Sự thật đã chứng minh, khoe khoang sớm muộn gì cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Hai giờ sáng, Lâm Thanh vẫn đang ngồi trong văn phòng, ngáp chảy nước mắt, một đoạn video giám sát, cô đã coi đến 19 lần.
Tiếc nuối chính là, vẫn không xem ra được manh mối gì.
Nửa đầu của video giám sát là một mảnh trắng.
Lúc đầu, Lâm Thanh cho rằng nó bị người ta cố tình phá hư, nên đưa nó đến cho Đường An nhờ cậu khôi phục.
Đường An sau khi thực hiện một loạt kiểm tra và nghiên cứu thì kết luận rằng không có sự xâm nhập của vi rút hoặc tác động cố tình làm hư hỏng, có lẽ lúc đó camera đã được che lại bằng thứ gì đó như là bao ni-long hay bóng bay,…”
Phải đợi đến nửa sau của video, có vẻ như gió thổi qua, làm vật chắn mơ mơ hồ hồ kia bị thổi bay đi một cách đầy kinh ngạc,
vừa hay quay lại hình ảnh lúc Trần Khải Viễn về nhà tình cờ nhìn thấy được thân ảnh kia.
Người kia trong video mặc áo hoodie đen, đeo khẩu trang và đeo kính râm che kín mặt nên không thể nhìn rõ, nhưng điều chắc chắn là anh ta đã khom người và bước ra ngoài với một vật gì đó trên tay.
Sau khi phóng to màn hình, có thể nhìn thấy dưới góc quần áo mơ hồ lộ ra hình ảnh một nửa con chuột máy tính, qua dấu logo chụp được trên màn hình, cơ bản có thể xác định đó chính là con chuột đi kèm với chiếc laptop Alienware đặt trong thư phòng của Trần Khải Viễn.
Ít nhất vẫn có thể xác định rằng người này chính là hung thủ gϊếŧ người cướp của.
Nhưng mà, chỉ dựa vào điểm này hình như không có mấy tác dụng.
Vân tay để lại hiện trường đã mang đi kiểm tra nhưng vẫn chưa có kết quả.
Thành phố Hải An lớn như vậy, dựa vào mấy điểm này mà tìm một người, chả khác gì mò kim đáy bể.
Lâm Thanh xoa xoa huyệt thái dương, buông thõng người dựa người vào lưng ghế phía sau.
Cô luôn cảm thấy sự việc này có gì đó liên quan đến vụ cướp lúc trước, đồng bọn thực hiện tội ác trả để thù, gϊếŧ người cướp của.
Có bị bệnh không vậy.
Ngoài ra, cô còn phát hiện ra năm năm trước tên cướp Tần Cương kia đã từng làm việc ở tập đoàn Văn Thị, và cũng chính là cấp dưới của Văn Đình Ngọc, vợ của Trần Khải Viễn.
Để giúp em trai mình là Tần Cảnh trả nợ cờ bạc, Tần Cương đã biển thủ công quỹ, sau đó ông bị phát hiện và bị đuổi việc, điều này dẫn đến tiếng xấu trong ngành. Sau đó, hắn bắt đầu kinh doanh nhỏ nhưng cũng bị thua lỗ, nợ nần chồng chất, dứt khoát đập nồi bán sắt đi thao em mình là Tần Cảnh đâm đầu vào cờ bạc rượu chè, cuộc sống ngày càng sa sút. Mãi đến một thời gian trước, cậu em trai Tần Cảnh của hắn lại gặp rắc rối dính tới mấy tên cho vay nặng lãi, sau đó anh mới nảy sinh ý định cướp ngân hàng.
Thông tin tìm được trùng khớp với những gì Tần Cương đã khai.
Nhưng mà hành động cấu thành án này chỉ là những suy đoán chủ quan của cô mà thôi, một mặt cũng không có chứng cứ xác thực để chứng minh người trong video chính là Tần Cảnh, mặt khác dù cô hiện tại cũng không tìm ra được người này.
Lâm Thanh cả ngày nay đã không được ăn một buổi đàng hoàn, hiện tại đang gục trên bàn, vừa buồn ngủ vừa đói, đầu thì lại đau nhức.
Thế giới hoà bình không tốt sao? Tại sao lại sinh ra mấy loại cặn bã này?
Cô lại nghĩ đến Trần Khải Viễn đang đau khổ vì mất con trai, hai ngày nay cô đến công ty điều tra tình hình, tâm trạng của ông ấy rõ ràng rất nặng nề, qua một đêm dường như ông đã già đi rất nhiều.
Một người đàn ông, nhiều năm ở rể Văn gia, bất chấp những lời đàm tiếu ác ý của người ngoài, ông vẫn
giúp lão gia tử xử lý tốt mọi việc lớn nhỏ ở công ty.
Năm 40 tuổi, khó khăn lắm mới có một cậu con trai, khi gia đình đang hạnh phúc thì vợ ông đột ngột qua đời. Nhưng hôm nay lại bị trộm cướp đột nhập vào nhà, lại mang thêm nỗi đau mất con, bố vợ cũng là thầy của ông giờ đang lên cơn đau tim người vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, công ty bị ảnh hưởng nghiêm trọng mọi thứ trở nên rối ren, loạn thành một đoàn.
Giờ đây, cả gia đình đều chỉ còn sót lại một mình Trần Khải Viễn một tay chống đỡ.
Nghĩ đến đó, cô thở dài thườn thượt, tháo bịch bánh mì khô cuối cùng trên bàn nhét vào miệng rồi lê ghế đứng dậy, lấy ly đổ cà phê hòa tan vào rồi ra ngoài lấy nước nóng.
Nhân sinh thật khó a!
Cũng không biết Kiều Bá đã điều tra ra được cái gì chưa.
Bên ngoài trời đang mưa. Tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa sổ, tiếng gió lớn xé toạc không gian, hơi ẩm lạnh lẽo len lỏi vào phòng từ những khe hở chưa đóng chặt.
Lâm Thanh pha cà phê xong, trong không khí còn thoang thoảng vị đắng thơm, cô cúi đầu nhấp một ngụm, đặt cốc lên bàn, đóng cửa sổ lại, nhiệt độ lại tăng lên.
Cô ngồi trở lại chỗ của mình, nằm dài trên bàn, tiếp tục xem bảng ghi chép.
Nhưng hiện tại cô buồn ngủ đến đến lợi hại, không lâu sau đầu của cô từng chút từng chút đập vào cánh tay, từ từ, chậm rãi, không chịu nổi cơn buồn ngủ, mi mắt rủ xuống không tuân theo khống chế, ý thức cũng dần trở nên mờ mịt.
Khi Kiều Bá đi qua thì tình cờ nhìn thấy tiểu gia hỏa này đang nằm gục đầu xuống bàn ngủ gật.
Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi voan mỏng, và chiếc quần đùi chỉ giúp che đi một phần nào đôi chân dài thon thả. Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, cánh tay cô nổi da gà, không biết mình đang mơ gì, lại bặm môi dụi đầu sâu vào vòng tay thêm một chút, vành mắt thâm đen. Cà phê hoà tan trên tay cô vẫn còn bốc khói, bên cạnh là một cuốn sổ đang mở với rất nhiều phân tích vụ án và sơ đồ mối quan hệ giữa các nhân vật.
Anh cầm nó lên đọc thử, nhận thấy cô đã vẽ rất nhiều đường kẻ ngang lộn xộn dưới tên của một số người, nhìn qua trông rất rối rắm.
Không thể phủ nhận rằng cô có một số cảm giác nhạy bén ở phương diện này, nhưng ...
Anh tiếp tục nhìn xuống, liếc nhìn tên của Trần Khai Nguyên, sau đó khẽ cau mày.
Một trận gió lạnh thổi qua.
Người nằm trên bàn không biết là trong mơ gặp phải sợ hãi gì hay là đang cảm thấy lạnh, đột nhiên co rụt lại.
Đầu tim Kiều Bá run lên một hồi, anh giơ tay định cởϊ áσ khoác.
Lâm Thanh ngủ tới mơ mơ hồ hồ, thậm chí còn mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô hóa thân thành Sherlock Holmes, liệt kê đủ thứ điểm đáng ngờ tại hiện trường vụ án trong vài phút, phá liên tiếp nhiều vụ án nghiêm trọng, đối đầu với tên sát nhân oai hùng, buộc đối phương không đánh mà khai ngoan ngoãn bị cô thu phục.
Danh tiếng thám tử của cô nhanh chóng lan rộng khắp cả nước, lãnh đạo đội điều tra tội phạm của tỉnh đã trao huân chương và thậm chí còn đặc biệt tặng cô một tấm bảng vàng khắc chữ, mắng Kiều Bá phải học hỏi từ cô và phải nhất nhất nghe theo lệnh của cô.
Kiều Bá ngoan ngoãn nghe lời, đối với cô sùng bái đỉnh điểm, ngày nào cũng đi theo sau mông cô, hầu hạ pha trà rót nước hòng nịnh nọt cô ...
Còn cô một bên vui vẻ nhìn chằm chằm vào bảng vàng khắc chữ của mình, một bên chỉ huy chân sai vặt Kiều Bá đi làm mấy chuyện vụn vặt:
Kiều Bá mau đi mua giúp tôi một ly nước cam!
Kiều Bá mau đến hát cho đại gia nghe một khúc!
Kiều Bá…
“Kiều Bá!” Lâm Thanh, người đang trong mộng, vậy mà lại vô tình đem cái tên kia nói ra miệng.
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Kiều Bá vừa định cởϊ áσ khoác đừng lại một hồi. Đột nhiên giống như hồi thần trở lại, nhìn xuống bản thân mình. Anh hơi mất tập trung, hồi lâu sau, đưa tay thử sờ sờ cổ cô, rồi lại kéo khóe miệng cô lên thành một đường vòng cung cứng ngắc.
Có bệnh thật rồi!
Anh nheo mắt, chà chà khoé môi dưới của cô.
Lâm Thanh hoàn toàn không tỉnh lại, chỉ thay đổi tư thế rồi lại ngủ tiếp.
Anh thở phào nhẹ nhõm không rõ lý do, nhưng ánh mắt anh vô thức rơi vào dáng người đang co quắp lại, thở dài thườn thượt, anh quay người đi ra ngoài đóng cửa lại.
Kết quả là, do không chú ý, anh bị trượt ra sau cùng chiếc ghế và đập vào bàn một cái "rầm".
Cước bộ của Kiều Bá đông cứng lại.
“Kiều…Kiều Đội?”
Lâm Thanh lần này tỉnh lại thật rồi.
Cô ngây ngốc dụi mắt, ý thức còn có chút mờ mịt, vừa rồi còn đang mơ thấy mình đang dùng Kiều Bá làm thú tiêu khiển, nhưng giờ bị động tác này của anh đột nhiên đánh thức, vừa mở mắt ra thì thật là. nhìn thấy Kiều Bá trước mặt cô. Trong chốc lát, cô còn tưởng rằng mình vẫn chưa tỉnh ngủ, vì vậy cô thử gọi thêm một tiếng nữa, “Kiều Bá?”
Kiều Bá thì đang nghĩ rằng cô lúc nãy ngủ mơ vẫn không quên gọi tên anh, lại nghĩ tới cách đây không lâu cô nói muốn đuổi theo anh, đột nhiên anh lại cảm thấy cáu kỉnh vô cớ.
Anh không thèm nhìn lại mà chỉ lạnh lùng nói: "Trước khi nói thì lau sạch nước miếng đi."
Lâm Thanh còn đang lơ mơ vừa mới tỉnh dậy, liền đưa tay sờ lên khóe miệng.
Sạch sẽ mà.
Cô sau khi phát hiện thì có phản ứng lại, tay vẫn còn đang ở tư thế lau khóe miệng, sau đó đột nhiên nhếch mép: "Ấu trĩ!"
Kiều Bá khoá cửa lại, tiếng mưa gió cách biệt bên ngoài, trong phòng lâm vào một mảng tĩnh mịch.
Lâm Thanh tiếp tục dụi mắt, sau khi chắc chắn người trước mắt không phải là mơ, cô cũng tỉnh lại không ít, thản nhiên chỉnh lại mái tóc rối bời vì tư thế ngủ không thành thật của mình, thờ ơ không để ý tới, "Này, Kiều Đội, nửa đêm anh làm gì ở đây vậy? A? Sợ thua tôi lén đi tăng ca à?"
Cô ngủ một giấc, lại mơ thấy có thể thoải mái đàn áp Kiều Bá, tâm trạng thoải mái, đương nhiên bắt đầu nói nhảm nhí: "Ồ, anh đừng như thế này! Tuy rằng tôi thừa nhận rằng tôi rất ưu tú, nhưng mà anh cũng không cần phải áp lực như vậy! Sao rồi, anh điều tra án tới đâu rồi? Có cần tôi chỉ điểm giúp anh không?”
Kiều Bá lắng nghe cô nói chuyện với chính mình, nhưng không để ý đến.
Lâm Thanh cảm thấy buồn chán khi thấy anh ấy không đáp lại. Sau ba giây dừng lại, cô đột nhiên phát ra âm thanh "Nha” một tiếng.
Kiều Bá theo phản xạ ngẩng đầu nhìn cô.
Lâm Thanh thành công có được sự chú ý, nghiêng đầu cười "hehe",
pha trò bông đùa: " Anh đây không phải là đặt biệt đến gặp tôi sao? Không yên tâm về tôi à? Nửa đêm nửa hôm, lo lắng một cô gái lưu lại ở đây, vạn nhất bị bọn côn đồ hay ai đó hành hung đúng không nè?”
"Giờ Tý canh ba, đêm vắng thưa người, duỗi tay không thấy rõ năm ngón, … đêm tối lộng gió, một đạo hắc ảnh "vù vù" đi vào, rồi anh đã lên sẵn kế hoạch cho một màn anh hùng cứu mỹ nhân, phải không? Này, còn có …”
Kiều Bá bị cô làm ồn ào đến không thể kiên nhẫn, anh khẽ liếc cô một cái, khóe miệng khẽ giật giật, giọng điệu chế nhạo tràn ra: “Nếu tên đó thực sự muốn làm gì cô, có lẽ bây giờ cô chỉ còn một nửa hơi thở… "
Lại nói, anh đến đây chắc cũng được nửa ngày rồi cô còn không phát hiện ra.
Lâm Thanh mặt dày nói: “Cái đó không giống nhau, anh là người của mình, không cần phải cảnh giác!”
Người của mình.
Trái tim như có gì đó bất chợt cào nhẹ vài đường. Anh đang bận phân tích trong sổ ghi chép của cô nên thất thần mất vài giây, một lát sau mới khịt khịt mũi nói: “Người của mình?”
Vì vậy, cô dùng cảm tính đánh giá mọi chuyện?
“Đúng rồi.” Lâm Thanh thản nhiên đáp.
Lại nói tiếp, tên vô lại nào không có mắt, ăn gan hùm mật gấu, lại dám trực tiếp xông thẳng vào đại đội cảnh sát hình sự để gϊếŧ người chứ?
Cô nhấp một ngụm cà phê.
Có chút nguội rồi. Mới đầu đã có mùi vị không ra sao, mà bây giờ mùi vị cong kinh khủng hơn.
Cô cau mày, nhếch nhếch môi, sau đó uống cạn, mơ hồ nói: "Dù sao đi nữa thì rất nhanh thôi tôi sẽ phải theo đuổi anh rồi, còn không phải là người của mình nữa sao?”
Kiều Bá nghẹn họng. Những lời vừa mới định nhắc cô về vụ án sắp nói ra miệng chợt nuốt ngược trở vào, anh cau mày, ánh mắt xoáy sâu vào cô.
Lâm Thanh ngáp dài, mắt ươn ướt lệ ngước lên nhìn sắc mặt của anh - có chút bực dọc, có chút tức giận, trong mắt mang theo ý cảnh cáo.
Cô thoáng vui mừng.
Bây giờ, cô mới phát hiện thì ra chọc ghẹo anh lại làm cô có cảm giác thích thú đến vậy.
Kiều Bá đã quá lười để nói chuyện không đâu với tiểu gia hoả phiền phức này, sau khi bị cô quăng quật nhiều như vậy, anh xém chút nữa quên mất mình đến đây để làm gì.
Hồi chiều, anh có đến chỗ của Trần Khải Nguyên một chuyến.
Văn lão gia ở bệnh viện hiện đang trong tình trạng nguy kịch, còn Trần Khải Viễn vẫn đang tất bật lo liệu mọi công việc ở công ty. Thời gian anh đến gặp qua Trần Khải Viễn còn chưa đến mười phút, đã bị ngắt quãng không dưới năm lần, trong khoảng thời gian nói chuyện, Trần Khải Viễn cũng phải nhận trả lời một vài cuộc điện thoại quan trọng.
Bất quá, Trần Khải Viễn rất hợp tác trả lời câu hỏi của anh, ông nhớ lại tình huống ngày hôm đó rất cẩn thận, nói trong lúc đó vội vội vàng vàng liếc mắt nhìn hung thủ một cái nên không thấy rõ lắm bộ dáng của hắn, nhưng ông chắc chắn rằng hắn có một vết sẹo ở bên phải gương mặt.
Cuối cùng, còn chưa kịp hỏi cái gì, Trần Khải Viễn đã bị thư ký đi vào giục đi họp. Trước khi rời đi, ông cũng không quên hỏi thêm hai câu về diễn biến vụ án, bày tỏ sẽ kiên quyết theo đuổi vụ án đến cùng để tìm ra hung thủ.
Kiều Bá cũng nói chuyện với thư ký thêm vài câu nữa để hỏi về tình hình hiện tại của Trần Khải Viễn.
Buổi tối, anh nhận được báo cáo xét nghiệm vân tay và xác định ADN từ đồng nghiệp, trong lòng đã có suy đoán, nhưng vẫn phải nhờ Đường An tìm thêm một số thông tin để xác định.
Lúc Lâm Thanh nhìn thấy Kiều Bá kéo ghế ngồi xuống bàn bắt đầu đọc những thông tin liên quan của vụ án, cô cũng thu lại tâm tư vui đùa, đi tới ngồi cạnh anh, hỏi thăm tình hình vụ án, vô tình lướt qua báo cáo thẩm định trong mail của anh, lập tức nghiêm mặt hỏi: "Có kết quả rồi sao?"
Trái tim Lâm Thanh như bị treo ngược lên: " Là…” Tần Cảnh sao?
Cô không dám hỏi tiếp.
Cũng không biết tại sao, câu trả lời mà cô đã rất tin tưởng xác nhận trước đó, nhưng khi đối mặt với Kiều Bá, cô đột nhiên hoàn toàn mất đi sự tự tin của mình.
Cô mím môi, bất động nhìn theo động tác của anh.
Kiều Bá nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, khoé môi giật giật.
“Lâm Thanh?”
“Hả?”
“Đừng hành động theo cảm tính.”
Lâm Thanh sững sờ, một ý nghĩ chợt xẹt qua trong đầu, nhưng mà nhất thời cũng không nắm bắt được.
Cô lấy lại phản ứng.
Nói cô đừng nên hành động theo cảm tính, là nói về vụ án, hay nói về việc theo đuổi anh?
Ngay khi cô định hỏi lại, Kiều Bá đã đem gương mặt không cảm xúc quay đi, dùng ngón tay bấm chuột vài lần, chuyển báo cáo thẩm định kia sang mail của cô: “Được rồi, quay về ngủ đi.”
Hả? Tốt bụng vậy sao?
Lâm Thanh bĩu bĩu môi, vừa định muốn nói lời cảm ơn, anh cười nhẹ, ngữ khí tản mạn: "Dù sao cũng không tra ra được, nhân lúc còn sớm chưa ai tới, cô thu dọn đồ đạc và rời đi đi, tránh để đến thứ hai đến nộp đơn xin từ chức lại bị mất mặt trước đồng nghiệp, cũng lãng phí thời gian làm việc của tôi.”
Không thèm tính toán. Dù sao cô cũng đã có báo cáo thẩm định rồi, cũng không quan tâm đến lời châm chọc của anh, cô quay lại nói thêm: "Anh nói gì thì nói, tôi sẽ không trách anh đâu, bởi vì "Ba ba yêu con trai"."
Kiều Bân siết chặt ngón tay đang đặt trên chuột máy tính, ấn đường giữa hai đầu chân mày cau lại, lúc quay lại chỉ còn nhìn thấy bóng lưng tung ta tung tăng của ai kia.
Hình như vẫn có cái gì đó sai sai?
Anh suy nghĩ một hồi, quay lại thì thấy chiếc ô anh đặt ở cửa đã bị cô lấy mất.
Kiều Bá ngước nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài cửa sổ: "..."
------oOo------