Thời gian lặng lẽ trôi qua hơn 2 tháng, Tiêu Phong vẫn giữ yên lặng, Nhã Tuyên như trước kia thường xuyên quấn lấy Tiêu Phong. Không ít lần, Hạ Vi đến lớp học tìm Tiêu Phong đều bắt gặp hai người họ bên nhau cười đùa vui vẻ. Trong lòng có chút gì đó từng ngày từng ngày như bóp chặt lấy Hạ Vi, khiến cô gần như không thở nổi, có lẽ đã đến lúc giải thoát cho cả cô và Tiêu Phong.
Nhưng trước đó, cô vẫn phải tìm hiểu rõ một việc.
Hạ Vi đi tìm Nhã Tuyên học tỷ. Vừa lúc có giờ nghỉ giải lao, Hạ Vi hẹn Nhã Tuyên đến sau trường nơi có một cây phượng lớn. Nhã Tuyên do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng rồi.
Hạ Vi dạo bước đến gần chỗ hẹn. Cô ngước lên nhìn cây phượng to lớn, cành lá xum xuê như suy tư gì.
Bỗng một trận tiếng bước chân vang lên, kèm sau đó là một giọng nói cất lên.
"Hạ Vi học muội!"
Hạ Vi quay đầu lại, thấy một người con gái yểu điệu đứng trước mặt cô. Dáng người so với cô cao hơn một chút, lại đầy đặn, khuôn mặt điềm tĩnh, thoạt nhìn so với cô thiếu một phần dịu dàng nhưng lại nhiều hơn một phần sắc sảo. Khó trách Tiêu Phong lại bị dụ hoặc đến thay đổi như thế.
Hạ Vi lắc lắc đầu khiến mình bình tĩnh. Chuyện cho tới bây giờ, vẫn là nhanh chóng tìm cách giải quyết rõ ràng vẫn hơn.
"Nhã Tuyên học tỷ, em có một việc muốn hỏi, hy vọng học tỷ có thể thật lòng trả lời." Hạ Vi mỉm cười nói.
"Được, học muội."
Hôm nay, đột nhiên Hạ Vi hẹn cô ra đây, thật ra trong lòng cô cũng đã đoán được vấn đề gì. Như vậy cũng tốt, nói rõ ràng nhanh chóng kết thúc chuyện này để cô và Tiêu Phong có thể.. Nghĩ tới đó, ánh mắt của Nhã Tuyên bỗng sâu thẳm lên.
Hạ Vi nhìn Nhã Tuyên biến hóa, cười cười tiếp tục nói:
"Nhã Tuyên học tỷ, học tỷ thích Tiêu Phong đúng không?"
"Đúng vậy." Nhã Tuyên chắc chắn trả lời.
"Học tỷ thích Tiêu Phong từ bao giờ?"
"Ngay từ đầu lúc Tiêu Phong vừa vào Đại học Nam Âu."
"Như vậy, trước đó, học tỷ có biết Tiêu Phong đã có bạn gái?"
"Đã biết."
Nghe tới đây, Hạ Vi nhịn không được nắm chặt tay. Là trước đó đã biết sao, như vậy, tại sao Nhã Tuyên học tỷ lại có thể..
"Một câu cuối cùng, học tỷ từ đầu đã biết Tiêu Phong có bạn gái. Vậy có phải ngay lúc đó học tỷ đã bắt đầu theo đuổi Tiêu Phong vẫn là đoạn thời gian sau mới theo đuổi?"
Một người đã biết người khác đã có bạn gái, nếu sau một đoạn thời gian mới theo đuổi người kia, như vậy chứng minh ít nhất người này còn có chút ít do dự, chút lễ nghĩa liêm sĩ không thể phá hoại tình cảm của người khác. Người như vậy, cô còn có chút tôn trọng. Nhưng nếu như ngược lại, là từ đầu đã biết người kia có bạn gái nhưng vẫn là không có một chút do dự quấn lấy người kia, như vậy cô quả thật khinh thường đến tận xương tủy.
Nhã Tuyên trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn quyết đoán trả lời:
"Là từ đầu đã theo đuổi."
Nghe vậy, Hạ Vi lung lay một chút, nhưng vẫn cố rặn ra một nụ cười khổ. Hóa ra, hóa ra là ngay từ đầu a. Tiêu Phong thì ngay từ đầu giấu giếm cô đến tận bây giờ, Nhã Tuyên thì ngay từ đầu đã có ý định chen vào giữa hai người dù đã biết người kia có bạn gái. Hai người thật xứng đôi vừa lứa sao.
Dù trong lòng trước đó đã ẩn ẩn đoán được đáp án, nhưng đến khi chân tướng thật sự được nói ra vẫn là khiến cô đau đớn đến thế.
Càng nghĩ càng đau lòng, cô gần như không thể thở nổi. Hóa ra bấy lâu nay, cái cô gọi là tin tưởng và chờ đợi, đổi lại chỉ là một việc làm ngu ngốc không đáng giá tiền mà thôi. Phản bội vẫn là phản bội. Bỗng cô chợt cười ra tiếng, khóe mắt lại nhịn không được ươn ướt:
"Ha ha ha.."
Nhã Tuyên giật mình, nhìn Hạ Vi điên cuồng cười to khiến cô nhịn không được run sợ. Không phải phát điên rồi đi..
Cười một lúc, phát hiện Nhã Tuyên đã âm thầm rời xa một khoảng cách. Hạ Vi lấy tay lau khóe mắt, xoay người rời đi. Đáp án của Nhã Tuyên cô đã biết, giờ chỉ còn lại việc giải quyết với Tiêu Phong.
Ngay lúc lướt qua Nhã Tuyên, Hạ Vi ngừng lại một chút, vỗ vai Nhã Tuyên, sau đó chỉ vào gốc phượng không xa nơi đó.
"Nhã Tuyên học tỷ, cây phượng này đẹp sao?"
"Đẹp." Nhã Tuyên không biết Hạ Vi có ý gì, nhưng vẫn trả lời.
"Học tỷ biết tại sao hôm nay em hẹn học tỷ ở chỗ này mà không phải nơi khác không?"
"A?" Nhã Tuyên ngạc nhiên, không phải tùy tiện hẹn ra tới sao.
Hạ Vi cong khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Lần đầu tiên, em gặp và nói chuyện với Tiêu Phong cũng dưới một gốc phượng."
Nhớ lại lần đầu tiên gặp được Tiêu Phong, khi đó cô còn ngu ngốc trèo tường vào bị bắt gặp, sau đó lôi kéo đến gốc phượng uy hϊếp Tiêu Phong. Cuối cùng uy hϊếp không được, lại thành ra đắc tội với Tiêu Phong lúc đó vẫn là học trưởng, còn là Chủ tịch Hội học sinh. Chuyện cũ nhớ lại, vẫn là khiến cô nhịn không được lộ ra nụ cười từ đáy lòng.
Nhưng nhớ đến tình cảnh hiện giờ của cô và Tiêu Phong, Hạ Vi thu hồi nụ cười, quá khứ đã là quá khứ, dù đẹp đến đâu đi nữa thì hiện thực vẫn là tàn khốc.
"Bây giờ, cũng ngay gốc phượng này, em chúc phúc cho học tỷ sớm đạt như nguyện ở bên Tiêu Phong."
Nói rồi, cũng không quay đầu lại mà đi xa. Từ đâu bắt đầu vẫn là từ đó kết thúc, Hạ Vi quyết định muốn gặp Tiêu Phong để có được câu trả lời rõ ràng. Tiêu Phong, Tiêu Phong, tại sao lại như vậy? Tại sao có một ngày anh lại biến thành dáng vẻ khó coi như thế? Tại sao lại lừa gạt em? Tại sao ngay cả lời hứa năm xưa anh cũng đã không giữ lời? Tiêu Phong..
Nhã Tuyên phát ngốc đứng đó nhìn cây phượng hồi lâu. Cô tưởng Hạ Vi sau khi biết chân tướng sẽ hung hăng mắng cô, thậm chí đánh cô một trận cho hả dạ. Lúc đó, cô mới có lý do chính đáng tìm Tiêu Phong tố khổ. Nhưng không ngờ, cái gì cũng không có..
Ha hả, Hạ Vi học muội, đừng trách học tỷ, Tiêu Phong, cô nhất định phải có được. Cô không sai, cô chỉ là vì quá yêu Tiêu Phong mà thôi, những việc cô làm đều không có gì không đúng. Nhã Tuyên liên tục lặp lại như vậy trong lòng, sau một lúc phục hồi lại, cô mới thở dài một hơi rồi cũng quay người rời đi.
Cây phượng vẫn đứng sừng sững tại nơi đó, lá cây xào xạc như than khóc cho một mối tình học trò thật đẹp năm nào đã gần đi đến hồi kết..