao không cho mình gọi chứ, phải hỏi cho ra lẽ mới được”, nhưng khi na quay lại thì thấy Thiên Kì đã nằm ngủ trên chiếc bàn làm việc của mình. Có lẽ đây là lần đầu tiên na được nhìn Thiên Kì thật gần và thật nhất, Thiên Kì không còn cái dáng vẻ nghiêm nghị, quy tắc như bình thường Thiên Kì vẫn hay tỏ ra như thế. Na nhìn thấy trên khuôn mặt đó có một nổi buồn không thể nói lên được. Thiên Kì lúc ngủ trông đáng yêu hơn là đáng sợ như bình thường. Na chợt mỉm cừơi, thật sự không biết nụ cười của Na có ý gì nữa? có trời mới biết chuỵên gì đang xảy ra trong Na. Na thấy bàn làm việc của Kì lộn xộn quá, nên đã sắp xếp lại cho ngay ngắn hơn, Na nhẹ nhàng rút chiếc lap ra khỏi bàn tay của Kì đang đè lên nó. Na đi ra ngoài đóng cửa thật nhẹ và nói “ chúc anh ngủ ngon Thiên Kì àh, hãy mơ về người con gái đó nhá”
Buổi sáng cả nhà ai nấy cũng đều thức giấc, chỉ có Na và Thiên Kì là chưa tỉnh giấc mà thôi, chắc chúng ta cũng biết lí do vì sao họ dậy trể như vậy rồi nhỉ? Cả nhà Thiên Kì đặc biệt không ai ăn sáng ở nhà cả, việc ngủ dậy trể của Thiên Kì thì người trong nhà không ai ngạc nhiên vì đìều đó cả. Mạc Du lên phòng để gọi chị Hai mình dậy, nhưng khi vào phòng thì không thấy chị Hai mình đâu. “ rồi lại ngủ ở bên phòng làm việc nữa rồi”
Mạc Du khi mở cửa bước vào thì thấy có một đìều lạ, những sổ sách hồ sơ trên bàn của chị Hai mình được xếp rất gọn gàng, ngay cả chiếc laptop cũng được để sang một vị trí thích hợp. Mạc Du lây mạnh Thiên Kì, để chị mình tỉnh giấc.
– Hai dậy đi! Sáng rồi!
– Sáng rồi sao?- thiên kì mở mắt, miệng thì ngáp vung vai qua lại!- Ủa? sao lại thế này?- trước mắt Thiên Kì là một một sự ngăn nắp!
– Sao Hai lại hỏi em! Cái đó em phải hỏi Hai mới đúng!- Mạc Du cũng bất ngờ khi thấy thái độ của chị mình. – Bình thường lúc nào kêu Hai dậy là một mớ lộn xộn trên bàn, nhưng bây giờ nó lại ngăn nắp trước khi hai thức dậy.
– Không lẽ là……..- Thiên Kì nhớ lại tối hôm qua, Na có vào phòng!
– Thôi! Hai nhanh sửa sọan đi, còn lên công ty nữa- Mạc Du nói với giọng hối thúc.
– Uhm! Hai biết rồi em đi trước đi!- Thiên Kì tháo chiếc cavat đang còn trên cổ mình.
– Ah quên nữa!- Mạc Du chợt nhớ ra một việc gì đó- Ba nói là Hai dẫn chị dâu tương lai lên công ty luôn đó!
– Uhm!
Thiên Kì bước về phòng của mình nhưng chợt nhớ ra là phải sửa dùm cho Na cây đèn ngủ trong phòng, thế là bước chân đổi hướng đi sang qua phòng của Na. Thiên Kì chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa của na tự động mở, Na mở cửa mà không để ý là Thiên Kì đang đứng bên ngoài, nên đi nhanh. Lúc phát hiện thì Na và Thiên Kì đang đối mặt với nhau rất gần, Na cảm thấy ngại nên đã lùi về một bước, còn Thiên Kì chẳng có phản ứng.
– Tôi qua sửa cây đèn ngủ cho cô đây! – Thiên Kì đưa đầu ngó vào bên trong căn phòng.
– Uhm, vậy Kì vào sửa dùm tôi đi! – Na tránh đường cho Thiên Kì bước vào!
– Àh đèn ngủ không bị hư mà bóng nó bị lỏng thôi! Nè nó bật lên được rồi nè! – Thiên Kì vừa sửa đèn vừa nói không nhìn Na.
– Cảm ơn thiên kì nha!- Na mỉm cười thật xinh, nhưng không làm cho Thiên Kì quan tâm lắm, cái vẻ lạnh lùng của Thiên Kì làm cho na thấy bực mình.
– Không cần khách sáo vậy đâu! Àh cô thay đồ đi lát nữa lên công ty với tôi! – Thiên Kì vừa bước ra khỏi cửa vừa nói!
– Ủa? lên công ty để làm gì?- Na nhìn thắc mắc!
– Cũng không biết! hình như ba tôi có cái gì đó dành cho cô ở công ty thì phải!- Thiên Kì bỏ tay vào túi quần, nhún vai.
– Tôi nghĩ anh phải biết chứ!
– Đâu phải chuyện gì tôi cũng biết đâu! Nè tôi nhắc cô bao nhiêu lần rồi hả? không được kêu tôi bằng anh cơ mà!
– Nhưng tại sao….. – Khi Na tính mở miệng nói thì nhớ lại là không được nói, như thế Thiên Kì sẽ biết mình lục sách mà đọc mất!
– Sao gì? – Thiên Kì chênh một mắt nhìn Na
– Thôi! Anh ra ngoài đi! Tôi thay đồ!- Na làm vậy để cho Kì không hỏi ngược lai mình.
– Uhm! Cô nhanh đi!
Thiên Kì cũng nhanh chóng thay đồ, với bộ đồ quen thuộc là vest thôi, Thiên Kì và Na cũng nhanh chóng xuống cùng lúc với nhau. Thiên Kì nhìn Na từ trên xuống dứơi rồi lắc đầu.
– Thái độ của Kì là sao vậy hả?
– Sao chăng gì nữa? cô mặc đồ như thế này mà đến công ty sao?
– Đồ này có gì đâu chứ?
– Màu sắc gì mà lòe loẹt quá đi!
– Nhưng đó là sở thích của tôi mà!
– Thôi được rồi! tôi không ý kiến nữa! mắc công lại có một trận cãi vả với cô!
– Kì gây sự với tôi trước mà!
– Àh! Nhớ đến công ty là tôi và cô phải đóng kịch như rất thân với nhau đó!
– Sao vậy?
– Vì có ba của tôi rồi em tôi nữa! chúng ta chỉ không đóng kịch khi có hai ta mà thôi!
– Nhưng chúng ta chưa kết hôn mà!
– Biết là vậy!
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
- Chương 5