- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
- Chương 18
Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
Chương 18
rất ấm áp và êm dịu, lúc này Tkì xoay người Na lại, bàn tay vuốt lấy tóc Na, sau đó nâng càm của Na lên. Na thì hơi lúng túng nên cố tình quay nhẹ đầu sang phía khác, nhưng bàn tay của TKì cố giữ lại, và cuối sát mặt
bở môi của Tkì từ từ tiếng tới gần, Na cũng nhắm mắt lại từ từ, nụ hôn bắt đầu hòa quyện vào nhau, Na đáp trả lại cho tkì bằng nụ hôn ngọn ngào nhất , Tkì cũng vậy. Lúc này Tkì cảm thấy yêu Na nhiều lắm, yêu yêu rất nhiều
không muốn rời xa Na một chút nào hết. nụ hôn kéo dài hơi lâu, khoảng 5p. Tkì nhìn Na và nói.
– coi như em đền cho anh rồi. bằng nụ hôn của em.
– Tkì yêu em hả?
-uhm. – Tkì mỉm cười gất đầu, sau đó ẳm na vào phòng.
hai ánh mắt không rời nhau một chút nào nửa. Na cảm thấy thật hạnh phúc khi được ở bên Tkì lúc này, cả hai cũng không ngờ rằng tỉnh cảm cả hai có thể tiến triển nhanh như vậy. Tkì hôn lên tráng của Na, hôn đôi mắt, má
cuối cùng là đôi môi ngọt ngào của Na, tay của Tkì đυ.ng vào nút áo của Na…….
Khi bàn tay của Tkì chạm vào nút áo của Na, thì con Fufu không biết ở đâu xuất hiện, nó bướic tới liếʍ mặt của Tkì làm Tkì thấy có cái gì đó nhột nhột ở lỗ tai của mình.
– Fufu – tiếng na gọi nó.
– =,= hờ hờ… nó xuất hiện đúng lúc nhỉ? – Tkì nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. – đừng có liếʍ nửa. – fufu cứ liếʍ mặt Tkì hoài.
– hihi.. fufu xuống dất đi. – Na chỉ tay xuống dưới đất, nó lìên nghe theo, nhưng nó cứ ngồi nhìn Tkì và Na.
– ê… mày mày….. – Tkì nhìn nó mà tức tối – mày nhìn vậy soa tao làm ăn gì đươc, quay mặt đi chỗ khác coi. – nó cứ ngồi nhìn Tkì và Na đắm đuối, Na thì mắc cười khi thấy thái độ của Tkì. Tkì nhìn nó như van xin nó đi ra chỗ khác để Tkì “làm việc” mà nó cứ ngồi đó, xong rồi nằm đó hai con mắt cứ nhìn Tkì.
– fufu – Tkì kêu lần nửa, mày đi ra ngoài >””< chòi oi.
– hihi.. – tiếng na cừoii
– em cừoi gì vậy hả? em kêu nó ra ngoài đi.
– nó không chịu ra đâu.
– bình thường nó nghe lời em lắm mà.
– nhưng tối hôm nay lạnh hay sao đó nên nó mới chui vào đây.
– nè, anh bạn nhỏ, mày đi lại đằng kia cũng được mà, đừng có nhìn tao như thế chứ.
– hihi… – na cừoi khúc khích, con fufu nó cứ vẫn nằm đó hướng mắt về Tkì.
– thui rồi. – tkì liền ngã mình xuống giường, con fufu nó cứ nhìn như vậy Tkì không tài nào làm được chuyện gì cả., Tkì nằm xuống Na chui vào lòng Tkì nằm, Tkì ôm lấy Na ấm áp, Tkì đặt nụ hôn nhẹ lên tráng của Na, rồi nhìn Na, cả hai lại tiếp tục trao nhau nụ hôn ngọt ngào. Khi dứt nụ hôn
– Tkì anh ngủ đi, tính hôn em hoài hả? – na mắc cỡ
– haiz…. anh muốn cái khác ,,,,, tại con fufu đó
– muốn cái gì khác là muốn cái gì? tai con fufu là sao? – na làm bộ.
– muốn đuợc yêu em. tại fufu nhìn nên anh không yêu dc em.
– hihi… nhưng mà em nói cái này anh đừng giận em nha.
– dụ gì vậy?
– thật sự em chưa sẳn sàng cho đìêu này. chúng ta có tình cảm quá nhanh.
– ờ… – Tkì bắt đầu lắng nghe Na nói.
– Tkì đừng giận em, ban đầu em cũng tính cản Tkì lại, nhưng may mà con fufu xuất hiện.
– uhm, Tkì hiểu rồi. không sao Tkì sẽ chờ em. ngủ đi công chúa của anh.
Tối hôm đó cả Na và Thiên Kì nằm ngủ với nhau mà không còn sự chia cắt của chiếc gối ôm hay một con gấu bông nào………….
Trong thời gian Tkì và Na ở cùng nhau vui vẽ thì ở trên thành phố cũng có rất nhiều chuyện để xem để biết. Kim ở nhà làm yaua gọi Rờ Mi và Tom qua ăn thí nghiệm.
– Kim làm yaua hả? chắc là ngon lắm đây – rờ mi vui tít mắt
– hi hi.. lần đầu tiên Kim làm đó. – lúc đó Kim bê ra một mâm yaua
– sao nghi ngờ quá vậy nè? – Tom nhìn yaua cái mặt nghi ngờ
– ý tom là sao hả? _ kim nghe được và phản hồi ngay lập tức.
– ờ không có gì? – Tom nhìn mấy cái hủ yaua mà sợ sợ
– Kim làm mà ông dám chê sao? – Rờ Mi bên vực Kim.
– đúng đó, Rờ Mi xử Tom cho Kim đi.
– Bốp – Rờ Mi chơi cú đấm liên hòan vào đầu Tom.
– ui da, cái tên Rờ Mi này, nhà người lợi dụng hả?
– kaka.. ta chỉ làm theo lời Kim thôi.
– nè, hai người ăn thử đi.- Kim đưa cho Tom và Rờ Mi mỗi người một hủ , Rờ Mi nhanh tay ăn lìên mấy muốn liền, mặt Rờ Mi biến sắc nhanh chóng, vì độ chua của yaua vựot mức quá cho phép., Tom ăn có một muổn thôi nên biến sắc ít hơn Rờ Mi.
– yaua ngon không? – Kim nhìn hai tên vệ tinh dò xét
– hơi chua? – Rờ mi nói không đúng sự thật với cái vẻ mặt của mình
– hơi chua gì, gọi là quá trời chua luôn, chua như dấm áh. >”< – Tom thấy sao nói vậy, làm Kim đây phải mở một hủ ăn thử.
– chua quá àh. – ngay cả Kim cũng phải thừa nhận.
– Kim ơi, Rờ Mi đi đau bụng quá Kim ơi.. – Rờ Mi ôm bụng nhăn nhó – Rờ Mi đi trươc đây.
– ui da đau quá, – đến Tom cũng đau không kém – tên kia, đi nhanh đi, đến ta.
– hai người có sao không vậy? – Kim lo lắng, và kim cũng bắt đầu đau. – hai người xong chưa, đến Kim.
Thế là cả ba cùng bị tàu tháo đuổi, đến hết lượt ngừoi này đến người kia, rùi cả ba không còn sức nửa, nằm rả rời ở dưới đất, lúc đó mạc du và dì thi về đến nhà.
– trời đất mấy đứa bị sao vậy nè? – cô thi đỡ Kim lên nhìn mặt xanh sao.
– bị tào tháo dí. – Rờ Mi trả lời trong rả rời.
– sao bị tào tháo dí. – Mạc Du cùng cô Thi đỡ cả ba lên ghế sô fa ngồi.
– yyyyyyyyyyyyyyyy aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ua >”< ( tức là yaua đó đọc giả) – tiếng của Tom kêu lên như muốn sắp chết vậy.
– mấy đứa có cần vào bệnh viện không? – cô thi lo lắng
– không cần đâu cô tụi con đỡ rồi. – Kim nằm ủê oải
– để anh đi mua thuốc. – mạc du lấy xe đi mua, ít phút là về đến nhà. – nè mấy đứa uống đi cho khỏe.
– con làm yaua hả Kim? – cô thi nhăn mặt
– con làm đúng công thức mà, sao bị vậy con không biết nửa?
– haiz,,, sao không chờ cô về cô chỉ cho làm, đi làm tùm lum hại bạn con nó ra nông nổi vậy nè.
– con có muốn vậy đâu, lần sau con sẽ làm lại.
– Hả? làm làm lại… – Rờ Mi nghe cứ như sét đánh ngang tai – dừng nói keu hai đứa này là vật thử nghiệm nửa nha.
– uhm đúng rồi. – Kim trả lời tỉnh
– ui trời ơi – Tom nghe xong xỉu tại chỗ luôn.
Buổi tối ba gọi mạc du qua nói chuyện.
– hồi chìêu ba đứa nó sao rồi con?
– dạ ổn rồi ba, chỉ là tào tháo dí thôi.
– uhm, Tkì nó đi như vậy 3 ngày nay rồi không biết chừng nào nó về đây.
– ủa? hai không nói cho ba là chừng nào về nhà sao?
– uhm, nhưng mà thui lâu nay nó bận rộn công việc nhiều rồi, cho nó nghỉ ngơi, dù gì công ty gần đây không có việc nhiều.
– dạ.
– con cũng nên đi chơi luôn đi, ở nhà một mình với đóng sách không chán àh?
– hì hì… đó là sở thích của con mà ba.
– àh, Tom và Rờ Mi theo cái nhìn của con đứa nào được?
– theo con thì Tom được không có nhoi như Rờ Mi.
– ba cũng thấy vậy.
– nhưng mà quyết định vẫn ở Kim mà ba, dù ba có thích Tom và Kim chọn Rờ Mi cũng vậy àh.
– uhm. còn con nửa đó, chừng nào lấy vợ hả? ba đợi lâu lắm rời đó nha, bây giờ trong nhà có một mình con thôi đó.
– dạ, con chưa tìm được ba ơi.
– sao chưa tìm được, hôm trước cô Thi dẫn con đi gặp Lap rồi còn gì?
– con không thích cô ta ba ơi.
– haiz… không biết chừng nào con tôi nó lấy vợ đây.
– ba đừng lo cho con, con biết lúc nào nên lấy mà.
Cuộc đối thoại đó làm cho mạc du cảm thấy buồn lắm, người mà mạc du yêu thương muốn chia sẽ mọi thứ là Na chứ không phải một người con gái nào khác, lúc đó Du cầm điện thoại gọi cho Na. trong khi đó Tkì đang pha trà, còn Na thì đang ở ngoài sân hít thở không khí trong lành. Tiếng chuông điện thoại của Na reo lên làm Tkì thắc mắc giờ này ai còn gọi cho Na.
– Alo! Na hả? mạc du nè.
– hihi.. chào mạc du.
– dạo này ở dưới quê chơi vui không?
– uh, vui vui lắm.
– hìhì… mạc du chỉ hỏi thăm thui, thấy chơi ở dưới lâu quá.
– àh… hì hì…..
– thui, du phải làm việc đây, chúc Na ngủ ngon.
– uhm, Du cũng ngủ ngon nha.
Mạc Du lo hỏi thăm Na nên chẳng nhớ gì đến Hai Tkì của mình, còn Tkì thì thắc mắc Na đang nói chuyện với ai mà vui dữ vậy?
– ủa? ai gọi dt cho em giờ này vậy?
– àh, mạc du đó anh.
– trời! Đi mới có vài ngày làm gì mà phải hỏi thăm vậy?
– em đâu biết đâu.
– nó hỏi thăm cả hai đứa mình hả?
– ờ không, chỉ có em thui.
– cái gì? – Tkì thấy khó chịu.- làm gì mà mà….. – Tkì bực quá nên không nói nửa
– anh sao vậy? – Na nhìn Tkì.
– không làm sao hết?
– anh ghen hả? – Na nhìn Tkì cười
– làm gì ghen, ai lại ghen với em trai của mình. – Tkì đang nói miễn cưỡng
– vậy áh hả? – Na lấy vai mình đυ.ng vai của Tkì.
– nè, ám chỉ gì đó.
– không! thui tối nay anh ngủ ở ngoài đi.
– hả? – Tkì nhăn nhó
– hôm nay em ngủ với mẹ.
– ta cô đơn rồi. – Tkì mặt buồn hiu.
Tối đó Tkì phải ngủ một mình còn Na và mẹ ngủ chung, cả hai tâm sự rất nhiều đìêu, giữa đêm Na ra ngoài thấy Tkì đang nằm co ro, Na lấy cái mền lại đắp cho Tkì, nhưng Tkì vẫn ngủ say, Na mỉm cười sau đó Na nằm kế bên Tkì, cho đến sáng. khi Tkì tỉnh giấc thấy Na đang nằm kế bên mình, sau đó Tkì nở một nụ cười.Tiếng chuông điện thoại đã làm cho Na thức giấc.
– Alo! Tkì hả? sao mấy ngày nay anh đi đâu vậy hả? – giọng của Lap eo éo qua điện thoại.
– có gì không em? – Tkì rời khỏi rồi đi ra ngoài nói chuyện.
– em nhớ Tkì, nên em gọi Tkì thui mà.
– em àh….. Tkì đã có vợ rồi mà.
– nhưng đâu phải vợ thật, chỉ trên danh nghĩa thui mà.
– sao? ở đâu ra cái thông tin đó vậy hả?
– ờ .. không có gì đâu. nhưng sao mấy ngày nay anh tắt điện thoại vậy?
– anh chỉ muốn được nghĩ ngơi thôi.
– àh, vậy lát nửa em ghé qua nhà anh nha.
– àh, anh không có ở nhà đâu em.
– chứ anh đang ở đâu.
– ở dưới quê vợ anh.
– sao? – câu trả lời của Tkì làm cho Lap rất tức tối. – anh làm gì ở dưới đó, anh đừng nói là khảo sát đưa socola xuống dưới quê nha.
– uhm ha, sao anh không nghĩ ra cái này nhỉ? – Tkì lấy ý tưởng từ câu nói của Lap. – cảm ơn em nhiều nha Lap, thôi anh cúp máy đây.
– ủa? ai gọi cho anh vào sáng sớm vậy? – Na mặt còn buổn ngù hỏi Tkì
– là Lap. _ tkì đáp lại tỉnh queo
– hả? sáng sớm mà gọi sao? – Na thấy hơi bực bội
– uhm. hì hì….thui em đi rửa mặt thay đồ đi. àh bộ đồ anh hum trước em đã giặt khô rùi cất ở đâu vậy?
– em cất ở trong tủ, nhưng đợi xíu để em ủi đã, nó hơi nhăn nhúm.
– hì hì… uhm. Ăn sáng xong chúng ta về nhà. ?
– hả?- Na nghi ngờ cú điện thoại vừa rồi của Tkì, Na bắt đầu có suy nghĩ lung tung là Tkì quay về là vì Lap. – sao lại về nhanh vậy
– uhm, anh phải về bàn với công ty một ý tưởng mới.
– có thiệt vậy không? – Na nhìn Tkì nghi ngờ
– thiệt mà,
– em không tin. – Na có vẻ giận dỗi.
– àh àh….. – Tkì biết rằng Na đang nghĩ gì- em sợ anh quay về là cú điện thoại của Lap sao?
– em có quyền gì mà nghi ngờ chứ. – Na không nhìn Tkì
– hì hì…. thui, bà xã lẹ đi, ông xã còn về để làm việc với công ty nửa.
Rồi sau đó, Tkì và Na tạm biệt mọi người quay về thành phố, trên đường đi bàn tay của Tkì nắm lấy bàn tay của Na cho đến suốt đường về thành phố. Ở trên công ty thì Lap đang nổi lọan , cảm thấy bực mình khi biết Tkì bắt đầu thân thiết với Na càng lúc càng nhiều hơn. cô ta cứ trút giận lên đầu với tất cả nhân viên trong khắp công ty, Lap có một ý định rất táo bạo phải làm sao cho chính Tkì đuổi việc Na không cho Na làm trong công ty nửa, dù là cửa hàng nhỏ của Mạc Du.
Lap quát tháo .
– mấy người làm ăn cái kỉêu gì vậy hả?
– tụi tui có làm gì đâu, chỉ làm đúng từ trước đến giờ thui.
– đúng hả? tại sao không đưa lô hàng vào bên trong lại để ngoài này hả? – Lap càng lúc càng lớn tiếng hơn.
– đây là lô hàng của Mạc Du, lát nửa chuyển qua tiệm.
– ờ thì… – Lap bị hố nên cái mặt cứ trơ trơ – vậy sao không đem qua bên đó đi, để đây làm gì?
– chúng tôi chỉ làm khi có lệnh của mạc du thôi.
– chắc tôi không có quỳên chắc.
– cô chỉ là thư kí thui, không có quyền quyết định các món hàng này – giọng của Mid vang lên.
– nè tên kia, ta không có kiếm chuyện với nhà ngươi.
– tôi chỉ thấy là mấy ngày nay cô không coi ai ra gì cả. – Mid nghiêm nghị.
– ngươi lo cái chức bảo vệ thấp hèn của người đi. -Lap đυ.ng đến lòng tự trọng của Mid
– nghề nào cũng đáng quý, cô không nên phân biệt nghề nào với nghề này.
– nè, ai cho anh dạy đời tôi hả?
– tôi không dạy cô, nhưng việc quản lí là Tkì giao cho tôi, và tôi chỉ làm hết trách nhiệm. – Mid vẫn giữ phong thái nghiêm nghị, làm cho Lap tức càng tức hơn, các nhân viên thì rất ngưỡng một và khâm phục Mid, làm việc rất chuẩn mực, thái độ nghiêm nghị, nên đa số các nhân viên ai cũng đều yêu quý Mid, nhưng việc Mid là em của Rờ Mi thì không một ai biết, ngay cả Tkì cũng không biết, một mối quan hệ mà Mid không muốn ai biết, tuy Mid được sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng Mid thích làm bảo vệ. tuy lương tháng không bao nhiêu, nhưng việc đó để cho Mid đuợc thể hiện bản thân và tính cách mạnh mẽ vốn có của mình, đôi lúc chính vì cái tính nghiêm nghị đó mà các cô gái không dám gần hay thân mật với Mid. hì hì… thấy vậy mà cũng khổ quá ha, một SB chính gốc nhưng lạ là không thích thứ có sẵn thích tự mình làm lấy nó.
– tôi đề nghị cô xem lại thái độ và cách làm việc của mình? – Mid đề nghị làm cho Lap quê mặt với tất cả các nhân viên
– anh lấy quyền gì mà nói như vậy với tôi.
– quỳên quản lí? được chứ. – Mid như khẳng định.
– quản quản…. lí – Lap như bùng nổ khi nghe hai từ “quản lí”
– sao? cảm giác sao? – Mid như khıêυ khí©h.
– hứ… – Lap tức giận bỏ đi. lúc đó mạc du cũng vào.
– ủa? Mid có chuyện gì vậy? – mạc du thắc mắc
– àh, không có gì đâu anh. lô hàng của anh đã được chuỷên ra để bên kia kìa.
– uhm, cảm ơn em, chức quản lí ổn chứ?
– dạ, hơi khó khăn nhưng em sẽ cố gắng.
– hì hì.. anh thấy em có tài năng đấy, vừa làm bảo vệ lẩn quản lí, tài thật.
– hì hì.. anh quá khen.
– hồi nảy anh nghe nhân viên xì xầm gì em và Lap hả?
– àh, dạo này cô ta hơi khó chịu với nhân viên, em chỉ mới nói chuyện với cô ta mới đây thui.
– uhm, mà nè, em nên cẩn thận, Lap thấy vậy mà không đơn giản đâu. – Ý đồ của mạc du là gì?
– dạ, em nhìn em cũng đóan thế.
– hay là… – mạc du cười gian – em với Lap thành đôi đi? – wow, một lời đề nghị muốn nổ banh cả hai tai của Mid
– hì hì.. thui em không giỡn với anh vậy đâu. em không thích Lap được?
– uhm thì… hì hì…. anh chỉ giỡn thui, đừng nghĩ gì hết. thui anh quay lại cửa hàng đây.
– dạ, chào anh.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
- Chương 18