- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Lẽ Là Yêu
- Chương 44: Buông tay
Có Lẽ Là Yêu
Chương 44: Buông tay
Edit: Ishtar
Giật mình hỏi: “Sao anh vào được đây?” Đây là kí túc nữ, cũng không phải nhà của anh ta! Vệ Khanh tức giận nói: “Đương nhiên quang minh chính đại đi vào.” Khi hắn dùng tất cả các biện pháp tìm cô mà không thấy, cũng nổi nóng, không tin cô có thể trốn tránh không trở về kí túc. Nhớ lần trước phái người tới giúp cô sửa máy tính, vì thế đã đăng ký ở cửa bảo vệ một lần, lần này cũng nói mình là thợ sửa máy tính, cầm giấy cho phép từ phòng quản lý kí túc xá. Phòng quản lý kí túc nghiên cứu sinh không nghiêm ngặt như kí túc sinh viên chưa tốt nghiệp, bảo vệ bình thường sẽ không hỏi gì, chỉ nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.
Chu Dạ nghệt mặt ra, không ngờ hắn lại có thể tới tận đây. Lục Đan nói: “Chu Dạ, bạn trai bạn gọi điện cho bạn suốt, rất lo lắng, mà điện thoại của bạn lại không mở, chúng tôi còn tưởng bạn xảy ra chuyện gì.” Lại lấy cớ: “Bạn trở về là tốt rồi, mình đi xuống ăn cơm trước.” Để lại không gian riêng cho hai người.
Chu Dạ không biết nói gì: “Nếu em không về thì sao? Chẳng lẽ anh cứ ngồi đợi ở kí túc nữ qua đêm sao?” Hắn cười: “Không phải em đã về rồi sao?” Nói xong, kéo cô ngã xuống giường, cười nói: “Lần đầu tiên anh tới kí túc nữ đấy, hồi còn đi học vẫn cảm thấy nơi này thật bí hiểm, hóa ra đúng thế thạt!” Nói xong, lại sờ loạn.
Chu Dạ thở gấp: “Vệ Khanh, anh lại làm bừa!” Còn tới tận kí túc tìm cô, về sau cô có còn sống nổi nữa hay không, vừa xấu hổ vừa quẫn bách. Vệ Khanh kéo cô ngồi dậy: “Chu Dạ, chúng ta nói chuyện nghiêm túc, đừng thế này nữa được không?” Cô đẩy hắn: “Đi ra ngoài nói, đi ra ngoài nói, có chuyện gì thì đi ra ngoài.” Cô sợ hắn rồi, lần sau không dám trốn nữa. Sợ người khác nhìn thấy, cố ý dẫn hắn đi cầu thang bộ xuống.
Vệ Khanh nói: “Chu Dạ, hôm nay mẹ gọi điện mấy lần bảo chúng ta nhất định phải về ăn cơm, anh chờ em về mãi. Hiện giờ, tuy đã muộn một chút, nhưng vẫn còn kịp. Em vẫn không muốn cùng anh về sao?” Cô thấy hắn không giống nói đùa. “Thật sự mẹ gọi chúng ta về nhà ăn cơm sao?” Hắn không nói gì, hóa ra là cô vẫn nghĩ hắn lừa cô, kéo cô đi.
Ngay cả nhà hắn, cô cũng không chịu tới, làm sao hắn không cuống cho được. Vì thế hạ quyết tâm, bất kể thế nào, tối nay cũng phải nói chuyện cho rõ ràng.
Ở trên xe, lại nhận được điện thoại của Vệ mẫu, hắn vội nói: “Bọn con đang trên đường, bị tắc đường mà, lát nữa về tới thôi.” Cô rầu rĩ: “Vệ Khanh, không phải em cố ý muốn giận dỗi với anh, em thật sự bực mình. Tiết Tư cho em nhìn những bức ảnh chụp trước kia của anh với bạn gái, em bị chọc tức. Em đi cùng anh về nhà là vì cha mẹ, anh đừng tưởng em đã tha thứ cho anh.”
Vệ Khanh mới biết Tiết Tư gây chuyện, căm giận mắng: “Người phụ nữ này, tâm lý trả thù vẫn nặng như vậy, không có chuyện xấu nào là không làm!” Cô ép hỏi: ‘Thành thật đi, rốt cuộc ngày xưa anh đã làm gì cô ấy?” Để cho người ta ghi hận tới bây giờ, liên lụy tới cô cũng chẳng hay ho gì. Vệ Khanh giơ hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng: “Vợ ơi, anh chưa làm gì cả, ngay cả tay của cô ấy anh còn chưa chạm qua, nào dám làm gì cô ấy chứ!”
Chu Dạ vội kêu lên: “Anh làm gì vậy? Lái xe cẩn thận!” Lại nghi ngờ hỏi: “Thật sự ngay cả tay cũng chưa chạm vào sao?” Cô không thể tin nổi. Vệ Khanh dừng một lát, xấu hổ nói: “Tay thì có chạm qua, nhưng thực sự chưa làm gì cả. Quan trọng là anh không muốn ở cùng cô ấy, cô ấy không cam lòng, nổi giận ầm ầm, rồi lại vì tính tự cao của phụ nữ, nhất thời giận quá không kìm được, bỏ ra nước ngoài.” Nói qua nói lại vẫn mắng hắn bội tình bạc nghĩa.
Cô vẫn lắc đầu: “Em không tin.” Vệ Khanh la oai oái: “Vợ à, đại nhân à, tất cả chuyện thảm thiết năm đó của anh cũng bị em ép cung mà nói ra hết, em còn muốn tra tấn vi phu tới mức nào mới hả giận?” Cô xoa xoa cằm nhìn hắn, cười lạnh: “Thật sự không làm gì người ta sao?” Với bản tính sắc lang của hắn, đánh chết cô cũng không tin.
Thiếu chút nữa Vệ Khanh uất ức đâm đầu vào vô lăng tự vẫn, trong lòng thầm kêu bị báo ứng, nghiến răng nghiến lợi: “Với võ công của cô ấy, em cảm thấy anh sẽ chiếm được tiện nghi sao?” Ngay cả vết sẹo trong lòng cũng bị vạch trần, năm đó hắn bị Tiết Tư dứt khoát quật ngã, mặt mũi mất hết, chưa bao giờ nói với ai chuyện đó… hôm nay xem như cả đời anh minh, đã bị hủy hoại trong chốc lát.
Chu Dạ nhíu mày gạt tóc trên trán, cười như không nhìn hắn, thảo nào, hóa ra đã bị nếm đòn dưới tay người ta, đáng đời… nghiêm mặt nói: “Dù sao việc này em cũng không để cho anh yên đâu! Về tới nhà, em sẽ mách cha mẹ.” Vệ Khanh hối hận, lẽ ra trong giai đoạn mẫn cảm này không nên đưa cô về nhà. Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh bị cả nhà ném bom thế nào rồi.
Tới Vệ gia, không ngờ Vệ An cũng về, nhưng không có Trần Lệ Vân ở đó. Chu Dạ ngọt ngào gọi anh là anh hai, lại hỏi sao chị dâu không về, có phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ hay không. Vệ An nói: “Cô ấy đang ở Bắc Kinh, nhưng đi ăn cơm với bạn bè. Cô ấy có một người bạn thân, vừa mới từ nước ngoài trở về.” Gần đây anh rất chú ý tới hành tung của vợ. Chu Dạ lại không tưởng tượng Trần Lệ Vân nghiêm túc như thế lại đi dạo phố ăn cơm với bạn bè.
Cơm nước xong, Vệ mẫu nói: “Thi Thi, lâu lắm rồi con không về nhà ăn cơm, mẹ còn tưởng con và Vệ Khanh cãi nhau.” Không ai hiểu con bằng mẹ, dựa vào hành vi cử chỉ của Vệ Khanh hai ngày nay, Vệ mẫu cũng nhìn ra manh mối. Chu Dạ nhìn Vệ Khanh cứng người trong nháy mắt, làm nũng nói: “Mẹ, Vệ Khanh anh ấy lại bắt nạt con!” Vệ mẫu liền nói: “Nó bắt nạt con thế nào? Mẹ đứng ra làm chủ cho con, còn có cha, anh hai, mọi người đều nghe đây.”
Vệ Khanh ai oán nhìn Chu Dạ, cô không thèm để ý tới hắn, nói: “Anh ấy suốt ngày gọi con đi tham dự tiệc tùng, không phải con không muốn đi, nhưng con còn phải vẽ, còn muốn dạy học sinh…” Vệ mẫu liền nói: “Vệ Khanh, Thi Thi vẫn là sinh viên, việc học phải ưu tiên hàng đầu, việc này chờ con bé tốt nghiệp rồi nói sau.” Rốt cuộc thì Vệ Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, gật đầu chấp nhận.
Vệ mẫu lại hỏi: “Chỉ có thế thôi sao? Nó có làm chuyện xấu gì không? Con cứ nói với mẹ, chắc chắn mẹ sẽ không tha cho nó.” Tuy Vệ mẫu không nói ra, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ. Chu Dạ lắc đầu: “Tạm thời chưa có, về sau nếu có, con sẽ nói cho mẹ biết.” Vệ Khanh thấy hôm nay giống như mở cuộc họp phê bình hắn, hơi tủi thân, bất mãn nói: “Mẹ, mẹ không thấy Chu Dạ giám sát con chặt chẽ như vậy, dù con có muốn làm chuyện xấu, thì cũng là có tâm mà không có lực nha.” Vệ lão đại tướng vỗ bàn một cái: “Con ở bên ngoài gây chuyện còn chưa đủ nhiều hay sao?” Vệ Khanh biết điều im miệng.
Trần Lệ Vân đi chơi về, hiển nhiên là hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, Chu Dạ khen ngợi: “Chị dâu, áo khoác của chị đẹp quá.” Cô ngượng ngùng, giải thích: “Đây là Tiết Tư cố ý mua cho chị, cũng không thể phụ ý tốt của cô ấy.” Nói xong, đi lên lầu thay quần áo.
Chu Dạ vừa nghe liền biến sắc, lúc này mới nhớ ra, Trần Lệ Vân và Tiết Tư đều xuất thân từ quân ngũ, đương nhiên quan hệ rất tốt. Không ngờ quan hệ giữa Tiết Tư và Vệ gia lại thân thiết như vậy, ngay cả Vệ lão đại tướng cũng hỏi: “Con bé Tiết Tư về nước khi nào?” Trần Lệ Vân nói: “Cô ấy về được một thời gian rồi ạ, lần này trở về kết hôn. Cho nên rủ con đi dạo phố, con cũng không tiện từ chối.”
Những lời này giống như một quả bom nặng trong đầu Chu Dạ, người phụ nữ kia trở về không phải vì đi tìm Vệ Khanh mà là để kết hôn sao? Đáng ghét, chuẩn bị kết hôn còn tới tìm cô quấy rối, ăn no rỗi việc có phải không? Đúng là quá vớ vẩn, cô lại bị Tiết Tư đùa giỡn…
Trên đường về, Chu Dạ căm giận bất bình hỏi Vệ Khanh: “Anh nói xem Tiết Tư có bị vấn đề gì về tâm lý hay không? Em không hiểu, tại sao cô ấy sắp kết hôn còn không ưa em như vậy?” Vệ Khanh đối với Tiết Tư luôn kính nhi viễn chi [31], luôn sợ cô, liền lắc đầu nói: “Anh làm sao hiểu được lòng dạ phụ nữ.”
Lòng dạ phụ nữ giống như mò kim đáy bể. Suy nghĩ của bọn họ luôn biến đổi thất thường, không thể đoán ra được.
Chu Dạ cảm thấy nên có một lần nói chuyện thẳng thắn với Tiết Tư, cô ta không thể gây chuyện rồi vỗ mông bỏ của chạy lấy người như vậy! Chu Dạ vẫn thấy tức giận. Sở dĩ cô giận dỗi mấy ngày trời như vậy, đều là do cô ta đứng một bên gây sóng gió. Kết quả thì sao chứ, cái gì cũng không phải!
Lại nói Tiết Tư, cũng rất thoải mái, hai người hẹn gặp ở một quán cà phê. Trời hơi lạnh, giữa không trung lác đác những bông tuyết nhỏ, mới bốn giờ chiều, sắc trời đã hơi tối. Ở trước cửa đặt một cây thông lớn, những bóng đèn tỏa ánh sáng lấp lánh, nơi nơi tràn ngập không khí lễ hội. Chu Dạ quàng khăn lông, đẩy cửa tiến vào.
Tiết Tư nhìn những bông tuyết trắng tung bay ngoài cửa sổ, gương mặt trầm tĩnh, vẻ mặt giống như đang suy tư. Nhìn thấy Chu Dạ, mỉm cười nói: “Tôi cũng hi vọng trên mặt tôi cũng có thể ửng hồng mê người như vậy!” Chu Dạ xoa xoa mặt, tức giận nói: “Trời lạnh. Trên đường lại kẹt xe, tôi đi bộ tới, gió lớn.” Nói xong, xoa xoa tay, mấy đầu ngón tay đều sắp đông cứng, cô ta còn hâm mộ gì chứ?
Tiết Tư mỉm cười: “Chu Dạ, lúc tôi quen Vệ Khanh cũng tầm tuổi em bây giờ. Lúc đó tôi còn trẻ, không có kinh nghiệm, cứ đâm đầu lao vào. Nhưng Vệ Khanh là một hoa hoa công tử, ở đâu cũng lưu tình. Nhiều năm trôi qua, tôi muốn ở bên anh ấy một chỗ, mặc dù anh ấy cũng thích tội, nhưng cũng chỉ thích mà thôi, rồi nói chia tay. Tôi vẫn còn thích anh ấy, vì thế không chịu, ầm ĩ khiến cha mẹ chị, và cha mẹ Vệ Khanh đều biết. Lúc đó, ngay cả trường quân đội tôi cũng không học, vì thế xuất ngoại. Nói thẳng ra là vì đau lòng mà đi xa quê hương.”
Chu Dạ nhìn cô ta, hỏi: “Hiện giờ chị có còn thích anh ấy không?” Tiết Tư nhíu mày: “Có thể có, cũng có thể không, dù sao hiện giờ tôi cũng không đợi anh ấy nữa. Không thể cùng anh ấy vui vẻ hạnh phúc, vì thế muốn phá đám một chút. Nói thật, tôi là một người rất thù dai, châm ngôn của tôi chính là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.”
Chu Dạ không đồng ý: “Oan có đầu, nợ có chủ, Vệ Khanh không cần chị, sao chị lại tìm tới tôi chứ? Chị từng này tuổi đầu rồi, sao không chịu nói lý vậy?” Tiết Tư cười cười: “Chẳng vì sao cả, chỉ ghen tị, ghen tị Vệ Khanh lại đối xử với em quá tốt. Anh ta còn cố ý chạy tới tìm tôi, nói tôi đừng có làm phiền em, nói là yêu em thật lòng, cảm động lòng người nha, làm tôi nghe, suýt nữa thì than thở khóc lóc. Em nghĩ mà xem, trước mặt bạn gái cũ mà nói như vậy, có khác gì đổ thêm đầu vào lửa?”
Chu Dạ suýt nữa ngất xỉu, cô ta già mồm át lẽ phải như vậy, trắng đen không phân rõ. Thức thời chuyển đề tài: “Nghe nói chị sắp kết hôn, chúc mừng nha.” Cô ta không lộ ra biểu hiện ngượng ngùng của cô dâu mới, mà thản nhiên nói: “Tới một độ tuổi nhất định, người ta ai cũng phải kết hôn. Em yên tâm, lần này tôi đặc biệt trở về để kết hôn, sau này có thể không quay về nữa.” Giọng nói bình tĩnh, giống như thực hiện nghĩa vụ vậy. Cô tìm một bạn trai người Anh, tuy không phải vương tôn công tử gì, nhưng rất hài hước, chăm sóc cô chu đáo, theo lý thuyết mà nói, như thế là đủ rồi. Ở đời, chẳng có gì là hoàn mỹ cả.
Chu Dạ nhìn cô, không biết nói gì mới tốt, vì thế hỏi: “Nghe nói trước kia chị từng học trong trường quân đội, giống chị dậu sao?” Sợ cô không hiểu, giải thích: “Chị dâu của Vệ Khanh ấy.” Cô cười cười: “Tôi làm sao dám cho với chị ấy, tôi cũng không dám nói tôi từng học qua trường quân đội, trước kia đánh nhau làm loạn, gây chuyện thị phi, hiện giờ huấn luyện viên nhìn thấy tôi vẫn đau đầu khoogn thôi.” Chu Dạ âm thầm gật đầu, cô nhìn thấy cô ta cũng thấy đau đầu.
Bỗng nhiên Tiết Tư thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Chu Dạ, trong số bạn gái của Vệ Khanh, em là người tốt nhất, ít nhất là thẳng thắn rõ ràng, không xấu tính, rất quang minh chính đại, tôi muốn ghét em, cũng không có lý do gì để mà ghét. Vệ Khanh nói với tôi, gặp em, khiến cho anh ấy cảm thấy vui vẻ. Lúc đầu tôi còn cười chế nhạo, nhưng hiện giờ đã hiểu, nhìn em, đúng là cảm nhận cuộc sống cũng không đến nỗi tệ.”
Chu Dạ hỏi: “Sao chị lại cảm thấy cuộc sống buồn chán nhỉ?
Tôi cảm thấy cuộc sống rất vui vẻ, có thể ăn, có thể ngủ, có thể làm việc, những chuyện vụn vặt gây đau đầu thì rất nhiều, nhưng những chuyện to tát thì rất ít.” Hơn nữa, còn có người trong lòng, như vậy còn chưa đủ hay sao?
Tốt nhất, nên tự thỏa mãn với những gì mình có.
Tiết Tư cười: “Đó chính là điểm tốt của tuổi trẻ, dù trời có sập xuống, thì dùng làm chăn đắp, chuyện lớn thành chuyện nhỏ, có rất nhiều tinh lực để chống chọi lại. Tôi thì không được
như vậy, tâm tư đã mệt mỏi, cần phải tìm một bến cảng yên ổn dừng chân, cũng không dám nói chắc rằng mình có thích hay không.” Vẻ mặt lạnh lẽo.
Chu Dạ nói: “Nhưng lâu dần, chị sẽ cảm thấy thích, chỉ cần chị cam lòng yêu người ta. Thái độ quyết định tất cả, không phải sao?” Tiết Tư nhíu mày: “Chu Dạ, em còn ít tuổi, mà lại nói rất nhiều đạo lý, rất ý nghĩa nha. Em cũng giáo dục Vệ Khanh như vậy sao? Dễ dàng dạy dỗ anh ta như vậy?”
Chu Dạ vừa bực vừa buồn cười, cười nhạt: “Ai bảo tôi làm cô giáo cơ chứ, đó gọi là chồng không dạy nghiêm, vợ cũng sẽ như vậy. Không phải chị cũng sắp kết hôn rồi sao? Đàn ông nên uốn nắn từng chút một, nước chảy đá mòn, kiên trì bền bỉ, trên đời chẳng có việc gì là không làm được cả!”
Tiết Tư vỗ tay cười to: “Chu Dạ ơi là Chu Dạ, tôi phát hiện ra em không hề đơn giản nha. Vệ Khanh lọt vào tay em, đúng là không phải ngẫu nhiên.” Tới lúc này, không khí mới chính thức hòa hợp hơn.
Điện thoại Chu Dạ vang lên, là Vệ Khanh tới đón cô. Tiết Tư quay đầu, thấy bên ngoài cửa, cạnh cây thông Noel, có một người đàn ông đứng đó, mặc áo khoác sẫm màu, anh tuấn trầm ổn, không quan tâm tới ánh nhìn chăm chú của những cô gái khác, chỉ không kiên nhẫn nhìn điện thoại trong tay, thỉnh thoảng ngẩng đẩu ngó nghiêng xung quanh. Khi còn trẻ đau khổ thầm mến người kia, nay người đó lại vì một cô bé mà nóng ruột nóng gan, giờ mới có mấy giờ mà anh ta đã lo lắng như vậy? Ngạo nghễ liếc mắt nhìn Chu Dạ một cái, vẫn còn đang mặc áo khoác, còn sợ cô bắt nạt cô ta hay sao?
Nhìn Chu Dạ chuẩn bị rời đi, đột nhiên cô nói: “Thật hâm mộ số mệnh em.” Hâm mộ cô ấy có được người đàn ông mà mình không thể có. Chu Dạ nhìn vào trong mắt cô, thấy ánh lên tia bi thương cô đơn, thản nhiên cười, vui vẻ nói: “Có biết vì sao số mệnh tôi lại tốt như vậy không?” Tiết Tư nhíu mày: “A.. có thể nói bí quyết của em hay không?”
Chu Dạ thật lòng nói: “Chính là luôn luôn vui vẻ, số mệnh sẽ không tệ.” Lại nói tiếp: “Cho nên, chị phải thường xuyên cười mới được.” Tiết Tư nhìn Chu Dạ phóng khoáng rời đi, đột nhiên nở nụ cười.
Luôn luôn vui vẻ, số mệnh sẽ không tệ. Nói đúng lắm.
Vệ Khanh thấy Chu Dạ đi ra, vội đi tới đón, thấy tâm tình cô không tệ, vì thế đùa giỡn: “Anh cứ nghĩ em sẽ mặt mũi bầm dập đi ra.” Cô hừ một tiếng: “Em cũng không phải đi đánh nhau, dùng lễ nghĩa đối với người ta, tự nhiên người ta cũng sẽ đáp lễ lại. Thượng binh phạt mưu [32], không cần đánh mà khuất phục được kẻ thù, đó mới là đạo lý hàng đầu.” Vệ Khanh cười không nổi: “Nếu hai quân giao chiến, đánh giáp lá cà, xin hỏi tình hình chiến đấu thế nào?” Tình địch gặp mặt, đỏ mắt nhìn nhau, nhất là phụ nữ, không kém gì một cuộc chiến tranh đầy khói thuốc súng.
Chu Dạ bĩu môi: “Hóa thù thành bạn.” Vệ Khanh sửng sốt: “Thật hay đùa?” Bất ngờ nha! Chu Dạ không kiên nhẫn, đáp: “Lừa anh làm gì? Ai vô dụng như anh, chuyên làm trò bậy bạ, không trong sạch.” Vệ Khanh không để ý tới giọng điệu châm chọc của cô, khen ngợi: “Ai nha… Chu Dạ, nhìn không ra đấy, em lại tiến bộ nhiều như vậy.” Ngay cả một cô gái như Tiết Tư cũng có thể hàng phục.
Chu Dạ nói mĩa: “Em tiến bộ như vậy không phải do anh sao? Anh nói xem anh còn có bao nhiều người như Tiết Tư, mang tới luôn đi!” Vệ Khanh vội ôm lấy cô, vừa ôm vừa hôn: “Chu Dạ, chuyện này xong rồi, biết chưa? Đây là chuyện tám trăm năm trước, nói đi nói lại làm gì?” Cô hừ mạnh một tiếng, không thèm nhắc lại.
Không phải cô không để ý, nhưng thích một người, không chỉ có ý nghĩ độc chiếm, mà còn phải khoan dung. Khoan dung với quá khứ của hắn, hưởng thụ con người hiện tại của hắn, chờ mong tương lai của hắn. Chu Dạ trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: “Nếu anh muốn yêu em, thì phải yêu luôn con người em mới được.” Cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô thích Vệ Khanh, là toàn bộ con người hắn.
Trải qua cơn náo loạn, cũng không phải không có ích lợi, hành vi cử chỉ của Vệ Khanh đã nghiêm chỉnh hơn nhiều, Chu Dạ không cần phải đi theo hắn khắp nơi xã giao, coi như trong họa có phúc.
Đêm Noel, hai người ra ngoài ăn tối. Vệ Khanh đưa cô tới một nhà hàng ăn cơm tây chúc mừng giáng sinh, hoa tươi rượu ngon, âm nhạc êm đềm, đồ ăn bắt mắt, không khí vô cùng lãng mạn. Mười hai giờ đêm, pháo hoa bắn đầy trời, đèn đuốc rực rỡ, ánh sáng như sao băng. Chu Dạ vẫn còn trẻ, khung cảnh như vậy, cảm thấy rất hấp dẫn, có chút lâng lâng.
Vệ Khanh ôm cô trong ngực, nhân cơ hội nói: “Chu Dạ, tối nay chúng ta về nhà đi.” Cô vẫn chưa kịp phản ứng, gật đầu. Vệ Khanh thấy rốt cuộc cô cũng đồng ý, vô cùng hưng phấn, trên đường về không ngừng hôn cô, động tác vồn vã. Cô cũng không muốn phá hỏng không khí, cũng mặc kệ hắn vừa hôn vừa sờ loạn, tới lúc cảm giác được hắn có phản ứng, do dự, cũng không muốn, nhớ ra một chuyện hỏi: “Trước khi Tiết Tư đi, nhắc em hỏi anh, vết thương trên vai trái của anh lành chưa?” Nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Cô ấy nói vậy là có ý gì? Biểu hiện rất kỳ lạ.”
Vệ Khanh vừa nghe, lại nhớ tới mối nhục năm đó, xấu hổ giận dữ không chịu nổi, dục hỏa tự nhiên tan biến, nổi giận đùng đùng nói: “Chu Dạ, cô ta ăn nói hàm hồ điên loạn, em còn tưởng thật mà đi hỏi anh mấy chuyện bà tám ấy làm gì? Cô ta có thể có ý gì chứ? Châm ngòi ly gian, không từ thủ đoạn lừa gạt, không phải em chưa từng trải qua. Cô ta đi tìm em khi nào? Từ nay về sau đừng có qua lại với cô ta. Em mà không chịu học hành cẩn thận, xem anh dạy dỗ em thế nào.”
Chu Dạ hoảng sợ, vội nói: “Vệ Khanh, anh làm sao vậy? Chỉ là đùa thôi mà, sao anh lại phát hỏa lớn như vậy chứ?” Chẳng qua cô chỉ chuyển lời, sao lại liên quan tới việc học hành của cô, hai chuyện hoàn toàn khác nhau cơ mà! Thấy hắn mím môi không nói gì, cảm thấy tủi thân, tức giận nói: “Vệ Khanh, chỉ vì một câu của Tiết Tư mà anh nổi giận với em sao? Ngày lễ mà thái độ của anh như vậy hả?” Đập đập cửa xe: “Dừng xe, dừng xe, em muốn xuống xe.”
Vệ Khanh hận nghiến răng nghiến lợi, hắn có thể tưởng tượng vẻ mặt đắc ý của kẻ tiểu nhân Tiết Tư kia. Hắn hao tổn tâm cơ, vất vả lắm mới khiến Chu Dạ gật đầu, chỉ vì một câu của cô ta, lại giống như bị tạt gáo nước nóng. Thảo nào người xưa từng nói, thà rằng đắc tội với tiểu nhân, cũng không thể đắc tội với phụ nữ, giờ hắn mới hiểu được.
Chỉ vì thế mà mấy ngày liền Chu Dạ không thèm để ý tới hắn, hắn cũng không còn cách nào khác, dưới sự ép cung của Chu Dạ, không thể không đem vụ bị quật ngã nói ra, tự tôn của đàn ông bị đả kích nghiêm trọng. Chu Dạ nghe xong, vỗ tay cười to: “A di đà phật, bị báo ứng là đúng.” Ai bảo trước kia hắn làm nhiều việc xấu như vậy!
Đúng là ác giả ác báo, không phải là không báo, mà là chưa tới lúc.
Vệ sau, Vệ Khanh còn chịu khổ dài dài.
[31]: kính trọng mà phải xa ra, không nên gần gũi
[32]: biện pháp quân sự tốt nhất là dùng mưu lược phá địch
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Lẽ Là Yêu
- Chương 44: Buông tay