Chương 1: Tự mình ngồi lên đó rồi vén váy lên

"Cốc cốc." Nửa đêm 10 giờ, em đứng ngoài cửa văn phòng giáo viên, lo sợ bất an, cuối cùng vẫn phải gõ cửa phòng.Trong phòng nhanh chóng vang lên một giọng nữ trong trẻo xen lẫn chút từ tính: "Vào đi."

m thanh của cô Cố tựa như dòng điện xẹt qua toàn thân em, làm chỗ kia của em càng thêm ướt đẫm.

Em mắc cỡ đỏ mặt, run rẩy vặn thanh nắm cửa xuống. Sau khi bước vào, lại phát hiện chỉ có một mình cô Cố, toàn bộ văn phòng an tĩnh vô cùng, yên ắng đến nổi chỉ nghe thấy tiếng sửa bài "Sàn sạt".

Em chậm rãi xê dịch đến cạnh bàn của cô Cố, chỉ biết cúi đầu không dám nói lời nào, ngoan ngoãn chờ bị trách mắng. Nhưng đợi nửa ngày, cũng không nghe thấy cô mở miệng nói tiếng nào.

Em lặng lẽ ngẩng đầu, ngay khi ánh mắt va vào emcô Cố thì hoàn toàn đơ ra.

Không như bình thường dạy học, mái tóc dài của cô tùy tiện thả sau lưng, hai nút trên cùng của áo sơ mi cũng không gài làm lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo.

Phối hợp với mắt kính gọng vàng khiến cô có vẻ cấm dục lại phong tình.

Em có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập bang bang rối loạn.

Mà chỗ riêng tư bên dưới đã trào nước ướt nhẹp.

"Nhìn đủ chưa?" Cuối cùng cô Cố đã đậy nắp chiếc bút máy, xoay người,

Đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào em, trong đôi mắt không mang theo bất cứ tình cảm gì.

Cô tựa lưng vào ghế xoay, tay khoanh trước ngực, khẽ mở đôi môi đỏ nói: " Bạn học Chử, em nói cho tôi nghe, tôii sao trong tiết của tôi lại làm loại chuyện này hả?"

Hốc mắt em liền đỏ lên, lại gục đầu xuống, cắn chặt môi, cứ mặc cho nước mắt lăn dài trên má.

"Không được khóc."

Em càng thêm ấm ức, từng giọt nước mắt to cứ "Lạch tạch", "Lạch tạch" mà rơi xuống.

"Aizz." Em nghe được tiếng cô Cố thở dài, sau đó một bàn tạch xuất hiện trước mặt, giữa hai ngón tay còn kẹp tờ khăn giấy.

Bàn tay ấy thật xinh đẹp, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng. Vì thường xuyên viết chữ nên lòng bàn tay có vài kén mỏng. Em không thể tưởng tượng, nếu đôi tay này cắm vào lỗ nhỏ của mình sẽ có cảm giác thế nào.

Ngay lúc mặt em càng ngày càng đỏ liền nghe được cô Cố nói: "Tự mình lau khô đi, không được khóc."

Lau chỗ nào? Xém tí em đã buột miệng thốt ra lời đó nhưng may mắn nhịn lại kịp.

Em nhận lấy khăn giấy, lại không cẩn thận đυ.ng vào ngón tay của cô, mát mát lành lạnh, xúc cảm trơn trượt như ngọc mỡ dê.

"A ~" Em nhịn không được mà rêи ɾỉ ra.

Sự thật là em đã nhịn suốt một ngày. Buổi tối hôm qua từ khi xem bộ phim sεメ nữ nữ kia, du͙© vọиɠ của em đã không còn khống chế được.

Sáng nay vào tiết Tiếng Anh, em chỉ nhìn thấy mặt của Cố Hoài Ca, nghe giọng nói của cô, hạ thân liền lầy lội. Ma xui quỷ khiến, em đã luồn tay vào trong váy đồng phục của mình, cách qυầи ɭóŧ vuốt ve đóa hoa nhỏ kia.

Lúc em đang rất thoải mái ngẩng đầu lên lại đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của cô Cố. Nháy mắt đó trái tim em đã rơi vào hầm băng. Em thích Cố Hoài Ca - giáo viên của em. Là nhất kiến chung tình, cũng là thấy sắc nảy lòng tham.

Em thấp thỏm bất an chịu qua hết tiết Tiếng Anh, cô đã không còn đối diện với em nữa. Sau khi tan học, cô đi tới bàn em, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ra về tới văn phòng của tôi."

m thanh quen thuộc kéo suy nghĩ của em về… "Sao vậy, không thoải mái hả?"

Em cố gom hết dũng khí nói: "Cô ơi, em… phía dưới của em… ngứa quá, cho nên lúc đi học, mới nhịn không nổi,... "

Đỏ mặt lắp bắp biên xong lời nói dối, em ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Ca, lại bắt được một tia ý cười trong mắt cô.

Cực kỳ mê hoặc. Bị cái đẹp che mờ lý trí, em lại dám mở miệng nói: "Cô ơi, em hình như bị bệnh rồi. Cô có thể xem phía dưới giúp em được không."

Lời đã ra khỏi miệng, em mới ý thức được mình vừa mới nói chuyện ma quỷ không biết xấu hổ gì.

Em cực kỳ xấu hổ và giận dữ, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.

Không khí trong văn phòng bỗng yên lặng hẳn. Em cúi đầu nhìn chăm chú vào mũi giày, ánh đỏ trên mặt đã lan tới tôii.

"Bạn học Chử à, chuyện như vậy nên do mẹ em làm mới đúng."

Nghe vậy em ngẩn ngơ, hốc mắt lại rơm rớm nước. " Mẹ em thường xuyên không ở nhà." Giọng điệu hơi giảm xuống, em tiếp tục nói: "Ở nhà chỉ có bảo mẫu, em…."

"Vậy được rồi, tôi giúp em kiểm tra."

Em không thể tin vào tai mình, trong giây phút đó, hưng phấn, thẹn thùng, kích động,... chiếm đoạt hết trái tim.

Sau đó Cố Hoài Ca đứng dậy, kéo ghế xoay ra sau. Cô nhìn về phía bàn làm việc nâng nhẹ cằm, nói: Tự mình ngồi lên đó rồi vén váy lên."