Hàn Mặc im lặng nhìn chăm chú cô gái đang hoảng sợ ngồi dưới mặt đất. Thấy cô còn đang ngốc ngốc, vẻ mặt chưa phản ứng kịp, anh nhíu mày trầm tư.
Ân, chẳng lẽ là ăn trộm. Như vậy cũng quá to gan đi, người chung quanh ai chẳng biết ngọn núi này là của Tập đoàn Hàn thị đứng đầu thị trường mua bán và phân phối gỗ mộc các loại. Cái này là động thổ trên đầu thái tuế a.. Nghĩ vậy, Hàn Mặc lại lên tiếng xác nhận: "Ăn trộm?"
Lúc này, Mộc Lan mới kịp phản ứng lại, vội đứng lên la lớn: "Ai ăn trộm? Anh mới ăn trộm, cả nhà anh đều là ăn trộm."
Mộc Lan tức giận a. Cái tên nhìn qua dáng người cao ráo, sống mũi thẳng tắp, mặt mày nhìn qua thật lạnh lùng này là đầu óc bị nước vào sao. Anh ta nghĩ sao một cô gái nhỏ nhắn như cô lại có thể đi ăn trộm cái gì ở ngọn núi vắng ngắt này chứ. Thật là kẻ điên.
Thấy cô gái đối diện tức giận, Hàn Mặc bình tĩnh mà chỉ vào mặt đất: "Đất này.. của nhà tôi." Hàn Mặc tiếp tục quay sang chỉ vào một đám cây chen chúc sau lưng Mộc Lan: "Cây này.. cũng của nhà tôi."
Mộc Lan nhìn trước mắt người lạ, một hồi lâu vẫn chưa biết anh ta muốn nói gì: "Ân, cho nên đâu?"
"Cho nên, tôi và cả nhà tôi đều không phải ăn trộm." Hàn Mặc vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
Phốc, Mộc Lan nhịn không được bật cười. Hóa ra nãy giờ anh ta nói nhiều như vậy chẳng qua là để chứng minh anh ta không phải ăn trộm sao. A, nếu không phải ngọn núi này không có một bóng người, cô thật muốn gọi mọi người mau ra đây nhìn xem ở đây có một tên ngốc a.
Ngay lúc Mộc Lan đang cảm thán, Hàn Mặc bỗng cất tiếng hỏi: "Cô.. là ăn trộm?"
Nụ cười trên mặt Mộc Lan cương cứng, sau đó thở phì phì hét lên: "Tôi ăn trộm cái gì? Đầu óc anh bị thần kinh sao? Một ngọn núi mà thôi, có cái gì tốt để ăn trộm chứ?"
"Cô không biết sao, dạo gần đây đang hoành hành các vụ ăn trộm gỗ ở các ngọn núi tư nhân. Cho nên, bên Chính phủ đều nói mỗi người có sở hữu ngọn núi đều đề phòng, nếu phát hiện có đối tượng xâm nhập trái phép thì trực tiếp đăng báo" Hàn Mặc lạnh lùng nói.
Mộc Lan càng nghe càng tức giận: "Cho dù là vậy, một cô gái chân yếu tay mềm như tôi, cho dù có muộn trộm cũng phải kéo theo một nhóm người cùng nhau thì mới khiêng gỗ được sao."
"Cho nên, cô thừa nhận mình muốn ăn trộm?" Hàn Mặc mặt không biểu tình trả lời.
A a a, cái tên ngốc này, ai kéo hắn xử tử tại chỗ giúp cô đi. Trên đời này sao có loại người còn cứng đầu hơn cả cô nữa chứ. Mộc Lan thật sự không nhịn được, chống nạnh la to: "Cái tên ngốc kia, mau mở to tai ra mà nghe, tôi Mộc Lan mới không đi ăn trộm gỗ gì đó của nhà anh đâu. Anh còn mở miệng nói tôi ăn trộm, tin hay không tôi đánh chết anh bây giờ?"
Nhìn cô gái phản ứng kịch liệt, nhìn cô biểu tình giống như thực sự bị hiểu lầm mà tức giận. Hàn Mặc nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Vậy cô là ai? Chưa có sự cho phép của chủ nhân ngọn núi mà trái phép xâm nhập cũng sẽ bị khởi kiện đấy."
Mộc Lan nghe vậy sửng sốt. Từ khi nào ngọn núi này trở thành tư nhân a, trách không được từ lúc cô lên núi đến bây giờ không có người, thì ra sợ là biết tin ngọn núi này đã chuyển nhượng nên không dám lên núi lung tung. Chậc, cô ngày thường không theo dõi tin tức. Nhìn đi, giờ báo ứng sắp đến rồi. Nếu giải quyết không tốt sẽ bị lộ mình là bỏ nhà trốn đi, có khi còn bị khởi kiện nữa.
Càng nghĩ càng thấy sợ, cô nhịn không được lặng lẽ lui về một bước: "Tôi.. tôi là người từ nơi khác du lịch đến đây. Bởi vì chuyến tàu trễ nên không tìm được khách sạn. Tôi mới đến nên không biết đây là ngọn núi tư nhân, tôi chỉ định đáp tạm cái lều ngủ qua một đêm thôi. Tôi, tôi thật sự không cố ý."
Hàn Mặc nghe vậy không nói gì, chỉ nhìn cô một lúc lâu.
Thấy anh ta nhìn cô chằm chằm, Mộc Lan bắt đầu nổi da gà khắp nơi. Không phải đi, cô giải thích như vậy cũng không có sơ hở gì cả. Cái lý do người phương xa mới đến không biết được sự tình ở địa phương chính là thực bình thường mà.
Khoan, khoan đã, chẳng lẽ cái tên này không những đầu óc có vấn đề, mà cả phương diện kia cũng thực biếи ŧɦái đi. Cái loại địa phương vắng vẻ này, chỉ có cô là con gái, hơn nữa đối diện tên kia nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, không phải thực thích hợp để làm loại 'vận động tự nhiên' gì đó sao. Càng tưởng tượng, Mộc Lan càng hoảng sợ. Cô bắt đầu hối hận a. Chính mình như thế nào não nhúng nước cãi nhau với mẹ, còn thiếu đánh đến nỗi tìm cái địa phương khỉ ho cò gáy này sao.
Ngay lúc Mộc Lan muốn hỏng mất, đối diện truyền đến một tiếng sâu kín trả lời: "Cô bỏ nhà trốn đi!"
"Cái.. cái gì? Anh nói gì?" Mộc Lan bất ngờ mở to mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng được nhìn Hàn Mặc.
- XONG CHƯƠNG 2 -