- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
- Chương 14
Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
Chương 14
Cả hai chẳng biết lý do gì lại giỡn với nhau như vậy, Tkì và Na cứ lấy gối tấn công nhau, có khi Tkì mất thế bị na đánh cho túi bụi, na thấy thế thắng đã thuộc về mình nên chủ quan, nhưng không ngờ Tkì đã lật ngược tình thế, đổi thua thành thắng, đố các bạn Tkì làm gì nè??? hè hè….. Tkì chộp ngay con gấu bông bự của Na.
– anh chơi ăn gian. – na thấy mình bị cướp gấu bông
– anh có chơi ăn gian đâu, gấu bông nè, cướp lại đi. hehe…. – Tkì đưa gấu bông trước mặt mình lắc qua lắc lại, Na chóng nạnh, giỡn với nhau một hồi cả hai đều thắm mệt, cả hai nằm bẹp ở dưới đất mà thở, hai người nằm đối đầu với nhau.
– nè, em thua rồi Na, anh thắng. Kaka…. – Tkì tuy mệt nhưng cũng ráng cười.
– em không chịu, anh chơi ăn gian. – Na cũng cố gắng thốt lên, ùi thổi phù phù cho tóc mái của mình bay bay, nhưng tranh cãi một hồi thì tiếng na lặng đi, vì mệt quá nên Na đã chiềm vào giấc ngủ, khi Tkì nói chuyện không thấy Na đáp lại, Tkì xoay người thì thấy Na đã ngủ ngon cùng Tki dưới đất. Tkì :” chơi vậy mà cứ kêu mình ăn gian, bây giờ thì ngủ rồi, chúc em ngủ ngon”. tkì cũng bắt đầu chìêm vào giấc ngủ.
Cô Thi hôm nay đi ra ngoài cửa hàng của Mạc Du, thấy Mạc Du cứ cầm hộp socola mà ngắm nghía mãi.
– mạc du? con làm gì mà ngắm cái hộp socola hoài vậy? – cô thi bước tới vỗ vai làm cho mạc du giật mình
– dạ? cô đến hồi nào vậy?
– con làm gì mà cứ như người say tình vậy hả?
– hì hì… đâu có đâu cô.
– đừng có giấu tui, tui nhìn là tui biết lìên àh. nói hog?
– hihi… ko có đâu cô, cô kiếm con có chuyện gì hog cô?
-uhm,, thì có chút chuyện thui, ủa? hôm nay Na nó không ra bán hàng sao?
– hì hì… dạ chắc lát nửa chị Na ra đó cô.
– ừa, du con có người yêu chưa?
– ủa? sao cô hỏi con vậy?
– ta làm mai cho con nha.
– trời, cô của con làm bà mai lúc nào vậy nè?
– cô thấy ba con cũng hối thúc anh em tụi con lập gia đình, ta cũng chỉ muốn giúp thôi.
– hì hì…..- mạc du cười lắc đầu.
– nghe nói nhìu cô gái theo con lắm đúng hog? sao không chọn một cô đi?
– mấy cô đó con không thích cô Thi ui.
– ùi vậy đi, ta sẽ dắt con đi găp một cô bé, ta nghĩ nó hợp với con,
– cô ấy có giống chị Na không cô?- bất chợt mạc du thốt lên lời
– hả? giống Na là sao? – cô thi thắc mắc
– àh, tại con thấy chị Na hiền như thế, còn giỏi giang bếp núc, con cũng muốn có một người vợ giống như vợ của Hai Tkì thui.
– ta nghĩ con bé đó không giống Na tý nào đâu, nói chung là nó đặc biệt lắm, vậy nha, trưa đi, cô dẫn con đi gặp ha. – nói xong là cô Thi biến mất tiêu chưa để cho Mạc du nói lời nào cả, thật là tội cho Mạc Du, lòng Mạc Du vẫn còn nghĩ đến Na nhiều lắm, nhưng có nghị thì cũng có được gì đâu, Na là vợ của Hai tkì mà, sao Mạc Du dám chứ.
Tại một căn biệt thự sang trọng, đang có một cuộc tranh cãi.
– Con không muốn lấy chồng? – Lap lớn tiếng. – tại sao ba mẹ lại ép con.
– ba mẹ có ép con đâu, ba mẹ chỉ muốn con gặp người đó thôi.
– Không! con không muốn gặp, con muốn được tự do.
– nhưng con cũng đã lớn, ba thật không hỉêu sao, con muốn làm vệ sỉ vậy hả? trong khi đó con có khả năng làm thư ký giỏi mà/
– con thích như vậy?
– con giống Tom em con hả? – người cha nói nhẹ nhàng
– không con không giống Tom. con vẫn là con gái nhưng con thích đánh võ và bảo vệ người khác.
– Thưa ông chủ, có cô thi đến ạh! – tiếng của người quản gia.
-uhm, mời cô ta đợi ở phòng khách.
– ba ơi, ba đừng có ép chị Lap – Tom nói vì muốn bênh chị mình thui,
– con biết cái gì? con lên mà kêu chị Hai con xuống đi, nói là người ta đến rồi đó.- Tom rất sợ ba nên đành nghe lời ba thôi.
Taị phòng khách.
– chào chị Thi, – ba của lap thân thiện.
– chào anh, đây là cháu trai của tôi, tên là mạc du, nó là em của Tkì đó anh.
– àh, em của Tkì sao? ta nghe nói chị của con rất giỏi và rất là menly.
– dạ, tính chị con từ nhỏ là như vậy ùi bác. – mạc du lễ phép
– uhm, bác cũng có đứa con giống như chị con, không biết con có biết Tom không nhỉ?
– Tom? – mạc du ngac nhiên
– Tom là em của Lap đó con? con biết không?
– hihi.. biết rõ là đằng khác
– sao hai đứa biết nhau hay vậy?
– hihi… Tom nó hay qua chơi với em gái của con tên là Kim. chắc tom không biết hôm nay con đến nhà đâu bác ha?
-uhm, đúng rồi nó cũng hay nhắc Kim.
Tại phòng của Lap.
– tại sao ba lại ép chị gặp cái tên đó chứ?
– chị biết hắn không?
– không, làm sao mà biết được. thậm chí tên hay mặt mũi còn không biết, ở đâu xuất hiện thật là bực mình.
– hay để em xuống dưới xem òi báo cho chị biết nha. – Tom cười
– uhm, xuống dưới xem đi. – Tom nhanh nhẹn bước xuống xem mặt người chị mình sắp gặp là ai? Tom ngạc nhiên khi thấy Mạc Du đang ngồi cùng ba mẹ, cô thi.
– ủa? anh mạc du anh làm gì ở đây vậy?
– chào em tom, anh đến theo lời của cô thôi , gặp chị của em. Anh cũng mới biết chị Lap là chị của em. hì hì…
– con kêu chị Hai xuống đi. – ngừoi cha lên tiếng
– dạ, con kêu lìên. _ tom lật đật chạy lên phòng.
– Hai ơi Hai.
– cái gì mà thở dữ vậy? bộ cái tên đó nhìn ghê lắm hả?
– không phải, anh đó là em trai của sếp hai đó.
– em của Tkì?
– đúng rồi đó.
– sao lại có sự trùng hợp như thế này chứ?
– em đâu biết đâu, mà vậy cũng tốt, chị với anh ấy đám cứơi với nhau, như thế em sẽ có dịp gần Kim nhìu hơn.
– nè, không có đem hạnh phúc của chị ra mà làm cái đà cho em đâu nha.
– màanh đó tên gì?
– dạ là mạc du. anh ấy dể thương lắm, hìên nửa, một ông chủ socola, anh ấy học bên thiết kế bao bì sản phẩm nửa đó.
– wow, mới nghe đó nha, nhưng chị ko thích socola.
– thui chị xuống đi, nếu không ba la em đó. – Tom kéo Lap xuống.
– từ từ nào nhóc, em làm gì vậy hả?
– hì hì… nó xuống rồi đó.- ngừoi cha đặt tách trà xuống bàn,
Lap bước xuống nhìn ngó thật kỉ mạc du, không rời bỏ một chi tiết nào, mạc du lịch sự đứng dậy bắt tay với Lap.
– chào em, anh là Mạc Du, em có thể gọi anh là Du.
– anh là em của Tkì.
-uhm, đúng rồi, sao em biết vậy??
– hì hì… Tom cũng mới cho em biết thôi.
– mà sao em biết chị Hai của anh vậy?
– em hiện tại là vệ sỉ cho chị Hai anh đó? – mạc du giật mình khi mới nghe chuyện này, sao Tkì không nói gì cho mạc du nghe.
– ủa vậy hả? anh mới được biết.
– hì hì.. thôi hai con ngồi đây nc đi ha, ba mẹ cùng với cô Thi đi ra sau vườn – cả ba người bỏ đi để lại Lap và Mạc Du ngồi đó.
– thật sự em cũng không ngờ người ba giới thiệu lại là em của Tkì?
– ờ… anh cũng không ngờ em là vệ sĩ cho chị hai anh.
– chuyện này thật là khó nói, em đã lỡ thích người khác mất rồi, làm sao đây?
– hì hì.. không sao đâu.
– anh muốn biết người đó là ai không? – Lap đến ngồi gần Du- em nói ra chắc anh giật mình đó Du àh?
– sao anh lại phải giật mình? – Du nhíu mày hơi nghiêng đầu, vẻ tò mò
– người đó là chị Hai của anh đó.
– sao??? – Mạc Du sặc cả nước khi nghe Lap nói như thế – chị Hai TKì sao?- Mạc Du nuốt nước bọt
– làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy?
– vì hai của Tkì đã có vợ rồi.
– Thì sao? cô đó tên na đúng không?
– ờ…. là Na…..
– em thấy cô ta rồi, người gì mà đâu mà lúa thấy ghê luôn.
-nhưng cũng là vợ của Hai Tkì mà. Na tuy quê nhưng được cái rất nhiệt tình với gia đình, chăm sóc gia đình chu đáo lắm. Na được cái hìền nửa, nhưng tính hơi trẻ con một chút.
– làm gì mà anh có vẻ biết rõ cô ta quá vậy? – na nhìn với vẻ nghi ngờ, khi thấy mạc du bên vực Na
– thì Na là chị dâu của anh mà, anh thấy sao anh nói vậy thui.
– tưởng anh thích chị dâu của mình chứ – lap nhìn du, du hơi giật mình khi bị nói trúng tim đen.
– hì hì.. chị dâu sao mà thích được? – du đang cố che giấu
– hì hì.. em chỉ nói vậy thui, có hay không em nhìn em biết lìên, không ai có thể qua mặt được em luôn, họ nghĩ gì và đang làm gì nhìn vào là biết liền.
– àh mà sao em lại thích Hai của Anh? – mạc du chuyển đổi để na không dòm ngó chuyện của mình.
– thứ nhất rất menly, tuy em không phải làm fem cái tên thường gọi mà mọi người hay nói, em cũng thích con trai, nhưng em chưa thấy đứa con trai nào bằng Tkì cả? Tkì rất chu tòan cho công việc, đúng giờ giấc, nói chung là một mẫu người đặc biệt, có khi vui tính, đôi lúc cũng trầm lặng, nói chung có cái gì đó làm em phải khám phá con người của tkì.
– oh oh…… vậy sao?
– mà Na có đối xử tốt với Tkì không anh?
– ờ thì… nhìn họ cũng có vẻ rất hạnh phúc.
– vậy Na đang làm gì, không lẽ ở nhà với bếp núc không àh?
– chị dâu đang làm nhân viên bán hàng bên anh. chị ấy rất năng nổ, yêu thích công việc của mình, và muốn tự tay mình làm ra những thanh socola.
– coi bộ anh còn hỉêu Na hơn cả Tkì nửa nhỉ?
– hả??? sao em nói vậy? – mạc du toát mồ hôi.
– vì có một lần đi chung với tkì……… – na kể câu chuyện của mình
Tại cửa hàng quần áo
– nè! lap cô bỏ cái kính đen ra đi, nhìn cô cứ như đang trông trẻ vậy?
– hì hì… để vậy cho ngầu. ủa? Tkì lựa gì mà nãy giờ chưa lựa được vậy?
– lựa đồ cho Na. Vợ tôi.
– ủa? sao Tkì không dẫn cô ấy đi theo luôn.
– dẫn đi thì cũng giống như hiện tại thui, bởi vậy khỏi dẫn.
– mà cô ấy thích cái gì, Tkì biết không?
– haiz… khổ một cái là không biết cái gì hợp với cô ấy đây.
– trời, chồng thì phải biết vợ mình thích gì hay ko chứ? sao lại không biết hơi lạ àh nha.
– tại cô ấy khác với tôi quá, tôi thì màu nhẹ cô ấy thì màu sặc sỡ.
– hay là anh lấy bộ này cho cô ấy đi – (Bạn đang đọc truyện les mới nhất 2018 tại Truyện VKL chấm com – https://truyenvkl.com chúc bạn online vui vẻ)
Lap đến cầm chiếc váy màu nâu nhạt
– uhm cái này cũng được, hợp với làn da trắng của cô ấy. – đó là chi tiết mà Tkì thấy được ở Na
– còn bộ này thì sao?
Tkì và Lap cùng nhau đi lựa đồ cho Na, thấy Lap cũng vất vả nên Tkì tự tay lựa cho Lap một chiếc váy dạ hội, cho Lap mặc thử, tkì đưa ngón cái lên ý nói là rất tuyệt.
-Chuyện là vậy đó…… – Lap kể xong câu chuyện của mình
– nhưng nếu về chuyện quần áo thui thì chưa nói được là anh hỉêu Na hơn Tkì.
– đâu cần đâu, chỉ cần thái độ thui cũng nói lên tất cả mà.
– nhưng không lẽ em sẽ là người thứ ba sao?
– chuyện đó em chưa biết? phải xem như thế nào đã chứ.
– anh khuyên em đừng làm gì cả? – mạc du không muốn Na đau khổ thêm một lần giống như Hải
– em đã nói rồi, em chưa biết,, nhưng qua cách nói chuyện này giờ em có cảm giác, anh thích na. – Lap đã đóan trúng
– không! anh không thích Na – Mạc Du che giấu
– uhm, cứ xem là anh không thích đi. nhưng thui từ từ chúng ta sẽ cần đến nhau.
Cuộc gặp gỡ hôm nay làm cho Mạc Du nghĩ rất nhiều, đìêu đó khiến du bắt đầu nghi ngờ về việc lấy vợ của Hai Tkì. mạc du đang rơi vào tình thế anh em ruột thịt, mà đi dành một người con gái sao? nếu Na và Tkì không yêu nhau thì sao? còn nếu yêu nhau thì sao? đìêu đó đã làm cho Du thức trắng cả đêm mà suy nghĩ? nếu hai người yêu nhau mình xen vào thì coi như phá hoại hạnh phúc của Hai mình và na nửa, còn nếu hai người đó không yêu nhau, thì Du vẫn có quyền thể hiện tình cảm mình dành cho Na chứ.
Buổi sáng ở công ty, lap không mặc đồ vệ sĩ như thường ngày vẫn mặt nữa, thay vào đó là bộ váy vest nhìn trông khác hẳn.
– Ủa? Lap! hôm nay cô mặc đồ lạ vậy?
– vest nữ dể thương mà.
– nhưng mặc đồ này sao cô bảo vệ tôi được.
– thui, không muốn làm vệ sỉ nửa? làm thư kí
– hả? làm thư kí nhưng phải có cái gì mới có thể làm thư kí chứ? yêu cầu của tôi hơi cao đó nha.
– hì hì… nếu như nói rằng bằng tốt nghiệp đại học tại Pháp thì sao?
– nói thì ai mà tin, phải thấy mới tin chứ? ủa? đang làm vệ sỉ tự nhiên đổi thành làm thư kí là sao?
– đây nè, chuẩn bị hết ùi, biết tính của Tkì quá mà.
– ờ… – Tkì cầm lấy hồ sơ, xem qua, Tkì bất ngờ với những thành tích mà Lap đạt được trong học tập- nhưng mà với hồ sơ tốt như vậy sao Lap không qua công ty khác, lương nhiều hơn bên đây, thậm chí công ty khác nổi hơn.
– hì hì… bên công ty khác đâu có Tkì đâu. – Lap nhìn Tkì đá lông nheo.
– ơ,,, – đìêu đó làm cho Tkì thấy ngại, nhưng người giỏi như Lap như vậy nếu không nhận thì quá uổng.
– hìhì…em chỉ giỡn tý thui, Tkì làm gì mà run quá vậy.
– ờ ờ… có gì ngày mai tôi kêu nhân viên đưa thêm bàn vào phòng làm việc, cho cô cái góc bên kia vậy.
– hihi.. đâu cũng được trong căn phòng này, mĩên là em được làm việc chung với Tkì. -Lap bước ra khỏi phòng và mi gió Tkì, Tkì hơi bất ngờ với thái độ của cô ấy, vì ban đầu tưởng rằng cô ta nhút nhát lắm chứ, ai ngờ lại táo bạo như vậy, thậm chí còn hơn cả Na. Nhưng làm sao có thể so sánh được một người là thành thị phố hoa, đầy chất nữ tính và quyến rủ, còn na thì nông thôn tính tình trẻ con, luôn quan tâm đến mọi giá cả.
Lap bước ra khỏi phòng thì đυ.ng độ với Mạc Du.
– ủa? em làm gì ở đây vậy?- mạc du hỏi
– em làm việc ở đây.
– ờ… anh quên mất, ủa em nói em làm vệ sỉ sao mặc đồ vest này, váy nửa, mang giày cao gót nửa?
– hì hì… hùi đó là vệ sĩ nhưng bây giờ là thư ký
– hả? – mạc du không tin những gì mình nghe thấy.
– hì hì… thui, có gì chúng ta gặp nhau sau hen.
Mạc du bước vào phòng của Tkì.
– Hai! Lap làm thư kí cho Hai hả?
– uhm. – Tkì chú tâm vào máy tính
– sao em không nghe hai nói gì hết vậy?
– hai nghĩ chuyện đó nhỏ không cần thiết thôi, ủa mà em đến có chuyện gì hog vậy? – lúc đó Tkì mới bước lại bàn ngồi
– hai cho em coi hồ sơ của cô Lap được không?
– uhm, được thôi, mà sao em có vẻ quan tâm đến cô ta thế, thích cô ta àh. – Tkì đóan mò, mà mò trật lất
– hồ sơ tốt thế này sao không làm cho công ty nước ngoài ta?
– uhm, hồi nảy Hai cũng có hỏi, nhưng cô ta trả lời là……
– trả lời sao?
– uhm, những công ty khác không có Hai, thì cô ta không làm.
– thôi em ra ngòai đây, Hai làm việc tiếp đi. – mạc du đưa hồ sơ lại cho Tkì rồi bỏ vội ra ngoài.
Mạc Du đi xuống căn tin ngồi uống cafe một mình. ” cô ta định làm gì đây, từ vệ sĩ chuyển thành thư kí, mục đích của cô ta là gì?” dòng suy nghĩ được chặn lại khi Du bị Na hù từ phía đằng sau.
– ủa? Na . – Mạc du cười tươi hẳn ra
– làm gì mà ở đây ngồi thơ thẩn một mình vậy? – Na tò mò
– hì hì.. có gì đâu, suy nghĩ sách ấy mà – nói dối chuyên nghiệp
– nghĩ được gì rồi, nói cho Na nghe với. – Na muốn biết Du đang nghĩ gì?
– hìhì… chưa nghĩ ra gì hết áh. Na cầm cái gì trên tay vậy?
– hihi.. đồ ăn trưa cho ba anh em nè.
– wow … hôm nay được chị dâu mang đến cho mạc du sao? hân hạnh quá ta. hihi… – mạc du rất thích, vừa tính lấy thì… – ui da … – sao đánh mạc du
– từ từ…. đói bụng lắm hả? chưa đến giờ trưa mà.
– hì hì… nghe mùi thơm quá, bây giờ đói bụng mất rồi. còn có tý xíu nửa là đến giờ rùi mà. – Mạc du chỉ tay vào đồng hồ của mình.
-uhm, vậy của mạc du nè. – na vui vẻ đưa cơm cho mạc du.
Lúc ấy từ xa Lap nhìn thấy mạc du rất vui vẻ khi ở bên na, đìều đó cho thấy sự phán đóan của Lap là đúng, mạc du thích na nhưng không dám nói, vì Na là vợ của Hai tkì, bây giờ chỉ còn cơ hội tìm hiểu cuộc sống vợ chồng của Tkì như thế nào, lúc đó Lap sẽ dùng cách đánh vào tâm lý, để kiu mạc du cùng ủng hộ mình, nhưng quan trọng mạc du có chịu hay không là nhờ vào tài ăn nói khéo léo, điêu luyện của Lap mà thui. Na tạm biệt mạc du đi lên văn phòng đưa đồ ăn cho Kim và Tkì, Na ghé phòng của Kim trước.
– ủa? chị dâu đi đâu đây? còn cầm cái gì trên tay nửa vậy? – Kim chỉ tay vào đồ ăn
– hihi… đồ ăn trưa cho em nè, – na lấy ra cho Kim luôn.
– thui để em tự lấy, chị đã làm cho em rồi, còn bắt chị phải dọn ra cho em ăn nửa.
– hihi… sẳn tay nên chị làm luôn thôi àh, không sao đâu. – Kim đói bụng nên nhào vào ăn liền, Kim ăn rất ngon miệng
– chị dâu, mốt chị dâu làm cho em ăn luôn bửa trưa được hog? ăn ngoài tiệm không ngon bằng chị dâu của em nấu. hihi…
– hihi.. được mà, có gì chị làm cho cả 3 anh em cùng ăn trưa, như thế sẽ đỡ tốn kém hơn.
– trời ơi, em thương chị dâu của em quá đi, – kim choàng lấy tay của Na, hai chị em cười nói vui vẻ
– thui, em ăn đi nha, chị mang thức ăn cho Tkì, chắc Tkì cũng đói bụng lắm rồi.
Khi Na mang thức ăn qua cho Tkì, thì vô tình na thấy có một người con gái cũng đang cầm thức ăn lên phòng cho Tkì, thức ăn đó không phải mua , mà là tự nấu, có đến cả hai phần, na đi theo từ từ phía sau, nhìn vào cửa kính thì thấy cô gái đó đang chuẩn bị cho bửa ăn trưa cho tkì, rồi na nhìn hộp cơm na đang cầm trên tay, na cảm thấy cái gì đó buồn buồn và cũng hơi bực, nên quay phắc đi không thèm để ý đển cái tên Tkì đáng ghét đó nửa, na đi xuống căn tin chỗ cũ của mạc du. Mạc du thấy lạ sao trên tay của Na vẫn còn hộp cơm………
– ủa? Na không đem cơm cho Hai sao?
– hứ… người ta có người khác lo rồi. – Na nói trong bực mình
– là sao?
– hồi nảy na có đem cơm lên phòng Tkì, nhưng mà đang đi thì thấy một cô gái xinh đẹp đem cơm vào phòng Tkì rồi, nên Na đi xuống đây luôn.- na có vẻ buồn
– hì hì.. hog sao đâu, Hai Tkì không ăn thì để mạc du này ăn cho. – mạc du biết người con gái ấy là ai rồi, nhưng không nói cho Na biết, bằng cách đánh trống lãn để làm cho Na vui.
– hả? mạc du ăn có hết không? nhiều lắm đó.
– na nấu ăn ngon mà, đương nhiên mạc du ăn phải hết chứ. – thấy mạc du nói vậy na cũng cảm thấy vui, nhưng vẫn còn bực mình cái tên Tkì đó.
Trước công ty đang có cuộc ẩu đã của hai tên vệ tinh Rờ Mi và Tom. Nhưng hôm nay lại xuất hiện thêm Minh nữa. Cả ba cùng đem đồ ăn đến cho Kim. Rờ Mi và Tom đang giành nhau ai đưa đồ ăn lên trước khi thấy Minh thì hai tên đó không dành nhau nữa mà cả hai cùng chặn đường Minh.
– nè! đi đâu đó cái tên Minh kia. – Rờ Mi hất mặt
– àh.. Minh đưa cơm cho Kim. – Minh nhìn hai tên vệ tinh cười
– đưa cơm cho Kim sao? _ tom lấy tay vuốt càm_có tụi này đưa rồi, lúc ấy Kim xuất hiện.
– ủa? 3 người đi đâu dạ? – Kim ngơ ngác hỏi nhìn Rờ Mi, Tom và Minh, thấy có 3 hộp cơm
– đưa cơm cho Kim. – cả ba cùng đồng thanh
– nhưng Kim ăn rồi.
– hả? – Rờ Mi hả họng – sao ? Kim ăn rồi àh, Kim làm cho Rờ Mi đây buồn quá, Kim có biết là Rờ Mi chính tay làm cho Kim bửa trưa này nè.
– ủa? kim ăn với ai vậy? – Tom hỏi đềm đạm
– àh, chị Na làm cho 3 anh em ăn. hì hì….
– thui hay là…. mình xuống căn tin cùng ăn cùng nói chuyện đi ha.
– uhm, được đó. – Minh ủng hộ
Xuống căn tin thì thấy Na đang cùng ngồi với Mạc Du, nhưng hộp cơm của Tkì vẫn còn nằm đó.
– ủa chị na, Hai Tkì không ăn đồ chị làm hả? – Kim xem hộp cơm còn y nguyên và cả thức ăn.
-uhm, Tkì có người đem cơm cho rồi.
– hả? ai vậy?
– chị cũng không biết nửa, chị thấy có một cô gái bước vào phòng Tkì cầm hai hộp cơm.
– kì vậy? – Kim bực mình – để em lên trên đó tỉnh sổ với Hai của em.
– thui, có thể đó là khách hàng của Tkì rồi sao? chị không muốn tối về gay gỗ với Tkì đâu.
– haiz… chị Hai ơi, chị Hai phải ghen lên, như thế mới giữ được Hai Tkì, chị mà hiền quá là không được đâu.
– ơ.. hum bửa mẹ chị cũng có nói dụ này. – Na gãi đầu.
– Chị của em hiền quá đó. – Na khoanh tay lắc đầu
– thui, chắc hog có gì đâu.
– vậy không lẽ bỏ hộp cơm này sao?
– sao mà bỏ được, chị na nấu ngon như vậy để anh ăn cho.
– hả? anh ăn cả hai hộp sao? em nhớ anh có bao giờ ăn nhiều như vậy đâu, hay là chia bớt cho ba tên này đi.
– không được. để anh ăn hết. – Mạc Du kiên quyết, làm cho Kim hơi bất ngờ.
– àh, vậy thui, không ai dành ăn với anh đâu.- Mạc du cũng nhanh chóng xử lý phần cơm của Tkì.
– wow, lần đầu tiên mới thấy anh ăn nhiều đó nha. – Kim nhìn phần cơm sạch sẽ không còn gì hết.- mà cũng đúng thui, chị na làm đồ ăn quá ngon mà, chị nhớ làm cho em bửa sau nửa nghen.
– khoang đã – Tom nghe Kim nói như vậy liền can ngăn – Kim nè, hay để tụi này trổ tài nấu ăn cho Kim thưởng thức nha.
– hả? – Kim hết hồn- có được không vậy? lỡ có chuyện gì thì sao?
– không sao đâu tụi này làm được mà. – Minh đứng ra bảo đảm
– ờ cũng được, tui mà có chuyện gì là tui sẽ không tha thứ cho mấy ông đâu đó.
– Kim cứ yên, hé hé… – Rờ Mi khoái khi được sự đồng ý của Kim – với cái tài nghệ nấu ăn có một không hai của Rờ Mi đây, Kim sẽ ngây ngất – Rờ Mi nhảy , đưa tay làm dáng
– nhưng mà nè, chia ngày ra đi, cùng làm một lúc sao mà ăn hết chứ.
– uh, ngày đầu tiên là Rờ Mi, Tom sau đó cuối cùng là Minh. – Minh ý kíên
– uhm, quyết định vậy đi. – Kim đồng ý
Lúc đó Lap đi xuống căn tin mua nước uống cho Lap và Tkì. Du nhìn Lap không chớp mắt, vì du biết người con gái đem cơm cho Tkì chính là cô ta. Rồi Lap bước lại lên phòng cầm hai ly nước bước thản nhiên.
– mạc du, người mà đem nước vào cho Tkì là cô ta đó.
– uhm. – nét mặt của Tkì không còn vui nữa – cô ta là thư ký mới của Hai Tkì.
– hả? thư kí sao? – Na cố gắng nhìn Lap thêm lần nửa -uhm, cô ta nhìn sành điệu quá ha. Sang trọng nửa.
– thui đừng nhắc nửa. chúng ta về cửa hàng thôi Na.
– ờ vậy chúng ta đi.
Buổi tối tại phòng làm việc của Tkì.
– ủa? em qua kiếm hai có gì không kim?
– em có chuyện muốn hỏi Hai?
– hì hì.. chuyện gì nè? sao em gái của Hai hôm nay lạ quá ta.
– sao hai nhận Lap vào làm thư kí?
– ủa? em biết chuyện này rồi sao?
– hai trả lời câu hỏi em đi.
– thì cô ta là người giỏi mà, nhận vào tốt cho công ty mình chứ sao?
– Hai biết Lap và Tom là chị em với nhau chứ?
– ủa vậy hả? em nói Hai mới biết áh.
– haiz.. em chán Hai ghê, Lap và Tom xem vậy mà khác nhau lắm đó.
– khác là sao?
– Tom thì rất hiền không đanh đá như chị của mình là Lap, Lap một thời cũng chơi với xã hội đen đó.
– nhưng đó là quá khứ mà em.
– em không thích Hai nhận cô ta tý nào. mà trưa nay Hai cũng quá đáng.- Tkì không hiểu sao hôm nay đứa em út của mình nó cáu thế? mà nó kiu Tkì quá đáng , đương nhiên Tkì không biết chuyện gì rồi.
– Hả? em là sao vậy? Hai có làm gì đâu mà quá đáng.
– chị na tận tay làm bửa cơm trưa cho ba anh em mình ăn, mà Hai lại đi ăn cơm của Lap
– ủa? Na có làm cơm hả? Hai không biết. – Tkì giật mình
– Hai quan tâm đến chị Na chút đi. – Nói xong Kim bỏ về phòng, mặc cho Tkì muốn nghĩ gì nghĩ.
Hôm nay công việc cũng ít nên Tkì cũng hoàn tất sớm, về phòng thì thấy Na nằm trên giường quay lưng lại với mình.
– Na em ngủ chưa? – Tkì leo lên giường rồi hỏi
– em ngủ rồi. – Na trả lời trong bực mình
– ngủ rồi sao còn trả lời? – Tkì chọc – xấu nha, trưa làm cơm mà không đem cho Tkì ăn.
– chứ không phải đã ăn của người khác rồi sao? – Na vùng dậy nói như tạt nước vào mặt Tkì
– em ghen hả? – Tkì nhìn Na cười
– hứ! tại sao em phải ghen, em không có yêu Tkì.
– mà ghen một tý cũng có sao đâu.
– ai mà thèm ghen.
– hì hì… vậy cho Tkì xin lỗi. Tại tkì không biết thật mà, mai em làm cho Tkì nha.
– không bao giờ. – Na kênh mặt
– haiz… thế thì buồn chết mất, ai cũng được ăn có mình thì bị nhịn đói.
– kệ Tkì. – na quay mặt đi không thèm ngó Tkì.
– ê giận thiệt hả? – Tkì lấy gối đập đập lên người Na, thấy Na không phản ứng Tkì ngồi hát : ui thức ăn làm cho ta thấy đói, cứ đói bụng thì nghĩ đến món ăn của cô bé socola làm ( Tkì ám chỉ Na là cô bé socola), nhưng ngày mai ta phải nhịn đói rồi. Pla pla…..
– hihi… – tiếng cười phát ra bên kia chiếc giường. – nè, hát cái gì đó hả? – na lấy gối đánh đánh Tkì.
– ai biết hát gì đâu, hát đại, hehe….. ý…. – Tkì phát hiện một đìều gì đó.
– chuyện gì vây? – na thắc mắc
– hum nay không có cái gối ngăn cản và con gấu bông? – Tkì chỉ tay lên chiếc giường
– hả??? chúng đâu mất rồi? – Na chạy khắp phòng tìm
– hog có vẫn ngủ được mà. – Tkì cười gian
– nè, em không có giỡn đâu đó nha.
– hay là chúng ta…. – Tkì so so tay
– nè, em nói là không có giỡn mà, Tkì mà làm nữa em khóc cho Tkì coi.
– thui thui, cho xin can, giỡn tý thui mà làm như gì áh? – Tkì cũng đi tìm- hog thấy.
– á… _ na la toán lên – chét rồi, em đem chúng đi giặt rồi,
– hờ hờ……
– tối nay làm sao mà ngủ đây. – Na ngồi trên giường càu nhàu
– thì ngủ bình thường thui, có gì đâu. – Tkì nhíu mày
– những tối lỡ em lại gác lên người Tkì thì sao? Tkì bắt đền em nửa? em còn nợ Tkì nhìu tội lắm đó, chưa trả được cái nào. – Na nói như đang mếu
– thui bỏ đi, Tkì chỉ giỡn thui. cho gác một chút không sao đâu….
Buổi sáng thức dậy, Na ôm lấy Tkì nằm ngủ ngon lành, Tkì cảm thấy có cái gì đó nặng nặng đè lên người của mình, nên phải thức dậy, Tkì trố mắt ra mà nhìn Na, Na đang để đầu vào vai mình, tay thì ôm người, chân thì gác lên, xem như Tkì là cái gối ôm vậy áh. Làm sao mà thoát ra đây, đành phải kiu cô bé socola này dậy thui.
– Na! Na! – Tkì lay người cua Na- dậy đi, nếu không là không xong đó.
– hơ ,,, người ta đang ngủ mà. – Na cứ tưởng Tkì là gối ôm nên càng ôm chặt hơn, lúc này Tkì vô tình quay đầu qua nhìn Na thì môi của Tkì chạm vào môi của Na, Tkì mở to hai mắt,, Na cảm thấy có cái gì đó đang đυ.ng vào môi của mình, Na mở mắt.
– Á – Na la lên – Tkì sao Tkì dám……… – Na đã hỉêu lầm Tkì
– Tkì không làm gì cả chỉ là vô tình thôi, tại Na cứ ôm chặt Tkì, kêu thì không dậy, lúc quay qua thì….
– hừ… cái tên đáng ghét. – Na ngồi bật dậy bước thẳng vào tolet, còn Tkì thì ngồi đơ ở trên giường, lấy tay đυ.ng vào môi của mình. Na vào trong tolet cũng vậy cũng lấy tay rờ môi của mình, Na bực mình muốn xé nát cái tên Tkì đáng ghét kia ra làm đôi, ngủ mà không có gối ôm thế nào cũng xảy ra chuyện. Na bước ra khỏi tolet nhìn Tkì với con mắt hình viên đạn.
– cho Tkì xin lỗi, Tkì không cố ý….. – Tkì năn nỉ
– hừ….- BẸP- Na dậm thật mạnh vào chân của Tkì.- Ấy da….. – Tkì la lên ôm chân nhảy liên tục
– lần sau mà còn vậy em sẽ cho anh biết tay. Hôm nay em không đi chung xe với anh nửa, em đi với Mạc Du. – Nói xong là Na biến mất hút.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Có Lẽ Ta Đã Yêu Em
- Chương 14