Chương 39: Tặng Kiếm (1)

Lưu Tầm nhìn Tô Cẩn nhìn chằm chằm cái hồ, mỉm cười nói: "Khi đó rất béo, mặc dù tỷ tỷ nàng sắp xếp để ta mỗi ngày chạy bộ, gập bụng, chống đẩy, ngưỡng nằm khởi ngồi, tập ngũ cầm hí, đánh thái cực quyền, nhưng vẫn còn vô cùng lo lắng lượng vận động của ta không đủ, với thêm những bài tập này nếu không cẩn thận thì sẽ bị cung nhân phát hiện, nen chỉ có thể tận dụng hết những gì có thể làm, sau này khi tỷ tỷ nàng nhìn thấy hồ bơi trong phòng tắm đã rất vui mừng, nói muốn dạy ta bơi lội, sau khi đã biết bơi, mỗi buổi sáng ta đều phải kiên trì tập bơi một canh giờ, bất kể xuân hạ thu đông, chỉ có thời gian viễn chinh là bị gián đoạn."

Tô Cẩn ừ một tiếng, nghĩ thầm vừa dạy vận động lại dạy cả bơi lội, khi đó mình đúng là thật tận tâm.

Lưu Tầm nhìn chằm chằm gợn nước, lại nhớ đến người con gái ngâm mình trong nước, y phục mỏng mang dán sát vào người, lộ rõ đường cong, nhưng nàng lại chẳng hề thấy ngại ngùng, nàng dùng tay ôm bụng y, đỡ lấy tay y, duỗi thẳng chân y, từng bước từng bước dạy y cách gạt nước, dạy y bơi ếch, bơi bướm, bơi ngửa, thậm chí chính mình một lần lại một lần làm mẫu, tựa hồ hoàn toàn không để tâm đến việc phô diễn cơ thể của mình trước một người đàn ông khác, mặc dù khi đó y vẫn còn con nít... nhưng cũng làm y không cam lòng, nàng vẫn luôn coi y là trẻ con.

Tô Cẩn nhìn y trầm mặc, tựa hồ như lại đang rơi vào trong kí ức, hắng giọng ho nhẹ: "Kỹ thuật bơi của bệ hạ rất tốt."

Lưu Tầm mỉm cười: "Hơn mười năm trước, chúng ta cùng Nam Di đánh một trận, bọn họ tinh thông kỹ năng dưới nước, thủy binh của chúng ta đánh không lại bọn họ, giằng co một đoạn thời gian, sau đó trẫm tự mình dạy binh sĩ bơi lội, trong vòng bảy ngày huấn luyện ra một đội thủy binh mạnh mẽ, và giành chiến thắng."

Tô Cẩn kính phục đáp: "Bệ hạ làm gương cho binh sĩ, quả nhiên anh minh."

Lưu Tầm mỉm cười, bên cạnh Nghiêm Sương lại bĩu môi, khi đó rõ ràng là cô cô muốn dạy binh sĩ bơi, kết quả mới mặc đồ bơi dạy được một ngày đã bị Lưu Tầm phát hiện, lập tức giao nhiệm vụ cho cô cô đi làm, chính y tự mình xuống nước dạy binh sĩ. Hắn lúc nhỏ suýt chết đuối nên sợ nước, khi đó bị y bắt đến gϊếŧ gà dọa khỉ, bị chỉnh cho chết lên chết xuống!

Lưu Tầm xoay mặt nói với Tô Cẩn: "Hôm nay nàng cũng đến tập võ à? Là muốn bắn tên hay muốn cưỡi ngựa?"



Tô Cẩn suy nghĩ một hồi bảo: "Bắn tên đi."

Lưu Tầm cười khẽ, ra hiệu cho nội thị mang cung đến cho nàng: "Đây là Du Tử ©υиɠ, mang hàm ý người lang thang phương xa quay về nhà giống như mũi tên quay về hồng tâm., nàng thử xem."

Tô Cẩn nhận lấy, vừa muốn kéo, lại bị Lưu Tầm ngăn trở, y cười nói: "Khởi động trước đã, nếu không sẽ bị thương ... Mấy thứ này đều là lúc trước tỷ tỷ nàng dạy ta, trước mặt ta nàng không cần e ngại."

Một bên quay đầu ra lệnh nội thị, bao gồm cả Nghiêm Sương lui ra, quả nhiên bọn họ toàn bộ lui ra ngoài cửa, chỉ có Nghiêm Sương một mình đứng ở cạnh cửa, Lưu Tầm nhàn nhạt liế hắn ta một cái, lại một lần nữa nhận về ánh mắt khıêυ khí©h, Lưu Tầm cũng không để ý đến hắn, xoay người đi đến nói với Tô Cẩn: "Có thể khởi động rồi"

Tô Cẩn hít một hơi thật sâu, thật sự rất muốn quay đầu trở về, nhưng chuyện đã đến nước này, cô cũng chỉ có thể hoạt động cơ thể, thả lỏng cơ và gân cốt, rồi mới cầm cung lên, nín thở kéo căng, với lực cánh tay của cô, thế mà vẫn cần dùng lực toàn thân chống đỡ mới có thể kéo ra, quả nhiên là một cây cung cứng rắn, chắc hẳn mũi tên bắn đi cũng đủ nhanh. Cô nhắm chuẩn mục tiêu, bắn tên, trúng ngay hồng tâm, liên tiếp bắn vài mũi tên, cô yêu thích nó đến mức không muốn buông tay, sự ngượng ngùng trước đó cũng bay mất.

Lưu Tầm khẽ cười, vẫn không hề chớp mắt nhìn nàng, đợi cho đến khi Tô Cẩn cảm giác được giương mắt nhìn y, y mới nói: "Ta đã lệnh chuẩn bị xe ngựa, hôm nay ta dẫn nàng đi dạo kinh thành giải khuây được không? Bữa sáng cũng không cần ăn, chúng ta ăn bên ngoài."

Tô Cẩn vừa nghe liền mỡ cờ trong bụng: "Được à?"

Lưu Tầm cười cười, trên mặt khó nén kiêu ngạo: "Đương nhiên là được". Trẫm nay đã chân chính là chủ thiên hạ này, không giống như trước đây nữa, chẳng qua sau này nàng thân mang trọng bệnh, không thể đi xem vạn dặm sông núi mà chúng ta đã chinh phục, cùng với sự phồn hoa thịnh vượng nơi kinh đô này.