“Đội Trưởng Kiều , cậu thực sự không muốn đi sao? Nhưng mà hôm nay là Cục Trưởng Triệu mời khách đó nha, hiếm khi cái tên vắt cổ chày ra nước đó lại tình nguyện mời khách, không nhân thời cơ làm thịt tên đó một bữa no nê à?”
“Đúng rồi đó, lão đại,” Lý Tử cũng phụ hoạ theo, “Vụ án trước đó cũng coi như là đã bàn giao xong hết rồi, anh cùng với bọn em đi thư giãn một chút đi?”
……
Xe đã dừng lại trước cửa đội cảnh sát, mấy người trên xe vẫn đang khua môi múa mép cố gắng thuyết phục anh.
Thời gian gần đây, cả đội tiếp nhận một vụ án minh tinh bị sát hại, bởi vì đối tượng tình nghi liên quan đến quá nhiều người cộng với áp lực từ dư luận, đội cảnh sát đã bận đến quên ăn quên ngủ suốt mấy đêm liền, cuối cùng cũng tính là đã điều tra ra được kết quả. Hôm nay hiếm khi rảnh rang được nửa ngày, nên nhóm người đang sắp xếp thời gian cùng nhau đi ăn chơi một bữa thả ga, giải tỏa áp lực đè nén mấy ngày qua.
“Không đi đâu.” Kiều Bá nhặt áo khoác đang để ở ghế sau, nghiêng người nhảy ra khỏi xe, “Tôi trở về chỉnh sửa tài liệu, mọi người cố gắng ăn nhiều thêm một chút.”
Không chờ cho Lý Tử kịp lên tiếng đáp lại, “Rầm” một tiếng, anh đã đưa tay đóng cửa xe, xoay người rời đi.
Thời tiết tháng 7, trời đầy gió, nhưng mà từng luồng không khí phả ra đều là những luồng hơi nóng hừng hừng.
Mấy ngày rồi không được ngủ ngon, bây giờ cuối cùng cũng được thoải mái thì lại không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
Kiều Bá cau mày,
lê đôi chân đi đến văn phòng của mình, đầu vẫn đang nảy số suy nghĩ về bản tổng kết của vụ án.
Điện thoại bỗng ‘ting’ lên một tiếng.
Lôi điện thoại di động từ trong túi ra, mở khoá màn hình, bấm mở đoạn voice chat, giọng nói thập phần giận dữ của ông nội Kiều lập trước truyền đến: “Bá à, con đã gặp con bé đó chưa? Thấy người ta ra sao? Thích hợp tính chuyện lâu dài không? Chừng nào thì tính chuyện sinh một đứa cháu mập mạp để chơi với ông già này đây?”
Vừa nhận xong tin nhắn, lại lập tức hiện thêm 2 dòng nữa:
[Nếu mà thấy không hợp lắm, dì Trương của con nói còn có quen biết một cô gái khác, hay là ông gửi hình qua cho con xem thử nha?]
[Kiều Bá, ông nội nói cho con biết, nếu mà con cứ lần là như vậy, không chịu dắt cô nào về nhà ra mắt ông, ông sẽ tới đội cảnh sát tìm con tính sổ kỹ càng…]
Kiều Bá nghe không nổi nữa, trực tiếp khoá màn hình điện thoại, đem nó bỏ lại vô túi.
Năm nay, ông nội Kiều đã sớm bàn giao lại toàn bộ công việc quản lý nhà hàng của mình cho mấy người học việc trẻ tuổi. Sau đó, yên tâm trở thành một chưởng quầy nhàn rỗi, bỏ mặc không nói tới nữa, bắt đầu sống cuộc sống về hưu. Cho đến cách đây không lâu, lần lượt được mời đi dự mấy cái đám cưới, thấy cảnh mấy lão bạn già bây giờ đã con cháu đầy nhà mà ghen tị tới đỏ mắt, nhìn lại mình thì nhàn rỗi đến phát chán. Ngay lập tức ông liền đánh chủ ý lên thằng cháu nội quý hoá ngày ngày không thấy mặt của mình.
Sau nhiều lần thúc đẩy, xúi giục Kiều Bá đều không đạt kết quả, ông nội Kiều dứt khoát tự mình ra trận, huy động đội ngũ đồng môn nhảy quảng trường đông đảo lập thành đại quân hùng hổ cùng nhau thu xếp lo liệu chuyện chung thân đại sự của Kiều Bá. Ngày ngày gọi điện thoại khủng bố tinh thần anh. Mãi cho đến khi cách gọi thoại khủng bố không còn tác dụng nữa thì lại lân la nhờ người ta chỉ cách xài WeChat để bắt đầu các thể loại đánh bom bừa bãi khác, cầu trời gặp may mắn biết đâu lại trúng được một nàng dâu ngoan thì sao?
Kiều Bá nhất thời nghĩ đến nặng đầu, cũng lười phải suy nghĩ cách ứng phó tiếp, đợi tới khi đèn xanh bật sáng, trực tiếp nhấc chân băng qua đường.
Chỉ là bất quá, chưa kịp bước vài bước, anh đã nghe thấy tiếng cãi vã mơ hồ ở đằng xa.
"Anh trai nhỏ ơi, làm ơn cho em vào đi! Em thật sự là người mới của đội cảnh sát, hôm nay đến báo cáo nhận chức, nếu nói dối anh thì em chính là chó nhỏ!" Lâm Thanh giơ tay lên trời, làm động tác giống như muốn thề với trời đất.
Cậu cảnh sát đang làm nhiệm vụ bị ba chữ “anh trai nhỏ” mềm mại dễ thương của cô gái kia làm cho mềm lòng, chần chừ một lúc nhưng vẫn bất lực nói thẳng: “Cô gái à, quay về đi, đây là Đội Cảnh Sát Hình Sự tỉnh, thực sự không phải là nơi để bạn có thể đến giỡn chơi!"
“Không phải mà, làm sao mà anh lại không tin em vậy, hôm nay em đến báo cáo nhận chức thiệt mà, bất quá là…”
Là sáng nay cô chỉ lo phàm ăn tục uống bên chỗ Hề Khải, lúc đi về lại còn não tàn để quên luôn túi xách và công văn bên đó.
"Tôi thực sự không thể cho bạn vào mà không có công văn nhận chức."
"Anh trai nhỏ ơi anh thông cảm cho em một xíu đi mà! Tí xíu nữa là bạn em sẽ đem công văn đến ngay thôi. Bên ngoài bây giờ nóng lắm! Anh cho em vào hưởng máy lạnh một xíu nha anh, năn nỉ anh luôn á!"
Lâm Thanh chuyển mấy cái túi giấy đang cầm qua tay bên kia, lộ ra vết đỏ giữa lòng bàn tay trắng hồng. Sau đó lại nắm chặt ngón tay, bí mật liếc nhìn vẻ mặt hơi buông lỏng của anh cảnh sát nọ, lại tiếp tục vững lòng làm ra vẻ đáng thương: "Anh trai nhỏ, anh cho rằng em là loại người có thể đi lừa gạt người khác sao? Bằng không tính như vậy đi, anh để em vào nói chuyện với sếp của anh đi, như vậy sẽ mọi chuyện rõ ràng liền, anh nói có phải không nè, làm ơn đi mà!"
Cô lau mồ hôi trên trán, đôi mắt sáng ngời ẩn hiện hơi nước, nhìn rất đáng thương.
“Nhưng mà …”
“Không có nhưng mà.” Cô tiếp tục thuyết phục người bên kia, “Bạn em sẽ mang công văn đến ngay thôi. Em đứng đợi ở đây cũng là đợi, đi vào trong kia hưởng máy lạnh đợi thì cũng là đợi, giống nhau hết thôi mà. Lại nói, em dù sao cũng chỉ là một nha đầu nhỏ nhắn vô hại thôi, có đi vào cũng đâu thể cho nổ tung Đội Cảnh Sát này được, đúng không nào?”
Anh cảnh sát do dự một lúc, dường như đã bị cô thuyết phục, vừa định nói gì thì thấy bên đường có bóng người đi tới, lập tức đứng đường đường chính chính đứng thẳng chân: "Đội Trưởng Kiều "
Lâm Thanh vô thức quay lại, bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm đầy tĩnh lặng.
Người đàn ông đó mặc áo thun đen, mái tóc tỉa cạo cực ngắn, tư chất gọn gàng, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, anh ta khẽ liếc cô một cái, cũng không hề có ý định sẽ dừng lại hỏi chuyện.
Hêy, cũng khá là đẹp trai đó nha.
Lâm Thanh lập tức đuổi theo vài bước về phía trước, mỉm cười đưa tay về phía anh, định bắt tay: "Đội Trưởng Kiều !"
Đối phương thậm chí không thèm nhìn cô, đầu cũng không hề ngoảnh lại, như cũ đi vào trong.
Lâm Thanh: đẹp trai cũng đâu mài ra ăn được đâu! Xí!
"Đội Trưởng Kiều ," viên cảnh sát bước tới giúp giải thích, "Cô gái này nói rằng cô ấy là người mới của đội cảnh sát, hôm nay đến để trình diện"
Kiều Bá ngừng bước, cũng không nhìn viên cảnh sát kia, mà quay đầu tặng cho cô một cái nhìn lạnh thấu hết tâm can.
Tóc đen, môi đỏ, thân trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhỏ nhắn, trên cổ còn thắt một cái nơ bướm, thân dưới mặc một chiếc váy xếp ly gấp tròn bồng bềnh nơi mép váy. Cổ tay trái đeo vài cái vòng bạc nhỏ sáng bóng, còn tay phải đang cầm một túi giấy đựng tài liệu. Từ trên xuống dưới đều là đồ hiệu đắt đỏ.
Cục cảnh sát? Người mới?
Ah!
Kiều Bá thu lại ánh mắt, tự giễu trong lòng.
“Chào Đội Trưởng Kiều !”
Lâm Thanh ngoan ngoãn đẩy khoé miệng nhếch lên nặng ra một nụ cười tiêu chuẩn, đổi mấy cái túi giấy kia qua tay trái, lại nhẫn nại vươn tay về phía anh: "Em tên là Lâm Thanh, người mới, hôm nay là bởi vì..."
Cô chưa kịp nói hết câu đã bị giọng nói lạnh lùng của người kia cắt ngang: "Công văn nhận chức?"
“Không phải, Đội Trưởng Kiều , hôm nay đi vội, em lỡ để quên hết bên chỗ bạn của mình.” Lâm Thanh mím môi bắt đầu khịt mũi, “Nhìn em như vầy, ngũ quan đoan chính, tác phong nghiêm túc, nhìn qua một cái liền biết là con ngoan của đảng, một cô nương chính trực, nhìn mặt một cái liền nhận ra ngay chúng ta là người của đội cảnh sát, hôm nay quả thật em …”
“Tôn Kỳ.” Kiều Bá đột nhiên nói.
“Có mặt!” Viên cảnh sát kia đứng nghiêm.
“Về sau làm ơn đừng có ai cũng có thể tuỳ tiện cho vào trong.”
Kiều Bá nhấc chân bước đi.
Lâm Thanh: “…”
Xuất sơn bất lợi.
Lâm Thanh hít một ngụm khí lạnh, nhưng mắt vẫn dán vào bóng lưng người đang sải bước rời đi, khuất dần sau cánh cửa, sau đó đột nhiên ưỡn ẹo một cái, làm rơi mấy cái túi lớn nhỏ trong tay xuống đất.
Lúc này điện thoại lại reo lên.
Cô liếc nhìn màn hình điện thoại di động, cầm lên, ghé vào tai nghe, giọng điệu trở nên có chút nóng nảy: "Tôi nói này, Hề đại gia, cái túi tôi nhờ cậu đưa qua đâu rồi? Cậu đang bận ở nhà sinh con hay sao mà lâu vậy hả !!!!!”
“Yo!”
Hề Khải bị cái ngữ khí giận dữ thét ra lửa này của cô chọc cười, vừa nghe một cái là đã biết tiểu gia hỏa này đạp trúng đinh rồi, đúng là cửa đội cảnh sát không dễ vào. Cậu liền không gấp không hoảng đạp thắng xe, ngả người dựa vào lưng ghế, từ từ chậm rãi đợi cảm thụ khoảnh khắc nhàn nhã rảnh rỗi đứng đợi đèn xanh. Sau đó liếc nhìn qua màn hình điện thoại bắt đầu hả hê, cười trên nỗi đau của người khác: “Không phải chứ, sao cậu lại nổi nóng với tôi hả? Da mặt cậu bị cầm đi cuộn bibimbap rồi hả? Đến cuối cùng là ai mặt dày bỏ lại tôi ở đó tự lực cánh sinh, kết quả lại để quên đồ của chính bản thân mình?
Đây … là gì chứ
------oOo------