Chương 3

Thiên Kì ngồi trong xe vô tình nhìn sang gương chiếu hậu thì thấy Hải và Na đang ôm nhau để tạm biệt. Thiên Kì nghĩ : « coi bộ chắc không có gì có thể chia cách họ, cầu cho họ sẽ vẫn luôn như thế » và một nụ cười mỉm hiện trên khuôn mặt của Thiên Kì.

Na đi đến xe mở cửa xe hoài mà không được, Thiên Kì bên trong nhìn ra cảm thấy thật mắc cười với hành động của Na, vì thế Thiên Kì giúp một tay để Na nhanh chóng mở cửa bước lên xe. Chiếc xe lăn bánh ánh măt của na vẫn hướng về Hải.

– Cô và hải quen nhau bao lâu rồi ?

– Chỉ có 6 tháng thôi !

– 6 tháng mà nhìn cứ như quen nhau 6 năm nhỉ ?

– Anh nói vậy là ý gì ?

– Tôi đã bảo đừng xưng tôi bằng anh mà. Xưng là Thiên Kì.

– Thiên Kì đến hai chữ, anh chỉ có một chữ. Xưng Anh ngắn hơn mà gọn nữa.

– Cô giải thích cứ y như con nít vậy. Vậy sao không kêu tôi là Kì đi, cũng một chữ đó.

– ờ… thì ….. nhưng với bộ dạng của Kì làm sao mà không xưng anh được chứ !

– Tại tôi không quen khi người ta gọi tôi như vậy !

– Vậy chứ trong công ty người ta xưng Kì là gì ?

– Là giám đốc ! không ai kêu tôi là anh hết !

– Sao ? ủa ? nhưng tôi nghe nói là ba Kì là giám đốc mà !

– Uhm, nhưng giờ ba tôi về hưu rồi, nên tôi thay thế vị trí của ông !

– Nè ! tại sao kì nói tôi với Hải như 6 năm ?

– Thì mới quen thôi mà nồng thắm như vậy ! thì tôi nói vậy thôi !

– Sao anh mặc vest không vậy ?

– Lại nữa lại anh!

– Tôi xin lỗi! sao kì mặc vest không vậy?

– Tôi quen rồi!

– Sao không mặc những bộ đồ vest nhìn sáng màu như thế trẻ trung hơn!

– Tôi không thích ba cái màu mè đó!

– Nhưng tôi thì lại thích, như thế làm cho con người ta cảm thấy yêu đời hơn.

– Thôi sắp đến nhà rồi.

Khi xe dừng đến nhà Thiên Kì thấy có một tên vệ tinh đang đứng trước cổng nhà mình, cầm một bó hoa thật bự nhấn chuông in ỏi, Kì nhìn lên trên thì thấy đứa em gái út của mình đang đứng nhăn nhó nhìn cái tên vệ tinh đó. Nhìn sơ thì Kì đã biết nội bộ như thế nào rồi, Kì kêu Na vào nhà trước để Kì xử cái tên vệ tinh đang quấy rối em gái của mình.

– Này! Làm gì mà đứng phá chuông nhà người ta vậy hả?

– Dạ! Em chào anh! Anh ơi giúp em với em nhấn chuông gọi mãi mà Kim vẫn không ra!

– Nhà ngươi ấn chuông cái kỉêu đó sao mà nó ra.

– Vậy nhấn chuông sao để Kim ra anh?

– Nhấn như thế này? ( Thiên Kì cú đầu cái tên vệ tinh một cái cốc, ở trên lầu Kim nhìn thấy cười tủm tỉm, khi thấy chị Hai của mình trị tội cái tên vệ tinh đó)

– Anh cốc nữa đi anh! Kim cười kìa! Ôi Kim ơi tình yêu của ta!

– Haiz… nhà ngươi về đi, nó không ra đâu!

– Vậy anh gửi dùm em cho Kim bó hoa này! Hãy nói là em nhớ Kim nhìu lém!

– Nhà ngươi lì thiệt chứ!

Tên vệ tinh đó vừa nói xong là phóng lên xe, nhưng khổ nổi tên đó lùn quá phóng lên lần 2 mới lên nổi được chiếc xe, quần áo mặc thì như hiphop, đầu thì cắt chỉa lỏm chỏm, nhuộm đủ thứ màu trên đó. Coi bộ em gái của Thiên Kì chắc phải khổ sở với cái tên này lắm.

Thiên Kì vào nhà với bó hoa trên tay, Na thắc mắc ngạc nhiên hỏi:

– Ủa? hoa ở đâu mà đẹp vậy Kì?

– Haiz.. hoa của cái tên vệ tinh Thiên Kim đó!

– Thiên Kim dể thương mà, hèn chi bao nhiêu người theo đuổi!

– Trời ơi! Chị hai! Sao chị hai lại nhận hoa của tên đó chi dạ?

– Chứ nó cứ phá chuôn như thế phải nhận cho nó về thôi chứ sao?

– Lần sau chị hai đừng nhận của hắn nữa.

– Cái đó chị hai chưa biết được, em phải làm việc với nó đi. Nè hoa nè!

– Thui em không lấy đâu!

– Nó đưa cho em mà!

– Àh! Chị Na em tặng cho chị Na nè!

– Hả? nhưng mà…….

– Chị Na nhận đi mà, hog sao đâu!

– Cái con nhỏ này, em tính đem chị dâu em ra làm vật thế thân àh ?

– Không mà! Chị hai hỉêu lộn ý em ùi! Từ khi chị Na lên chị Hai có mua cái gì cho chị Na đâu, tòan nghe theo ba kêu gì mua đó thôi!

– Cái con này!

– Chị na cứ xem đây là bó hoa mà Thiên Kì tặng chị nha, thôi em lên lầu đây.

– Kim àh! ( Na cố gắng gọi nhưng nó nhanh chân chạy hoắt lên lầu)

– Thôi, hay cô cứ nhận đi! Coi như em tôi nó tặng! đừng nghĩ tên vệ tinh kia là đuợc rồi!

– Uhm.

– Ủa? cô đi đâu vậy?

– Tôi xuống làm đồ ăn cho cả nhà của Kì.

Cũng may trong nhà có vài người giúp việc nên cũng phụ Na làm nhanh chóng buổi trưa, khoảng 15p sau thì cả nhà có mặt đông đủ. Ai nấy đều khen ngon, chỉ có Thiên Kì là không ý kiến gì cả.

– Sao rồi hai đứa muốn chừng nào tổ chức hôn lễ đây? ( giọng nói của ba nghe rất ấm)

– Dạ, tụi con chưa biết nữa ba!

– Uhm, ba cũng không hối thúc tụi con, cứ từ từ tìm hỉêu đi, khi nào cảm thấy thích hợp rồi cưới.

– Dạ!

– Anh Sơn nè! ( mẹ của Na có đìêu gì muốn nói)

– Gì vậy Lan?

– Em xin phép anh, ngày mai em phải về quê, còn phải lo nhà cửa ruộng vườn ở dứơi đó nữa. Còn đứa con gái tôi giao nó ở đây cho anh dạy dỗ, để thành con dâu vừa lòng anh.

– Sao bà về sớm vậy? ở lại đây chơi thêm ít ngày nữa rồi về?

– Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng công việc đăng đăng đê đê tui bỏ không đuợc.

– Uhm, vậy ngày mai tôi cho người đưa bà về.

Lúc khi mẹ của Na về quê. Ba Thiên Kì có cho mẹ Na một số tìền để sửa sang nhà cửa, còn dư thì lấy vốn mà làm ăn, cho cuộc sống nó đỡ vất vả hơn, ban đầu mẹ Na không nhận nhưng thấy ba Thiên kì năn nỉ dữ quá, nên phải nhận thôi. Ba Thiên Kì hứa là sẽ chăm sóc chu đáo cho Na.

Vậy là căn nhà bây giờ đã có thêm một thành viên mới trong gia đình, vì chưa cưới nhau nên Na được sắp vào ở trong một căn phòng riêng, căn phòng nhỏ gọn gàng, làm cho Na cảm thấy rất thích. Na xem căn phòng đó như phòng dành cho công chúa vậy. Và tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.

– Ai đó?

– Tôi Thiên Kì đây?

– Có chuyện gì vậy Kì?

– Tôi chỉ muốn qua xem thử coi, cô có thích căn phòng mới không?

– Hihi… tôi rất thích, chưa bao giờ tôi đuợc ở một căn phòng đẹp như vậy.

– Uhm, vậy là đuợc rồi! tôi đi đây!

– Anh đi đâu vậy?

– Lại nữa? tôi đi đâu cũng phải nói cho cô biết sao? Cô nên nhớ chúng ta có tờ hợp đồng đấy, không ai được sai phạm những quy ước.

– Ờ.. tôi xin lỗi, tại vì…………. Cứ nhìn Kì là tôi chỉ nghĩ đến từ Anh mà thôi!

– Thôi không nói nhìêu nữa tôi đi đây!

– Àh Kì ơi?

– Gì nữa đây!

– Kì cho tôi quá dang đuợc không?

– Đi đâu?

– Tôi đến nhà trọ của Hải! đây là địa chỉ của Hải? Kì chở tôi đến đó nha!

– Uhm cũng được.

Thế là Thiên Kì chở Na đến phòng trọ của Hải, trên đuờng đi hai người nói chuyện với nhau.

– Kì! Cho na hỏi tý đuợc không?

– Sao cô cứ hay hỏi thế nhỉ? Chuyện gì vậy?

– Kì có người yêu chưa?

– Chưa

– Sao kì vậy? ở dứoi quê tôi những người như kì, như Hải đều có người yêu hết rồi đó, người yêu của họ rất đẹp, rất dể thương.

– Nhưng ở đây là thành phố đâu phải dưới quê đâu?

– Thì tôi chỉ nói vậy thôi mà, đâu cần Kì phải nặng giọng với tôi chứ!

– Tại cô hỏi đìêu tôi không thích thôi!

– Kì là trường hợp đặc biệt nhỉ? Chưa có ngừơi yêu!

– Cô hỏi hơi nhìêu rồi đó, đến nơi rồi, cô xuống xe đi.

Na có vẻ hơi bực bội khi bị Thiên Kì cho là nói nhìều, cô ấy tháo dây an tòan ra hoài không không được.

– Cô làm gì mà xuống xe lâu lắc vậy?

– Tôi tháo không được. Kì giúp tôi với!

– Đúng là…….. con gái.

– Vậy thiên kì là gì hả?

– Tôi khác cô!