Thiên Kì đành phải giúp cho Na thôi, Thiên Kì chồm tới một tay thì dịnh phía sau ghế, một tay thi tháo cái chốt ở dây an tòan ra, lúc đó Kì và Na rất gần xát với nhau, cứ như hai thân thể đang chạm vào nhau vậy, Thiên kì thì chẳng để ý gì đến việc đó chỉ lo tháo cái dây ra khỏi người Na thôi, Na hơi ngại khi thấy Thiên Kì thật sát mình. Thiên Kì cũng nhanh chóng cỡi bỏ sợi dây an toàn trên người Na.
– Xong rồi đó! ( Thiên Kì trả lời gọn lẹ)
– Cảm ơn Thiên Kì!
– Không cần cảm ơn chuyện nhỏ nhặt này đâu.
– Giúp mở cánh cửa giùm tôi luôn nha, nó khó mở quá!
– Rồi đó!
– Kì nè?
– Chuyện gì nữa đây? ( kì kéo tấm kính xuống)
– Lát nữa Kì đón tui đuợc không? Tui không biết đường về nhà!
– Rồi ok. Mấy giờ?
– Khoảng 2h nữa nha!
– Rồi!
Vừa dứt câu nói là Kì cho xe lăn bánh đến công ty của mình. Kì thầm nghĩ :” cô nàng này thật rắc rối, có cái chuyện nhỏ xíu như thế mà làm cũng không được, chưa bao giờ mà mình phải làm những việc như thế này chứ, chả ra làm sao”
Khi Na vừa đến nhà trọ của Hải, thì na đang thấy Hải đang lui khui coi chiếc xe gắn máy của mình. Hải cũng không biết là Na đang đến cứ cắm đầu sửa, Na nhìn Hải thật lâu cái bộ dạng chăm chú coi xe thật đáng yêu làm sao. Na đi thật chậm thật chậm rồi xuất hiện.
– Hù!!!
– ủa? em đến hồi nào sao không nói anh!
– Em dành cho anh bất ngờ đó!
– Đúng là bất ngờ thật đó! Anh đang sửa xe đợi anh chút nha!
– Dạ! ( trong khi chờ đợi Na buớc vào phòng của Hải xem xung quanh)
– Anh sửa xong òi nè!
Na thì đang ngắm nhìn căn phòng của Hải, coi bộ có vẻ tươm tất gọn gàng, Na thấy trên bàn của Hải có một đóng sách vỡ đang để lung tung, na lấy tay sắp xếp lại gọn gàng. Hải mỉm cười khi thấy hành động đó của Na, rồi từ từ tiếng lại đặt vòng tay của mình lên eo của Na.
– Ước gì em ở đây cùng anh!
– Em cũng muốn lắm nhưng mà không được!
– Thôi hay là em bỏ hôn ước đi! Quay về sống với anh, anh sẽ lo và chăm sóc cho em.
– Không đuợc hải àh! Em không làm vậy được, gia đình em chịu ơn Bác Sơn nhìêu lắm, nhưng mà chỉ có một năm thôi em sẽ quay về với anh mà!
– Quá lâu với sức chịu đựng của anh! ( Hải buôn Na ra và ngồi bệch xuống giường)
– Em hứa mà! Trông anh có vẻ ốm hẳn đi đó! Tìên nè! Anh mua già mà tẩm bổ đi nha!
– Anh không cần tiền, anh chỉ cần em thôi! ( Hải đẩy tay của na ra)
– Em biết! nếu anh yêu em , anh phải tin em chứ! Anh cứ cầm tìên này mà tẩm bổ đi , lấy sức mà học nữa! ( Na ôm lấy Hải để có thể đặt nìêm tin vào Hải nhìêu hơn)
– Thôi được rồi vì em mà anh sẽ chờ!
Lúc đó Hải và Na đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa.
– Anh Hải ơi! Anh có nhà không?
– Ah! Có, ai đấy?
– Em nè! Hoa nè!
– Có gì không em? ( hải mở cửa bước ra)
– Anh chở em đi công chuyện đi! ( truớc khi nói câu đó Hoa liếc nhìn Na, như thăm dò người con gái đó là ai, sao lại ở trong phòng trọ của Hải)
– Đi lìên hả em!
– Uhm đi lìên em gấp lắm!
– Anh xin lỗi Na nha! Giờ anh phải chở khách rồi hôm nào em ghé qua thăm anh nữa nha !
– Thôi anh đi đi, dù gì anh kì cũng sắp đến đón em rồi !
Hải chở Hoa đi, còn na thì phải đứng chờ Kì đến đón mình. Trong lúc đó trên con đường Hải chở Hoa đi. Thì có một cuộc đối thoại.
– Anh hải ! con nhỏ hồi nảy là ai vậy ?
– Àh ! bạn anh em àh !
– Có thân không?
– Uhm! Rất thân!
– Từ giở chở đi, anh chở em đi luôn nha, chở mình em thôi, độc quỳên đó! Em sẽ trả lương hàng tháng cho anh! 5triệu!
– Wow, đuợc chở một người đẹp như Hoa đây thì rất sẵn lòng phục vụ hết mình.
– Hihi… anh chỉ khéo nịnh người ta thôi!
Hải chở Hoa đến nơi, nơi đó là một quán bar sập sình, nhìn vào bên trong thì đen thui chẳng thấy gì cả. Còn cô Hoa kia chắc là cave hạng sang rồi. Ăn mặc hỡ hang, lúc hải chở đi thì ngồi ôm cứng ngắt. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra với hai người này đây.
Đúng giờ là Thiên Kì quay lại chỗ đón Na, Na vẫn cứ thể vẫn không mở được cánh cửa bước vào xe, Thiên Kì phải giúp thôi.
– Sao hôm nay chắc cô vui lắm nhỉ? Được gặp người yêu của mình!
– Uhm, vui cũng vui, nhưng thấy Hải sống vất vả quá, thấy đau lòng!
– Oh oh… Hải chắc vui lắm nhỉ?
– Sao mà vui?
– Thì được cô quan tâm, chăm sóc, lo lắng! ( Thiên Kì nhìn na nhún vai)
Và ở trên công ty Socola của gia đình Thiên Kì đang có chuyện li kì xảy ra, Mạc Du đang phải xử lý cái tên vệ tinh cứ đeo bám em Út nhỏ bé của mình.
– Anh Ba! Anh đừng để cho tên đó đến gần em đó!
– Kim àh! Sao em lại nói vậy! Ta có gấu bông cho em nè, dể thương lắm!
– Nè! Tên vệ tinh kia!
– Em có tên có tuổi sao anh cứ kêu em là vệ tinh!
– Thì nhà ngươi cứ tối ngày theo đuổi em của ta, ta kêu là vệ tinh đúng rồi!
– Thôi kệ, anh gọi em là vệ tinh cũng được. Nick name của em là Mr.Rờ Mi. Cái tên của em, anh thấy có đẹp không? Có hay không? ( cái tên vệ tinh này đứng yên không được, cứ nhúng nhúng tòan thân)
– Này! Nhà ngươi không đứng yên được sao?
– Trời! đó là phong cách của em đó anh! Kim ơi! Hãy nhận gấu bông của mình đi, lúc vui hãy ôm lấy nó hôn nó, lúc buồn thì cứ xé xát nó ra. Mr, Rờ Mi này xin nguyện làm gấu bông của đời em.
– Ôi trời ơi! ( Mạc Du lấy tay đập lên tráng mình)
Có lẽ cuộc tỏ tính ngay tại công ty của gia đình Thiên Kì gây bao sự chú ý của các nhân viên , thật không may cho cái tên vệ tinh đó rồi, Thiên Kì chở Na đến tham quan công ty.
– Có chuyện gì mà ồn ào ở đây vậy hả? ( giọng nói sắt bén quen thuộc của Thiên Kì vang lên, làm cho đám nhân viên giải tán)
– Hên quá! Có chị Hai qua rồi! cái tên vệ tinh này nó lại đeo bám em út nhà mình!
– Hay nhỉ? ( Thiên Kì với nét mặt nghiêm nghị nhìn cái tên vệ tinh đó)
– Anh anh đừng nhìn em vậy chứ? Em em đi lìên! Àh gấu bông này anh gửi lại cho tình yêu trên đó dùm em. ( nói dứt câu là tên vệ tinh đó ba chân bốn cẳn chạy mất)
– Kim nè xuống đây coi!
– Dạ em xuống lìên.
– Em nhanh giải quyết dụ này đi nha. Chị và anh ba chỉ giúp em dc lần này thôi đó, lần sau là không giúp được đâu.
– Chán ghê đóa! Em đâu có muốn đâu! Tại tên đó cứ theo em miết!
– Gấu bông của em nè!
– Thôi! Chị Hai đưa cho vợ chị hai đi!
– Lại nửa hả?? đâu có được!
– Nè em tặng cho chị dâu tương lại của em! ( Nó nhanh chóng giật gấu bông đưa sang cho Na nhanh chóng)
– Bữa trước em đã tặng chị Hoa rồi mà!
– Không sao đâu! Chị cứ nhận đi, cứ xem như chị hai em tặng cho chị đi nghen!
– Hai chẳng hiểu em lun đó Út àh! Em đưa chị na đi tham quan công ty đi hen!
– Da! Tuân lệnh Hai!
Cả Na và Kim cùng đi với nhau trông có vẻ rất vui vẻ với nhau, khiến Thiên Kì cũng cảm thấy vui vì điều đó.
ở bên một nơi khác, hải đang chở Hoa đi trên con đường lộ. Đi đuợc một quãng đường thì xe bị trục trặc gì đó, khiến chuyến đi phải dừng lại. hải xuống kỉêm tra xem thử, coi mình có đủ khả năng sửa chiếc xe mình không. Nhưng khổ nổi nó hư ngay phần Hải chưa được học. Đưa vào tiệm thì tiệm nói sửa hơi lâu khoảng 1 tíêng mới xong, xe này cũ lắm rồi.
– Hải nè! Hải múôn có xe mới hog? ( Hoa hỏi vui vẻ)
– Nhưng tiền đâu mà mua!
– Hoa sẽ mua cho Hải, để Hải chở Hoa đi, xe cứ hư như thế này thì công việc của Hoa bị gián đọan mất!
– Chuyện này…..
– Hoa coi như Hải đồng ý rồi đó nha! Chú ơi chiếc xe này bao nhiêu vậy chú!
– 6 triệu cô ơi!
– Vậy chú lấy cho cháu chiếc này đi, còn chiếc đang sửa chú lấy đuợc bao nhiêu thì lấy.
– Anh lên xe thử máy đi, coi êm không?
– Grù Grù…. Êm lắm em ơi, ngon hơn xe cũ nhìêu.
– Đuơng nhiên xe mới sẽ tốt hơn xe cũ chứ!
– Anh không biết làm gì để cảm ơn em nữa.
– Cái đó từ từ cảm ơn cũng được. Bây giờ em dẫn anh đi mua đồ mới để mặc đi học rồi còn chở em đi làm nữa..
– Ok. Tuân lệnh người đẹp.