Dù sớm biết rằng những năm tháng quá khứ ấy hung hiểm vạn phần, nhưng từ những miêu tả của Lưu Tầm, Tô Cẩn vẫn như cũ cảm thấy rung động lòng người. Lưu Tầm lại vươn tay chạm nhẹ lên gương mặt Tô Cẩn : "Nàng còn sống khỏe mạnh, chính là tâm nguyện lớn nhất của ta. Chẳng sợ béo lên bao nhiêu cân, chỉ cần nàng bồi ở bên cạnh ta, chẳng sợ tất cả mọi người xem thường ta rời xa ta, chỉ cần có nàng bồi bên cạnh ta là được rồi."
Tô Cẩn bị ánh mắt tràn đầy thâm tình ấy làm chấn động, một lát sau mới lúng túng quay đầu đi: "Bệ hạ ngài nhận lầm người."
Lưu Tầm nhẹ nhàng cười: "Ừ, nàng cùng tỷ tỷ nàng rất giống, tỷ tỷ nàng vì ta trả giá rất nhiều, nên bây giờ ta đối với nàng cũng rộng rãi hơn, nên nàng đừng quá dè dặt, được chứ?"
Tô Cẩn thở phào nhẹ nhõm, nói: "Kỳ thực... Nếu ngài thực sự muốn cảm tạ, không bằng đem chiếc nhẫn kia cho ta, chính là lời cảm tạ lớn nhất, huống hồ việc này đối với ngài cũng có lợi, loại đồ vật này sao có thể lưu lại trong hoàng cung chứ."
Lưu Tầm giận tái mặt: "Kia là tỷ tỷ của nàng đưa cho ta, nếu muốn, bảo tỷ tỷ nàng đến lấy."
Tô Cẩn á khẩu không trả lời được.
Nội tâm cô đang giãy giụa khả năng có thể nói chính mình là Tô Cẩn, ngẩn đầu lại nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của Lưu Tầm, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cho dù là tỷ tỷ đến, ngài cũng sẽ lại có cách nói khác, ngài chính là không muốn đưa cho ta."
Lưu Tầm mỉm cười: "Cũng không phải không trả, chờ ta suy nghĩ một chút, thứ này đối với nàng quan trọng như vậy, ta phải chăng có thể yêu cầu chút điều kiện?"
Tô Cẩn chán nản: "Ngài là hoàng đế, có cả thiên hạ, còn cần gì nữa?"
Lưu Tầm không nói lời nào, một mình một người đi về phía trước, Tô Cẩn mới nghe được từ phía trước thấp truyền đến một câu nói: "Lúc trước ta muốn làm hoàng đế, vì nghĩ rằng sau khi vượt qua mọi trở ngại cuối cùng sẽ có được tất cả những gì mình mong muốn, hiện tại mới biết, không có người đó thì dù có làm hoàng đế cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Điều tiếc nuối nhất chính là, khi cánh cổng lớn của hoàng thành mở ra cho ta, ta lại không thể nắm tay người luôn đồng hành cùng mình là nàng cùng nhau bước vào."
Tô Cẩn bị câu nói tựa như lời tỏ tình này làm cho sợ hãi, phải mất một thời gian mới bình tĩnh lại được...tự an ủi mình, không thể nào, mình năm đó lớn hơn hắn rất nhiều... Thế nhưng, chính mình năm đó rốt cuộc vì sao lại xin thanh trừ ký ức?
Cô luôn luôn cho là mình ý chí kiên định, một khi lựa chọn mục tiêu cũng sẽ không tùy ý thay đổi, nghe lời tự thuật của Lưu Tầm, đối với mình tràn đầy cảm kích cùng tôn trọng, này thì do nguyên nhân gì mới có thể khiến cho chính mình quyết định xóa bỏ ký ức, cái đêm mà chính mình rời khỏi đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô không yên lòng, Lưu Tầm cũng không tiếp tục nói thêm gì, chỉ chậm rãi đi một hồi, rồi tiễn nàng về Ẩn Phượng viện, lại tự mình tiến vào nhìn xem một vòng, còn cố ý bảo Nghiêm Sương kêu mấy quản sự tiến vào hỏi chuyện từng người, gõ cho một hồi, dọa đến cung nhân nội thị thở cũng không giám thở mạnh, mồ hôi đầm đìa. Lưu Tầm sau khi đăng cơ, phục vụ chi tiêu đều rất tiết kiệm, số lượng cung nhân cũng không nhiều, lần này nghìn chọn vạn chọn tuyển ra bọn họ, thời gian vội vàng, huấn luyện rồi lại huấn luyện, chủ nhân của Ẩn Phượng viện còn chưa gặp được, bọn họ đã là bị dạy bảo cẩn thận vô số yêu cầu, chịu khó nhanh nhẹn trái lại là thứ yếu, thận trọng trung tâm mới là thứ nhất, đợi đến khi biết được người mình phục thị chỉ là một tam phẩm thị chiếu, mặc dù trong nhóm nữ quan thì chức vị đã là rất cao, nhưng vẫn làm cho đám cung nhân vốn nghĩ người mình phục thị là hậu phi có chút thất vọng, kết quả mới vào ở ngày đầu tiên, đế vương đã đích thân tới, nhất nhất kiểm tra, đối với Tô Cẩn vừa ôn hòa lại săn sóc, đám cung nhân tự nhiên có một phen suy nghĩ khác.
Tô Cẩn vẫn còn đang bị chấn kinh trong lời nói của Lưu Tầm, từ khi trở về hoàng cung, nghe những chuyện cũ năm xưa, cảm giác được thái độ ái muội không rõ từ Lưu Tầm, cô cảm giác mình rơi vào trong một bí ẩn to lớn, mục tiêu của nhiệm vụ dường như cũng không phải nguyên nhân do nhẫn hổ phách như bọn họ phán đoán từ ban đầu, mà là một bản án vô sinh không đoán ra được.
Đêm đông luôn luôn đặc biệt yên tĩnh mà khó chịu.
Trong ngự thư phòng, Cao Vĩnh Phúc đứng hầu bên cạnh không dám nói chuyện, Lưu Tầm cầm một quyển tấu chương không nhúc nhích đã hơn nửa canh giờ, từ sau khi ra khỏi viện của Tô Cẩn, Lưu Tầm vẫn cứ như vậy, Cao Vĩnh Phúc đã phụng vụ hoàng đế nhiều năm, biết đây dấu hiệu cho thấy tâm trạng bệ hạ không tốt...Vạn tuế gia không có thói quen giận chó đánh mèo hạ nhân, vì khi còn nhỏ chịu qua nhiều khổ sở, cho nên nhẫn nhịn cực tốt, nếu như không quen thuộc tính tình của bệ hạ, căn bản nhìn không ra người khi nào thì tức giận.
Trong màn đêm tĩnh lặng, Lưu Tầm hết lần này đến lần khác chìm đắm trong quá khứ, những kí ức này bởi vì sự vắng mặt của nhân vật chính khiến y chỉ có thể cất giấu thật sâu.
Y từng phát hiện thế giới này vốn tràn ngập ác ý, nhưng sau này lại nhận ra rằng trên đời này còn có một người đối xử tốt với mình. Mặc dù hiện tại hắn mới biết, những thứ tốt đep ấy, dường như cũng là vì có mục đích riêng. Thế nhưng, là mục đích gì mà có thể làm một người có thể vì một người khác toàn tâm toàn ý hy sinh bản thân mình không oán không hối? Mục đích kia, không còn quan trọng.
Quan trọng là, hắn lần đầu tiên bắt đầu sinh ra ý niệm cần bảo vệ một người, mà ý niệm này dần dần đồng hành cùng bản thân rằng mình cần mạnh mẽ hơn, càng mạnh mẽ hơn, và đứng ở đỉnh cao nhất, đứng ở nơi đó rồi, mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Huống chi, đứng ở chỗ cao nhất, cũng là nguyện vọng của người ấy, nàng vĩnh viễn ủng hộ mình, đối với mình tràn đầy lòng tin, chưa từng nản lòng.
Y liều mạng đứng ở chỗ cao nhất, vui sướиɠ vạn phần, lại phát hiện trong quá trình này, hắn vậy mà đánh mất mục tiêu ban đầu, ban đầu, y chỉ là muốn bảo vệ người ấy mà thôi.
Thế nhưng nàng thì sao? Nàng đi đâu rồi?
Bên ngoài tiếng chuông báo canh giờ vang lên, Lưu Tầm cứ giống như bị giật mình tỉnh giấc mà hơi ngẩng đầu lên, sau đó thấp giọng lẩm bẩm: "Chuyện xưa đã quên đi, vậy trẫm từng chút từng chút kể lại cho nàng, dù cho chỉ là vì nhiệm vụ... trẫm cũng sẽ không thả nàng đi."