Edit: Ishtar
Cô che miệng không nói ra lời, cảm thấy xấp tiền mặt đang cầm trên nay dường như đang phát hỏa, thiêu đốt lòng bàn tay mình. Đây chính là ma lực của đồng tiền a! So với vòng cổ kim cương kia còn mê hoặc hơn nhiều. Từ khi cô sinh ra tới nay, chưa bao giờ cầm trong tay nhiều tiền như vậy, khiến cô không khỏi khϊếp sợ một phen.
Ngay cả Lâm Phỉ đã quen với những tình huống như vầy cũng không khỏi hoảng hốt, liên thanh hỏi: “Chu Dạ, sao ngươi lại có nhiều tiền như vậy?”
Chu Dạ đem cái phong thư hù dọa kia, vất xuống đất, hơn nửa ngày mới nói được: “Là Vệ Khanh vụиɠ ŧяộʍ nhét vào, ta không biết”.
Lâm Phỉ líu lưỡi không thôi, đứng lên suy nghĩ “Ước chừng có khoảng hai, ba vạn đi, ra tay thật hào phóng. Không phải ngươi nói ngươi đã quăng hắn đi rồi sao?”
Chu Thị đầu to như đấu, phiền não nói: “Ta vốn tưởng là như vậy.” Nhưng hiện tại xem ra, cô đã bị đặt trong tình thế chuyện đã rồi, chẳng trách lúc ở nhà hàng, Vệ Khanh lại tùy ý để cô nghênh ngang đi trước như vậy.
Lâm Phỉ hâm mộ không thôi, nói: “Nếu Vệ Khanh đã không ngại chu cấp tiền cho ngươi như vậy, ngươi dựa vào hắn cũng tốt lắm, như vậy ngươi cũng không phải lo vất vả nữa, buổi tối cũng không cần tới quán bar làm việc.”
Chỉ một sớm một chiều, chim sẽ bay lên thành phượng hoàng, không phải ai cũng có cơ hội như vậy. Ngay cả Lâm Phỉ như vậy, giờ phút này cũng phải hâm mộ vận khí của Chu Dạ.
Cuối cùng Chu Dạ đã hiểu tại sao có nhiều nữ sinh lại đồng ý qua lại với những kẻ có tiền. Nửa câu tỏ vẻ còn chưa nói, tiền mặt
đã chủ động dâng trước mắt, người ta sao có thể kháng cự cho được?
Chu Thị nghe Lâm Phỉ nói xong, như là bị dọa, liên tục lắc đầu, nói: “Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy!” Quay đầu lại mắng: “Vệ Khanh người này, thật sự hơi quá đáng, không phải người tốt!” Người như thế mê người trầm luân, thực nên xuống địa ngục.
Lâm Phỉ nhún nhún vai nói: “Đâu có gì phải ngạc nhiên, rất nhiều kẻ có tiền đều như vậy. Khoa ta không có ít người có người bao cấp, hơn nữa còn công khai ra giá. Tháng đầu tiên bao nhiêu, kế tiếp bao nhiêu, còn ký hợp đồng, mọi người đều nói rõ. Nhưng mà ngươi vốn không có kinh——, ai nha, dù sao loại sự tình này, người khác là nói không tốt, chính là ngươi tự thấy thế nào, dù là ai cũng không có quyền can thiệp, không có gì là đáng trách cả.”
Ích lợi thật sự quá mức khổng lồ, khiến người ta không thể tâm không động. Ngoảnh mặt làm ngơ, chính là những người có năng lực không cần để ý bốn phía công kích, nhưng người ở trong thế giớ đó, có thể tránh được sự mê hoặc, quả là không dễ dàng gì.
Chu Dạ nghĩ cuộc sống học tập chính mình đã đủ vất vả, giờ đây lại còn bị một Vệ Khanh dây dưa không dứt, cố tình khắp nơi thử thách ý chí của mình, thật muốn nổi giận, mình có điểm nào hay ho như vậy chứ?
Lắc đầu thở dài, vô lực nói: “Lâm Phỉ, nói thật với ngươi, ta chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện như vậy. Ta đã nghĩ cố gắng học hành, tranh thủ để còn có thể tiếp tục làm nghiên cứu sinh, sau đó có thể lưu lại trường làm giảng viên. Ban ngày lên lớp giảng dạy, tối về thanh thản, thoải mái đọc tiểu thuyết, ngày dài phiêu diêu tự tại. Loại chuyện như thế này, trước kia ta cũng từng nghe nói, nhưng không nghĩ bây giờ lại xảy ra trên người mình, đến nay vẫn cảm giác như đang nằm mơ.”
Lâm Phỉ khuyên cô: “Đã biết như vậy, thực ra loại chuyện như vậy cũng không có gì cả. Ngươi tự ngẫm mà xem, cũng giống như những người bình thường muốn có bạn trai hay sao? Cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, hôn môi, phát sinh quan hệ. Có một chút quyền thế, anh tuấn, lại là thiếu gia nhiều tiền tới với ngươi, mọi chuyện đều chăm sóc, mọi thứ đều chiếu cố, có gì là không tốt? Hơn nữa, khi chia tay, lại còn có cả phí chia tay nữa, cớ sao mà không làm?”
Chu Dạ như cũ lắc đầu, kiên trì nói: “Như thế là không tốt, không phải là tiền chính mình kiếm được, lương tâm sẽ bất an, lương tâm ta khó có thể chấp nhận chuyện này.” Người bình thường sẽ không từ chối vận may như vậy.
Cô nhớ lúc vừa mới vào đại học, ở trên đường nhặt đường một bao lớn màu xám, bên trong có một xấp tiền xanh giá trị lớn, một người lén lút giấu ở gần bên cột rút tiền ATM của ngân hàng, tất cả là 1 vạn 3000 đồng. Khi đó cô đang muốn mua máy tính, khao khát lúc nào cũng ở trong tâm trí, tiếc rằng trên người không có đủ tiền. Nhặt được số tiền trời cho này, ngay từ đầu vui mừng không thôi, tuy trong tâm nói đây không phải là tiền của chính mình,
nhưng vẫn mang tiền trở về kí túc.
Nhưng mà đến tối, nằm trên giường, dù thế nào cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại, mơ thấy toàn ác mộng. Mọi người thấy vậy, liền hỏi có phải cô bị ốm hay không, có muốn đi bệnh viện hay không, sao lại mồ hôi vã ra như tắm, môi trắng bệch. Đấy chính là biểu hiện của lương tâm bất an, là sự vấn tội của đạo đức. Suốt một buổi tối, như là bị bệnh nặng, thức trắng một đêm. Ngày hôm sau, cô thực sự không chịu nổi, sáng sớm chạy tới đồn công an, đem tiền giao ra. Lúc trở về, cả người thoải mái, mới cảm thấy giống như chính mình sống lại lần nữa.
Từ đó, cô phát hiện mình không có tư chất làm người xấu, vẫn cứ thành thật, làm người quy củ thích hợp với
cô hơn. Cho nên, cô không phải là loại con gái chuyện làm việc xấu, loại sự tình này, cũng là trời cho. Nhưng Chu Dạ lại không cần trời cho cô loại vận khí này.
Lâm Phỉ thấy cô ấy nói như thế, cũng không nói nhiều nữa. Việc này phải do chính Chu Dạ quyết định, tốt xấu do cô ấy tự mình gánh vác, chỉ nói: “Không cần nghĩ nhiều nữa, đi ngủ một giấc cho khỏe. Nếu đã không muốn, vậy thì mang trả, cũng không sao cả. Hắn không thể cưỡng ép một cô gái đàng hoàng cả, bây giờ là thời đại xã hội pháp chế mà.” Chính là xấp tiền dày trước mặt kia, ngay cả chính cô cũng thèm nhỏ dãi ba thước, tâm can khó nhịn, huống chi Chu Dạ lúc này lại đang thiếu tiền
Chu Dạ sau khi trải qua giây phút kích động, giờ phút này trong lòng đã định sẵn chủ ý, tâm bình tĩnh trở lại, gật đầu: “Ừ, trời sập thì vẫn cứ phải ngủ, chuyện rắc rối này, mai tính tiếp.” Hai người không nói chuyện nữa, tắt đèn đi ngủ. Cô ngủ rất ngon, không mộng mị, thẳng tới hừng đông liền tỉnh giấc.
Ngày hôm sau, ở phòng vẽ tranh đối với thạch cao phác hoạ, Trương Suất đẩy cửa mà vào. Chu Dạ cười hỏi hắn: “Thấy mình vẽ thế nào?” Trương Suất đứng ở trước bàn vẽ, cẩn thận xem xét, chỉ vào cái mũi cười nói: “Nơi này ——, bộ phận chưa được xử lý tốt.”
Chu Dạ lui ra phía sau từng bước, ngắm trái phải nửa ngày, rốt cục gật đầu: “Quả thật, xem ra lại phải sửa. Mũi quả nhiên có sai sót, aiza ——, lại phải sửa lại lần nữa.” Nói xong tinh tế sửa chữa.
Trương Suất đứng ở phía sau cô, cầm bút trong tay cô, nói: “Bạn xem sửa thế này có ổn hay không?” Nói xong làm mẫu. Tư thế hai người, vai tựa vai, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, vô cùng thân mật. Trương Suất sau này nhớ lại, mới cảm thấy khi đó thật sự là hoài niệm.
Chu Dạ vỗ tay, “Không sai, không sai, như vậy vừa vặn!” Nói xong nhìn Trương Suất, thở dài: “Trương Suất, xem ra mình còn phải cố gắng nhiều, vẫn còn kém như vậy.” Đại khái cùng tâm tình có liên quan.
Trương Suất an ủi cô: “Bạn có tư chất thiên phú, không cần phải gấp gáp. À, suýt nữa quên mất chuyện chính. Lúc nãy ở dưới lầu, mình gặp Tiếu giáo sư, bảo mình tiện thể nhắn, nếu thấy bạn, thì bảo bạn lên văn phòng khoa gặp thầy, thầy có việc tìm bạn đó.”
Chu Dạ “Ồ” một tiếng, đem bút vẽ xếp lại, đi thang máy xuống tầng dưới. Văn phòng khoa to như vậy mà chỉ thấy có một mình Tiếu giáo sư. Cô gõ cửa, “Thưa thầy, thầy tìm em có việc gì ạ?”
Tiếu giáo sư bảo cô ngồi xuống, rót cho cô chén nước xong, từ trong ngăn kéo rút ra một danh sách, còn đeo kính lên nói: “Chu Dạ, kì này em vẫn chưa đóng học phí phải không? Phòng tài vụ báo cáo lên, thông báo những người chưa đóng học phí. Khoa ta không còn mấy ngươi đâu, đừng chậm chạp nữa, mau chạy đi nộp tiền học phí. Chẳng may quá hạn nộp học phí, sẽ có phiền toái đấy. “
Chu Dạ gật đầu nói vâng. Tiếu giáo sư lại hỏi có phải cô muốn học tiếp lên nghiên cứu sinh, còn khen cô có tư chất học thuật, dặn cô nếu có gì không hiểu thì cứ đi hỏi học trưởng học tỷ. Hỏi han ân cần, giống như người cha già vậy, Chu Dạ rất cảm kích thầy, đối với sinh viên đều là thật tâm chân ý. Năm nay, những giáo sư giống Tiếu giáo sư đã không còn nhiều nữa.
Cô bởi vì chuyện học phí thêm lo lắng.
Đến buổi tối đi làm, luôn để ý xem Vệ Khanh có tới hay không. Những lúc muốn gặp hắn, thì hắn lại không tới, liên tục vài ngày, hoàn toàn bặt vô âm tín. Cô không muốn gọi điện cho hắn, đành phải kiên nhẫn chờ. Tới lúc Vệ Khanh xuất hiện ở “Vương triều”, thì đã được một tuần rồi.
Vệ Khanh xuất hiện, cũng đã là tầm 4h sáng, khách khứa đã về gần hết, cô cũng nhanh chóng sắp hết xa làm. Thịnh tổng liền giữ cô lại nói: “Tây Tây, hôm nay có thể làm thêm chút nữa không? Lệ Lệ có việc phải về trước, cô thay cô ấy tăng ca, tính thêm tiền lương cho cô. ” Chu Dạ nghĩ, dù sao cũng thêm vài tiếng nữa, cũng không sao cả, liền gật đầu.
Chưa tới nửa giờ sau, Vệ Khanh đẩy cửa bước vào, do có chứa một thân lãnh khí, phong trần mệt mỏi. Thịnh tổng liền ra đón: “Vệ thiếu, cuối cùng đã đến rồi.” Vệ Khanh giương mắt nhìn hắn, hắn hiểu ý liền nói: “Cô ấy vẫn còn đang làm, ngài cứ ngồi đi đã.”
Cả tuần nay Vệ Khanh phải ra nước ngoài công tác, bởi vậy mới không thể lộ diện. Vừa xuống máy bay, liền gọi điện cho Thịnh tổng, hỏi hắn xem có phải Chu Dạ vẫn tiếp tục đi làm hay không.
Chu Dạ mang tới cho hắn một tách cà phê nóng. Tới quán bar uống cà phê, chắc chỉ có mỗi Vệ Khanh yêu cầu như vậy. Vệ Khanh nheo mắt nhìn cô, cười nói: “Đã lâu không gặp, em gầy đi không ít.” Chu Dạ thầm nói trong lòng, đương nhiên, tôi ngày đêm bận rộn, không gầy đi mới là lạ.
Vệ Khanh đưa tay duỗi ra, không khách khí nói: “Ngồi xuống, tiếp chuyện với anh.”
Chu Dạ lạnh lùng nhìn hắn, chẳng lẽ hắn nghĩ cô chính là phụ nữ của hắn hay sao, thật sự là tự đại cuồng, không coi ai ra gì. Cũng không tranh cãi, tạm thời ngoan ngoãn ngồi xuống, để xem cuối cùng hắn muốn thế nào.
Vệ Khanh hỏi: “Vì sao còn tới nơi này làm?”
Chu Dạ nhíu mày: “Vì sao không?” Nói xong lấy phong thư từ trong túi ra, cười nhạo nói: “Vì cái này sao?” Đặt ở trên bàn, đẩy về phía hắn.
Vệ Khanh biến sắc, nhìn cô chằm chằm, trong mắt đã có tức giận. Chu Dạ năm lần bảy lượt đem tất cả đồ hắn tặng trả về, làm hắn vô cùng khó chịu. Trên mặt vẫn như trước, bất động thanh sắc, thản nhiên hỏi: “Em có ý gì?”
Chu Dạ cười lạnh: “Vệ tiên sinh, phải là tôi hỏi anh có ý gì mới đúng!”
Vệ Khanh không chút hoang mang nói: “Chẳng có ý gì cả, là em suy nghĩ nhiều quá thôi. Coi như là quà gặp mặt, không cần để ở trong lòng.” Hắn còn có thể trợn mắt nói nói dối, thật sự là công lực sâu, đã đạt tới cảnh giới hắc sơn lão yêu.
Quà gặp mặt? Vô duyên vô cớ có người đưa nhiều tiền như vậy làm quà gặp mặt sao? Rắp tâm bất lương còn lời lẽ chính nghĩa! Chu Dạ không biết phải nói gì cho phải, một lúc sau nói: “Vệ tiên sinh, quà gặp mặt này, tôi nhận không nổi.” Đứng lên muốn đi.
Vệ Khanh đã có chút buồn bực, lại thấy cô muốn rời đi, lập tức ngăn lại. Đầu tiến tới, thổi nhẹ bên vành tai nói: “Sao, em không cần ư? Vẫn là —— chê ít?”
Chu Dạ tiếp xúc thân thể với người khác cực kỳ mẫn cảm, hắn chỉ cần tới gần, cô đã có phản ứng, huống chi bây giờ hắn ở bên tai cô thồi khí tán tỉnh. Tuổi cô vẫn còn nhỏ, chưa biết tới tư vị tìиɧ ɖu͙©, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, dùng sức đẩy hắn, lạnh lùng nói: “Vệ tiên sinh, xin anh hãy tự trọng, bằng không, tôi sẽ tố cáo anh có hành vi quấy rối.”
Vệ Khanh dở khóc dở cười, vẻ mặt muốn tố cáo hành vi quấy rối của cô ấy, cùng với dáng vẻ nghiêm trang, thật sự vừa bực mình vừa buồn cười. Đã cho hắn một bài học choáng váng! Nha đầu ngốc. Nhưng vẫn lui ra phía sau từng bước, nhíu mày nói: “Em muốn bao nhiêu?”
Chu Dạ đối loại sự tình này mưa dầm thấm đất, cũng không có giận tím mặt, thản nhiên nói đùa: “Có phải tôi muốn gì thì anh sẽ cho tôi cái đấy hay không? Được lắm, tôi muốn di chúc của anh.”
Vệ Khanh chưa từng trải qua tình huống như vậy, người bình thường sẽ không dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, toàn là cò kè mặc cả. Chu Dạ muốn di chúc của hắn, không phải lòng vòng muốn hắn chết sớm hay sao. Mà truyền vào tai Vệ Khanh, lại nghĩ cô có âm mưu khác.
Hắn nhíu mày, một lần nữa đánh giá Chu Dạ, sau đó từ trong ví lấy ra một tập chi phiếu, nói: “Đây là chi phiếu anh đã kí sắn.”
Chu Dạ đương nhiên không nhận, khách khí nói: “Cám ơn, tôi không cần.”
Vệ Khanh cũng không tức giận, thu hồi lại, lạnh lùng nói: “Chu Dạ, em nhất định sẽ hối hận.”
Chu Dạ đối chọi gay gắt, ngạo nghễ nói: “Chu Dạ tôi khi làm việc gì tuyệt không hối hận.” Rồi nhanh chóng rời đi.
Vệ Khanh cáu giận, cô lại thản nhiên rời đi như vậy, không thèm ngoảnh đầu lại, trong mắt hắn chỉ còn nhìn thấy bóng dáng kiêu ngạo bất tuân kia, cho nên, hắn muốn cô chịu chút đau khổ, lấy kỷ luật trừng phạt, làm cho cô ngoan ngoãn trở lại hắn bên người.
Ngày hôm sau Chu Dạ nhìn vẻ mặt oán giận của Lâm Phỉ, buồn rầu nói: “Ta đem tiền đi trả lại rồi!”
Lâm Phỉ cao thấp đánh giá nàng nửa ngày, sau đó hỏi: “Ngươi thực đem tiền trả rồi sao? Ngươi không tiếc ư?”
Chu Dạ lắc đầu: “Không tiếc … Nhưng mà đã mang tiền đi trả rồi, có hối hận cũng không kịp!” Lâm Phỉ ôm quyền: “Chu Dạ, có khí phách! Ta bội phục ngươi! Ta cứ ngỡ con gái trong thiên hạ đều không khác nhau là mấy, không ngờ thật sự lại có một người đại ngốc như ngươi.”
Chu Dạ vẻ mặt đau khổ nói: “Ta tự xưng là thông minh, hiện tại mới biết được chính mình hóa ra là đại ngốc. Bao nhiêu tiền như vậy, giờ không còn trong túi nữa, cứ như là mơ vậy… chưa bao giờ trong túi ta có nhiều tiền như vậy, nhưng mà, bây giờ, tiền tới tay đã cất cánh bay đi, thật sự là đau lòng! Aiza——, ngươi nói xem, nếu kia là tiền cha ta cho ta có phải tốt không!”
Lâm Phỉ nghe ý nghĩ kì lạ của cô, vui, cười mắng: “Ngươi bớt mơ mộng hão huyền đi thôi! Ngươi sao không tự nghĩ chính mình sửa dở thành, hóa nước thành bạc chứ!” Chu Dạ tức giận nói: “Bản thân ta có muốn thế đâu!”
Cũng khó trách cô cần tiền đến phát điên, thật sự cô cũng muốn dùng số tiền ấy lắm! Cô cần phải mua thuốc màu, giấy vẽ, giấy Tuyên Thành, bút vẽ, bút lông, cùng một số đồ dùng, từ trên xuống dưới, cần khoảng một nghìn tệ, đau lòng không kể xiết. Trong lòng thầm nghĩ, có khi phải kiếm thêm việc làm, nếu không học phí khi nào mới có đủ để nộp.
Nhưng đúng là phúc tới thì ít, họa tới dồn dập, giông tố kéo đầy đầu. Thịnh tổng gọi cô tới thông báo mới tuyển một phục vụ mới dài hạn, cho nên không cần cô tới tiếp tục hỗ trợ nữa, tương đương nói đem cô sa thải. Chu Dạ nghe xong, da đầu lạnh toát, sắp tới thời điểm nhận lương ở “Vương triều”, cố gắng khẩn cầu: “Thịnh tổng, quán bar cuối tuần nhiều việc, tôi chỉ cuối tuần mới tới làm, có được hay không?”
Thịnh tổng biết cô vẫn không hiểu, thở dài nói: “Tây Tây, không phải tôi không muốn giúp cô, mà chính tôi làm việc cũng phải xem sắc mặt người khác, thật sự không có cách nào khác.” Chu Dạ nghe xong liền hiểu là do Vệ Khanh gây khó dễ, chưa từng nghĩ người này có thủ đoạn đáng giận như vậy, ti bỉ, vô sỉ, cư nhiên dùng lọai thủ đoạn này đối phó với cô.
Cô đứng ở trong góc lau nước mắt, vô cùng uất ức. A Tề cũng hiểu một chút ngọn ngành câu chuyện, đồng tình với cô, trượng nghĩa nói: “Tôi có một người bạn, cũng mới khai trương quán bar, cô đi tới đó hỏi xem, biết đâu bên đó thiếu người.” Chu Dạ nghe xong mừng rõ, cảm ơn rối rít rồi rời đi.
Tìm tới địa chỉ A Tề cung cấp, người ta nhìn thấy dáng vẻ đầy khí chất cảu cô, vô cùng vừa lòng, đồng ý luôn: “Chu tiểu thư, cô tới làm thử ba ngày, nếu vừa lòng, thì sẽ ở lại làm tiếp, khởi điểm lương thử việc.” Chu Dạ quen tay, rất nhanh thích ứng với hoàn cảnh mới, lại chăm chỉ chịu khó, ông chủ đối với công tác nhân viên như cô đánh giá thực không sai.
Nhưng mà ba ngày qua đi, tới lúc muốn kí hợp đồng, thì ông chủ lại đổi lời: “Chu tiểu thư, thực xin lỗi, biểu hiện của cô vô cùng tốt, chỉ có thể nói chúng tôi có lỗi. Đây là tiền lương thử việc ba ngày của cô, về sau có cơ hội, chúng tôi nhất định gọi điện tới cho cô.”
Chu Dạ cũng không giống như lần trước, nghe vậy mà choáng váng, trong lòng cũng đoán được vì sao. Không nói hai lời, cúi người chào hỏi, rồi cầm tiền bước đi. Tện khốn Vệ Khanh, cô nghiến răng, tại sao vẫn chưa bị thiên lôi đánh chết! Ông trời đúng là không có mắt! (ông trời: ừ, để rồi xem sau này có còn dám mắng ta không có mắt hay không? >:P)
Cô vừa ra khỏi quán bar, lập tức gọi điện chửi ầm lên: “Vệ Khanh, mie kiếp, anh là đồ hỗn đản! Anh cứ chờ đấy, cẩn thận tạo báo ứng.” Cơn giận của cô không thể án, giờ phút này hận không thể uống máu Vệ Khanh, ăn thịt Vệ Khanh. Mắng hắn như vậy, xem như chỉ giải trừ ức chế một lúc, nhưng ngoài việc mắng chửi, cô cũng chả có cách nào khác.
Tục ngữ có câu thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, không phải không báo chẳng qua chưa tới lúc mà thôi. Thật đúng là bị Chu Dạ trù ẻo, Vệ Khanh về sau thật sự gặp báo ứng, Chu Dạ chính là báo ứng của hắn.
Lúc Chu Dạ gọi điện tới chửi ầm lên, là lúc Vệ Khanh đang trong phòng làm việc. Nghe Chu Dạ mắng xong, dở khóc dở cười. Cái cô Chu Dạ này đúng là cầm tinh con hổ hay sao ấy, không sợ trời, chẳng sợ đất, vui thì cười, giận thì mắng, chẳng che giấu gì cả. Hắn nhấc cặp chân dài, gác lên thành cửa sổ, hướng tầm mắt ra xa, nhìn những dãy nhà bên dưới cửa sổ, thu hết nửa thành Bắc Kinh vào trong đáy mắt, càng cảm thấy thú vị dạt dào.
Thật sự rất muốn biết cô có thể kiên trì tới khi nào.