Chương 65: Vận may của sóc nhỏ

Edit: SCR0811

Tuy Heo Mỳ gói tỏ vẻ bình thản, nhưng Mễ Uyển cũng không thể dày mặt mà hỏi tiếp được, dù sao người ta cũng đã ly hôn. Lúc sau, hai người thảo luận về bệnh tình của Heo con. Cùng lúc đó, Heo nhỏ do vừa hóa hình, chưa thể kiểm soát yêu lực, thỉnh thoảng lại lộ ra tai và đuôi, dáng vẻ rất chi là buồn cười.

Mễ Uyển không kiềm lòng được đưa tay chọc mũi Heo con, cười nói: "Tư chất của con ông không tệ, tốc độ hấp thụ yêu lực rất nhanh. Nhưng, lúc về phải luyện thêm mới được, không thì lúc ngủ sẽ để lộ nguyên hình, phiền phức lắm."

"Được, tôi sẽ dạy lại cho nó." Heo Mỳ gói vội nhận lời. Từ lúc Heo con vừa sinh ra, ông đã luôn chờ đợi có một ngày mình được dạy tụi nó hóa hình.

Cơm Chim sẻ tinh gọi đã tới, cậu gửi tin cho Mễ Uyển, hỏi cô ra ngoài ăn hay đưa tới sân sau. Mễ Uyển ngẫm nghĩ, quyết định ra ngoài ăn.

"Tôi có việc ra ngoài trước." Nói xong, Mễ Uyển rời khỏi sân sau, để lại căn phòng cho ba cha con.

Trong phòng khám có một khu vực dành riêng cho khách ngồi chờ, có bàn trà và sô pha, thậm chí còn lắp cả máy pha cà phê, bày trí rất mát mắt. Tiếc là phòng khám chẳng có được mấy người khách, dần dần khu vực này trở thành nơi nghỉ ngơi riêng của nhân viên.

Mỗi lần ngồi xuống sô pha, Hứa Trang vẫn còn phải ở nhà thuê thường xuýt xoa cảm thán: "Ở phòng khám còn thoái mái hơn ở nhà nữa."

Câu này không hẳn là không có lý, nội thất trong phòng khám do một tay Diệp quản gia bày trí, từ sô pha cho tới máy pha cà phê đều là hàng cao cấp do ông tỉ mỉ lựa chọn, mang đến trải nghiệm rất xa hoa.

Chim sẻ tinh vừa đặt đồ ăn xuống bàn trà, Mễ Uyển liền ra tới. Cậu rót cho Mễ Uyển ly nước, sẵn tay pha luôn cho mình ly cà phê, tranh thủ trong phòng khám không có ai, thoải mái thư giãn trên sô pha (Khụ, thật ra, phòng khám này quanh năm suốt tháng đều không có ai.)

"Hứa Trang đâu?" Mễ Uyển phát hiện Hứa Trang không có trong phòng khám.

"À, nửa tiếng trước trên mạng có người nhắn tin, nói muốn nhận nuôi con Poodle anh ta nhặt được lúc trước, anh ta lấy địa chỉ xong đã đi giao chó rồi." Chim sẻ tinh trả lời.

"À" Mễ Uyển gật đầu.

Nhắc tới Hứa Trang, Chim sẻ tinh bỗng phì cười.

"Cậu cười gì thế?" Mễ Uyển tò mò hỏi.

"Tôi cười Lão Hứa" Chim sẻ tinh cười nói: "Lúc nãy anh ta nói với tôi, nếu tháng này việc kinh doanh của phòng khám vẫn không tốt, anh ta sẽ chủ động xin giảm lương. Nói là nhận lương mà không làm việc sẽ cảm thấy có lỗi với cô."

Mễ Uyển cũng bật cười, đồng thời lại thấy cảm động. Có thể nghĩ được như thế, đồng chí Hứa đúng là một nhân viên tốt, tốt hơn con Chim sẻ cùi chỏ hướng ra ngoài này nhiều.

"Cậu thân với Heo Mỳ gói lắm sao?" Mễ Uyển đột nhiên hỏi.

"Hả?!" Chim sẻ tinh ngẩn ra.

"Ba người bọn họ chỉ vừa gom đủ một trăm vạn, theo lý thuyết thì còn phải chờ rất lâu mới tới lượt, cậu mở cửa sau cho họ?" Mễ Uyển nói giọng chắn mẩm. Không chỉ vậy, hôm nay Chim sẻ tinh còn nhiều lần giúp đỡ Heo Mỳ gói.

Tỷ như, cậu ta sợ mình không vui, tranh thủ trước khi mình nổi nóng vội ôm Heo con trên cây xuống; tỷ như khi thấy Heo Mỳ gói rối rắm với ly mỳ giá năm đồng, sợ mình đổi ý không chữa trị miễn phí nữa, cậu ta gấp gáp túm Heo Mỳ gói lôi ra ngoài. Bình thường Chim sẻ tinh sẽ không làm mấy chuyện như thế.

"Haha... cũng có quen biết chút chút." Chim sẻ tinh thấy Mễ Uyển đã nhìn ra, cũng thành thật trả lời: "Cô cũng biết trước kia tôi không dễ hóa hình, có một lần mới hóa hình một nữa bỗng bị người khác bắt gặp, là anh Heo giúp tôi giải quyết chuyện đó, không thì tôi có thể đã lộ thân phận, bị Hiệp hội bắt yêu ép trở về tộc rồi. Nếu vậy... tôi cũng đã không gặp được bà chủ."

Mễ Uyển gật đầu, xem ra Heo Mỳ gói đúng là yêu tốt.

"Lúc đó anh Heo và vợ anh ấy vẫn chưa ly hôn, tôi còn từng tới nhà họ ăn cơm. Tình cảm của hai vợ chồng họ rất tốt." Chim sẻ tinh nói thêm: "Cũng từ lúc đó tôi mới bắt đầu nuôi ý định tìm một bạn gái là con người, đáng tiếc..."

Động tác múc cơm của Mễ Uyển khựng lại, cô bỗng nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên cô và Chim sẻ tinh gặp nhau, hình như, có vẻ, cô là người làm cậu ta và bạn gái chia tay?

Tuy sau đó cô đã bồi thường cho Chim sẻ tinh, loại bỏ yêu độc trong người cậu ta, nhưng nhắc tới chuyện này cô vẫn thấy hơi ngượng.

"Khụ... sau, sau đó, cậu... không giải thích rõ ràng với bạn gái sao?" Mễ Uyển ấp úng hỏi.

"Bạn gái?" Chim sẻ tinh ngẫm nghĩ hồi lâu, ngơ ngác hỏi: "Bạn gái nào?"

"Cô bạn gái lúc lần đầu chúng ta gặp nhau đó." Mễ Uyển nhắc nhở.

"À, là cô ấy." Chim sẻ tinh lộ vẻ không nhắc thì cậu ta đã quên béng luôn rồi: "Cắt đứt liên hệ lâu rồi, dù gì thì tình cảm giữa chúng tôi cũng không sâu đậm gì mấy."

"Nhưng lúc đó cậu khóc dữ lắm mà." Hôm đó ở trước cửa hàng tiện lợi, do Chim sẻ tinh khóc quá thảm thiết nên cô mới sinh lòng áy náy. Bằng không người ý chí sắt đá, từng gϊếŧ qua vô số yêu tộc như cô sao dễ sinh ra cảm giác tội lỗi được.

"Lúc đó hả..." Chim sẻ tinh đỏ mặt ngượng ngùng: "Lúc đó sở dĩ tôi khóc nhiều như thế không phải vì thất tình, mà vì... tôi tưởng bà chủ muốn tới gϊếŧ tôi, haha..."

Mễ Uyển câm nín, ra là người này bị mình dọa khóc.

"Thế lúc ấy cậu và cô gái đó hẹn hò, có nghĩ tới chuyện tương lai không?" Không hỏi được Heo Mỳ gói, Mễ Uyển quyết định đi hỏi Chim sẻ tinh: "Tuổi thọ hai người vốn khác nhau, cô ấy sẽ già trước cậu, sẽ chết trước cậu."

"Chúng tôi chỉ vừa mới quen nhau, chuyện kết hôn còn chưa nghĩ đến, nghĩ chi đến chuyện xa xôi như thế." Chim sẻ tinh trả lời.

"Sở khanh! Lưu manh!" Mễ Uyển tức giận trừng Chim sẻ tinh, giận đến mức đến từ cổ như "sở khanh" cũng lôi ra chửi.

Chim sẻ tinh bị chửi, đần mặt ra, thậm chí thiếu chút còn phun luôn ngụm cà phê trong miệng. Nhưng Chim sẻ tinh lúc này đã không còn là Chim sẻ tinh lúc trước, sau khi ho khan hai tiếng, cậu không những không sợ hãi mà còn cãi lại bà chủ của mình: "Bà chủ, cô nói như vậy là không đúng đâu. Chúng tôi quen nhau do được đồng nghiệp giới thiệu, chỉ mới dừng ở giai đoạn tìm hiểu, tình cảm chưa sâu, đừng nói tôi, đến cả cô ấy còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Mục tiêu lúc đó của tụi tôi chỉ là thử xem có thể đến được với nhau hay không. Hơn nữa, giờ là thời đại nào rồi, đâu còn vừa hẹn hò đã tính đến chuyện kết hôn như mấy trăm năm trước, áp lực lắm."

Mễ Uyển ngẩn ra, chợt hiểu rõ. Đúng vậy, giờ đã không như năm trăm năm trước, tư tưởng con người đã cởi mở hơn, lối sống cũng thoáng hơn rất nhiều, mình cũng phải bắt kịp thời đại mới được.

Khoan đã, bắt kịp thời đại gì chứ? Sao mình lại phải bắt kịp thời đại? Bắt kịp thời đại rồi, mình muốn làm gì?

Vừa nghĩ đến chuyện đó, Mễ Uyển liền đen mặt: Đều do lỗi của Phàn Thần, tự nhiên đi tỏ tình làm gì chứ!!!

Tập đoàn Vạn Vật.

Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng do mùa xuân là mùa thực vật sinh sôi nảy nở, vậy nên cứ đến mùa xuân là tập đoàn Vạn Vật lại hoạt động hết công suất, giảm hẳn số ngày nghỉ xuống. Phàn Thần là chủ tịch kiêm Yêu vương, cả năm không có ngày nghỉ, mỗi giờ mỗi phút đều phải lo đau đáu cho sự sống của vạn vật trên toàn cầu.

Trong văn phòng, Toàn Tuấn Tài đang báo cáo tiến độ công tác. Phàn Thần nghe được một nửa bỗng biến sắc mặt, có cảm giác rợn sống lưng.

"Đại nhân, ngài sao thế?" Toàn Tuấn Tài quan tâm hỏi.

"Không sao" Phàn Thần nhíu mày, nói: "Mùa xuân mưa nhiều, cậu cố gắng điều người đi giám sát những nơi có lượng mưa vượt ngưỡng, đề phòng lũ quét sạt lở."

"Đã sắp xếp người rồi ạ." Toàn Tuấn Tài cười nói: "Hơn nữa, gió xuân năm nay đặc biệt dễ chịu, cỏ cây cũng phát triển tươi tốt hơn năm ngoái, dù lượng mưa có nhiều một chút cũng không gây sạt lỡ đâu."

"Nhưng vẫn cần phải chú ý." Phàn Thần ngẫm nghĩ, chân mày hơi giãn ra một ít. Mấy năm nay diện tích cây xanh ngày một tăng lên, sau mỗi lần lễ tế, vết thương của anh cũng không còn rộng ra nữa. Thêm vào đó, con người trên toàn cầu cũng bắt đầu ý thức được vấn đề ô nhiễm môi trường, tuy vẫn còn khai thác tài nguyên nhưng mức độ đã được khống chế hơn trước. Con người cũng phát minh ra rất nhiều kỹ thuật để tái chế rác thải.

"Vâng" Toàn Tuấn Tài ghi nhớ, nói tiếp: "Dựa theo kế hoạch ban đầu của chúng ta, tôi đã cho khảo sát mấy công ty xử lý rác thải, tôi thấy mấy công ty này cũng khá ổn, thiết bị đầy đủ, kỹ thuật tân tiến, chúng ta có thể thu mua."

"Được, cậu đã thấy ổn thì cứ tiến hành thu mua đi." Trên phương diện kinh doanh, quả thật Phàn Thần không am hiểu bằng người đã tốt nghiệp chuyên ngành thương mại như Toàn Tuấn Tài.

"Vâng" Toàn Tuấn Tài gật đầu, khép tài liệu lại, nhưng không lập tức rời khỏi văn phòng.

"Còn gì nữa?" Phàn Thần nghi ngờ hỏi.

"Chuyện cuối cùng" Toàn Tuấn Tài rút tờ giấy dưới đáy xấp văn kiện đưa cho Phàn Thần: "Đây là người được bình chọn là nhân viên xuất sắc nhất của năm ngoái."

Phàn Thần nhận lấy, nhìn lướt qua, ngạc nhiên nhíu mày: Người quen à, nhân viên xuất sắc nhất năm ngoái chính là Chuột tinh anh vừa gặp hôm qua.

"Phần thưởng năm nay là cái gì?" Hàng năm, nhân viên xuất sắc nhất đều được nhận một phần thưởng lớn, Toàn Tuấn Tài nói riêng với anh, chẳng lẽ có việc gì cần anh xử lý?

"Gói loại bỏ yêu độc." Toàn Tuấn Tài mỉm cười nói ra tên phần thưởng.

"Cái gì?" Phàn Thần ngẩn ra.

"Nghĩa là công ty sẽ chi trả toàn bộ phí chữa trị tại phòng khám Mễ đại sư cho nhân viên đó." Toàn Tuấn Tài giải thích. Do chi phí chữa trị ở chỗ Mễ Uyển quá đắt, không phải yêu tộc nào cũng có tiền chi trả, vậy nên Toàn Tuấn Tài mới lấy chi phí loại bỏ yêu tộc làm phần thưởng cuối năm. Dù sao, đa số nhân viên trong tập đoàn Vạn Vật của họ đều đang bị thoái hóa.

"Ừ, vậy cậu cứ làm đi." Phàn Thần gật đầu, hiểu rõ.

"Ngài không định tự mình xử lý sao?" Toàn Tuấn Tài ngạc nhiên hỏi.

Phàn Thần liếc nhìn trợ lý, đoán ngay được suy nghĩ của cậu ta. Cáo là loài dễ nhìn thấu lòng người nhất, mà Toàn Tuấn Tài lại còn là một con Cáo tinh ngàn năm, chưa biết chừng cậu ta còn nhận ra được tình cảm anh dành cho Uyển Uyển trước cả anh nữa kìa. Anh biết Toàn Tuấn Tài đang tạo cơ hội để mình tiếp xúc với Uyển Uyển, nhưng mà... hình như hôm qua anh vừa làm Uyển Uyển sợ, anh nghĩ mình cần cho Uyển Uyển chút thời gian để thích nghi.

"Hôm qua tôi đã nói với Uyển Uyển." Phàn Thần bỗng mở lời.

"Nói, nói cái gì..." Toàn Tuấn Tài hơi ngơ ra, chẳng lẽ là chuyện chữa trị? Không thể nào, chuyện về gói loại bỏ yêu độc này mình chỉ vừa báo với đại nhân, đại nhân đâu thể biết trước để đi nói cho Mễ đại sư được. Nếu không phải chuyện này, vậy là chuyện gì? Chẳng lẽ...

Toàn Tuấn Tài ngẩng phắt đầu, ngập ngừng hỏi: "Đại nhân, ngài tỏ tình rồi?"

"Ừ" Phàn Thần thản nhiên gật đầu.

"Thành công rồi!"

"Không!"

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngập.

Toàn Tuấn Tài chỉ hận không thể quay ngược lại hai giây trước, rút ba chữ mình vừa nói về. Dù không thể đảo ngược thời gian, đổi cuộc hội thoại của bọn họ thành tin nhắn di động cũng được, tốt xấu gì cũng có thể xóa tin, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, sự thật luôn tàn khốc, lúc này chỉ có hai người họ bốn mắt nhìn nhau, ngượng muốn khóc luôn.

"Khụ... chuyện, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh..." Cứu với, mình vừa thốt ra cái khỉ gì thế này?

Phàn Thần cười khổ, không muốn Toàn Tuấn Tài khó xử, anh phất tay để anh ta lui ra ngoài.

Toàn Tuấn Tài một lòng chỉ muốn chạy trốn, vừa được cho phép, chân anh như được bôi dầu, lập tức phóng thẳng ra ngoài. Về được tới chỗ ngồi của mình, anh phải uống thêm ba cốc nước lạnh mới bình tĩnh lại được: "Quá phi lý, dựa vào sức quyến rũ và thân phận của đại nhân nhà mình, sao có thể bị từ chối được chứ?"

Vừa cảm thán xong, Toàn Tuấn Tài bỗng ý thức được một chuyện càng đáng sợ hơn: Hình như đây là mối tình đầu của đại nhân nhà mình, suốt mấy vạn năm chỉ rung động đúng một lần, lại còn bị từ chối, bóng ma để lại sẽ lớn đến mức nào?

Toàn Tuấn Tài quyết định, khoảng thời gian tới anh phải cố không lảng vảng trước mặt Yêu vương đại nhân.

Phàn Thần bận việc ở công ty đến tận khuya mới tan ca, lúc khởi động xe, anh nhìn lướt qua đồng hồ, đã sắp mười một giờ rồi.

"Trễ vậy rồi sao?" Vừa than thở xong, Phàn Thần bỗng thấy sai trái. Không phải bình thường mình đều tan ca lúc mười một giờ sao, sao bỗng nhiên lại thấy trễ?

Tuy thấy là lạ nhưng Phàn Thần không đào sâu thêm nữa, anh tiếp tục lái xe về nhà. Ban đêm đường vắng, xe chạy nhanh, chừng nửa giờ đã về tới Đông Giao. Vừa vào cửa, anh đã vô thức ngửa đầu nhìn lên cửa sổ nhà bên theo thói quen. Ngay khi vừa ngửa đầu, đèn trong phòng bỗng vụt tắt.

"..." Yêu vương đại nhân thầm cười khổ, lòng thấy khó chịu, nhưng lại không làm được gì.

Anh thở dài một tiếng, vào nhà, lên lầu, tắm rửa... nhưng không đi ngủ. Yêu vương đại nhân rót một ly nước, đứng bên cửa sổ nhìn về phía xa. Hôm nay, lúc chiều tự nhiên anh thấy rùng mình, tuy chỉ là cảm giác thoáng qua nhưng mỗi khi anh có cảm giác này, nó đều gắn liền với một thiên tai nào đó.

"Chẳng lẽ yêu lực của mình đã thoái hóa đến mức không thể cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra rồi sao?" Yêu vương đại nhân cúi đầu nhìn ngực mình, thở dài một tiếng đầy bất lực. Chỉ mới năm trăm năm thôi, nếu là trước kia, dù đang ngủ anh vẫn có thể biết được vị trí chính xác của nó, thế mà giờ đây, cảm giác của anh đã thoái hóa đến mức ngay cả phương hướng đại khái cũng không cảm nhận được.

Một lát sau, Phàn Thần lại lẩm bẩm: "May mà cảm giác đó không quá rõ ràng, có lẽ cũng không phải thiên tai gì lớn."

Tuy anh cũng muốn biết trước chuyện gì sắp xảy ra để làm chút chuẩn bị, nhưng anh nào có phải vị thần toàn năng.

Lúc này, cửa sổ nhà bên bỗng truyền đến chút động tĩnh nhỏ xíu, Phàn Thần tò mò nghiêng đầu nhìn sang, thấy một con nhóc lông xám đang gắng sức mở cửa sổ để chui ra.

Phàn Thần vẫn còn nhớ con sóc này, mấy tháng không gặp, linh tính trên người nó đã tăng thêm vài phần, xem ra, nó được chăm khá tốt.

"Chít chít" Sóc nhỏ nhìn thấy Phàn Thần, vui vẻ vẩy đuôi với ban công đối diện.

"Qua đây." Phàn Thần vẫy tay. Theo giọng nói của anh, dây leo xanh nhạt bắt đâu vươn ra, nối liền hai bên cửa sổ.

"Chít chít" Sóc nhỏ vui vẻ nhảy lên dây leo, duỗi móng, phóng đi thoăn thoắt. Tới nơi, nó ngoan ngoãn ngồi xuống trên ban công trước mặt Phàn Thần.

"Ra phơi trăng hả?" Động vật bình thường được mở linh trí đều thích hấp thu tinh hoa trong ánh trăng. Sóc nhỏ cũng thường ra ngoài phơi trăng, nhưng đa phần Phàn Thần đều nghỉ ngơi trong phòng nên chưa bao giờ gọi Sóc nhỏ qua.

"Chít chít" Đúng vậy, tôi phải cố gắng tu luyện, sớm ngày tu thành hình người.

Sóc nhỏ gật đầu đáp.

"Thế à, vậy cậu phải cố gắng lên." Yêu vương đại nhân mỉm cười cổ vũ.

"Chít chít" Đại nhân, ngài cũng ra đây phơi trăng hả?

Sóc nhỏ hỏi.

"Không phải, chỉ là tôi không ngủ được nên ra đây ngồi thôi." Phàn Thần lắc đầu, nói.

"Chít chít?" Ngài cũng không ngủ được?

"Sao, còn có ai khác cũng không ngủ được hả?" Phàn Thần thuận miệng hỏi.

"Chít chít" Mễ Uyển cũng không ngủ được, nhưng dù ngủ không được, cô ấy vẫn cố nằm nhắm mắt trên giường.

Trong giọng nói của Sóc nhỏ chứa đầy vẻ ghét bỏ. Nửa đêm hôm qua cô còn hét thất thanh, hại nó rớt từ trên cây xuống, đầu sưng một cục rõ to.

"Uyển Uyển cũng mất ngủ?" Phàn Thần nhìn thoáng qua cửa sổ đối diện, hỏi: "Sao em ấy lại mất ngủ?"

Sóc nhỏ lắc đầu, tiếp đó lại kêu lên "chít chít".

Tôi không biết, nhưng dạo gần đây đầu óc cô ấy không được bình thường, nảy sinh ảo tưởng đại nhân thích cô ấy, còn nói nếu đại nhân là con người cô ấy sẽ hẹn hò yêu đương với ngài. Sao đại nhân có thể là con người được chứ? Đại nhân ngài rõ ràng là một đại yêu hùng mạnh mà. Sóc nhỏ không cách nào tin được chuyện yêu tộc bọn họ lại đi thích con người.

Dù sao nó cũng chỉ là một con sóc vừa mở linh trí, dù có khả năng tư duy và học tập nhưng vẫn chỉ là một con vật, không thể hiểu được mấy chuyện phức tạp như tình cảm. Cho nên, nó cũng không hiểu vì sao sau khi nó nói xong, trong mắt đại nhân lại phát ra tia sáng, có vẻ như đang rất vui.

"Uyển Uyển nói vậy thật sao?" Phàn Thần vui sướиɠ hỏi.

"Chít chít" Sóc nhỏ gật đầu, tiếp tục bán đứng chủ nhân.

Đúng đó, cô ấy đã nói như thế, hơn nữa, cô ấy còn trốn sau cửa sổ nhìn lén ngài. Ngài vừa nhìn lên cô ấy liền chột dạ tắt đèn, vờ như mình đang ngủ.

Yêu vương đại nhân không nhịn được nữa, anh chống trán, cúi đầu bật cười ra tiếng. Cùng với tiếng cười trong trèo đó, toàn bộ hoa trong vườn lại đồng loạt nở rộ, nhẹ nhàng lay động dưới ánh trăng.

Sóc nhỏ định hỏi đại nhân đang cười cái gì, nhưng khi nó cảm nhận được luồng yêu lực không lồ không ngừng dao động, bất chợt, nó như được khai sáng. Nó nhắm mắt ngồi xuống.

Sáng hôm sau.

Lúc Mễ Uyển mơ màng tỉnh lại, cô nhạy bén nhận ra trong phòng có gì đó khan khác. Cô nhìn quanh một hồi mới phát hiện ra chỗ khác thường đến từ nhà cây của Sóc nhỏ.

Cô tò mò bước qua, thấy Sóc nhỏ còn đang ngủ trong nhà cây, không, chính xác phải là tu luyện mới đúng. Bởi vì trên người Sóc nhỏ lúc này đang có một lớp yêu lực yếu ớt đang di động.

"Lạ thật, sao mới một đêm mà nhóc này như được thoát thai hoán cốt thế?" Mễ Uyển thắc mắc nhìn chằm chằm Sóc nhỏ hồi lâu, cô nhớ đêm qua nhóc này vẫn chỉ là một con linh thú bình thường, sao hôm nay đã ngưng tụ được yêu lực rồi.

Đúng vậy, khác thường Mễ Uyển cảm nhận được lúc vừa tỉnh dậy chính là yêu lực yếu ớt trên người Sóc nhỏ. Đừng thấy yêu lực trên người nó yếu ớt mà lầm, nó là minh chứng cho việc Sóc nhỏ đã chính thức chuyển từ linh thú thành yêu thú, đây là sự khác biệt về bản chất đó.

Tuy không rõ nguyên do nhưng Mễ Uyển vẫn vui thay cho Sóc nhỏ. Để không làm phiền đến việc tu luyện của nó, thậm chí cô còn xuống lầu dặn dò Diệp quản gia cực kỳ yêu thương Sóc nhỏ, kêu ông hôm nay đừng lên lầu chơi đùa với nó.

Tại trường.

Vừa vào tiết thứ nhất, Bành Giai đã chủ động ngồi xuống cạnh Mễ Uyển, trong tiết cả hai còn lén lút trò chuyện với nhau.

"Mễ Uyển, Quan Thư xin tớ số điện thoại của cậu, tới nói phải hỏi ý cậu trước mới được." Bành Giai không định nhắc đến việc này, bởi vì cô biết Mễ Uyển không thích Quan Thư, nhưng nể mặt bạn trai, cô đành phải hỏi giúp.

"À, cậu cứ cho cậu ta đi." Mễ Uyển trả lời không chút để tâm.

"Cậu cho cậu ta cơ hội?" Bành Giai vui sướиɠ hỏi.

"Cơ hội gì?" Mễ Uyển sửng sốt hồi lâu mới kịp nhận ra: "Không phải, tôi không có ý đó, mọi người đều là bạn học với nhau, nếu cả số điện thoại cũng không cho thì kỳ lắm."

"Hiểu rồi." Bành Giai biết lát nữa phải nói sao với Quan Thư rồi. Mặc dù hơi tiếc nhưng chuyện này cũng đâu thể cưỡng cầu: "Lần sau chúng ta đi chơi nữa nha."

"Hả? Tôi... tạm thời không định tham gia hẹn nhóm." Mễ Uyển nhanh chóng từ chối.

"Không phải hẹn nhóm, chỉ cùng hẹn nhau đi dạo phố thôi." Bành Phải nghẹn lời. Mễ Uyển nghĩ cái gì thế, họ có bạn trai rồi, còn hẹn nhóm cái gì nữa.

"À, dạo phố hả, được." Mễ Uyển không hiểu sao lại thở nhẹ ra một hơi.

Một tuần sau đó, Mễ Uyển vẫn đi học, dẫn Hướng Chân và Ngụy Ký đi bắt yêu như thường lệ. Điều khác biệt duy nhất chính là, cô không mang yêu về nhà rồi gọi Phàn Thần qua lấy nữa, mà trực tiếp gọi điện kêu Toàn Tuấn Tài tới lấy.

Hiệu suất của Toàn Tuấn Tài phải nói là cực tốt, Mễ Uyển vừa gọi điện anh ta đã chạy tới, lấy yêu xong liền đi ngay, không nói thêm một câu dư thừa nào, mặt lạnh như tiền. Nếu không phải lần nào Toàn Tuấn Tài cũng cười với cô một cái, cô còn tưởng mình đã làm gì đắc tội với tên này rồi nữa.

Nhưng, sau một tuần cố gắng, cuối cùng Mễ Uyển cũng đã có đủ số lượng nhân viên. Thêm nữa, do gần đây cô ráo riết bắt yêu, một số phần tử phạm tội của yêu tộc đã rơi vào trạng thái ngủ đông. Điều này khiến Hiệp hội bắt yêu vui như mở cờ, mỗi lần Hướng Chân quay về đổi tiền đổi điểm, hội trưởng Bạch đều vỗ vai khen ngợi cậu ta hết lời.

Hôm nay, Phàn Thần đang cúi đầu ký một văn kiện, bỗng có dự cảm, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Sao thế?" Toàn Tuấn Tài nhạy bén hỏi.

"Động đất, cách đây 1000km về phía đông, phạm vi nhỏ." Phàn Thần lên tiếng.

"Có nghiêm trọng không?" Toàn Tuấn Tài nhíu mi.

"Không, chỉ là một trận động đất nhỏ thôi." Phàn Thần cau mày: "Nhưng, hình như có làm sụp một ngọn núi."

Có thể để anh cảm nhận được, ngọn núi đó nhất định có linh khí, linh vật ở ngọn núi đó đang gọi anh.

"Tôi đi xem." Phàn Thần buông bút, chớp mắt đã biến mất.

Mẫu truyện nhỏ:

Mễ Uyển: Sao cậu lại bán đứng tôi?

Sóc nhỏ: Là tự cô nói cho tôi biết mà.

Mễ Uyển: Không phải tại cậu không nói được tiếng người sao?

Sóc nhỏ: Nhưng Yêu vương hiểu được.

Mễ Uyển:...