Chương 31: Hồi Cung (1)

Nghiêm Sương ngẩn ngơ, bỗng nhiên vui vẻ ra mặt: "Ta biết ngay là cô cô trở về bên người hoàng thượng nhất định có nguyên nhân!"

Tô Cẩn ho khan một tiếng, nghiêm mặt: "Ta không phải Phụng Thánh quận chúa."

Nghiêm Sương cười mỉm: "Vâng, nếu đã là muội muội của cô cô, tự nhiên cũng là tiểu cô cô."

Tô Cẩn không muốn cùng hắn tranh luận, hỏi: "Ngươi có biện pháp nào không?" Chẳng biết tại sao, Lưu Tầm lại cũng không đeo chiếc nhẫn kia nữa, cũng không biết cất ở nơi nào.

Nghiêm Sương nháy nháy mắt trầm tư nói: "Ta đã rời cung nhiều năm, những mối quan hệ lúc trước không biết có còn không, phải chờ về cung mới biết được, thế nhưng, cô cô người bây giờ là tam phẩm ngự tiền thị chiếu, đã là nữ quan cấp bậc cao nhất ở nội cung, lại là ngự tiền nghe dùng, còn lại thượng cung thượng tẩm thượng trân các thượng thị khác, đều phải cung kính đối với người, sau khi người hồi cung, chậm rãi kết giao với các nàng, nhất là nữ quan quản lý y phục vật phẩm trang sức của hoàng thượng, chung quy sẽ có cơ hội ."

Tô Cẩn thở dài, cảm giác được nhiệm vụ của mình tựa hồ bắt đầu rơi vào mê cục, vốn tưởng rằng trực tiếp giải thích rõ với Lưu Tầm, Lưu Tầm sẽ nể mặt Phụng Thánh quận chúa, sẽ nhanh chóng đem nhẫn trả lại, không ngờ Lưu Tầm lại cự tuyệt trả, cô không tin là một đế vương, lại là nam nhân trong xã hội phong kiến, y thực sự tự mình làm mình tuyệt hậu, bây giờ lại nghe Nghiêm Sương nói ra chuyện xưa trước kia, chẳng lẽ mình năm đó thực sự cùng hoàng đế có hiềm khích, thậm chí còn xuất động đề kỵ tróc nã? Ấy thế mà trong báo cáo công tác chẳng hề nhắc đến chuyện này. Nhưng như vậy, y vì sao đối với mình đặc biệt khoan dung?, mấy ngày này ở chung, cô đương nhiên có thể cảm giác được Lưu Tầm đối với mình khác biệt.



Bây giờ y đem Nghiêm Sương thả lại bên cạnh mình, lại là có ý gì?

Tô Cẩn đối với vị hoàng đế nghe nói là do mình nuôi lớn này, nhận thấy được quân tâm khó lường.

Một đường thánh giá quanh co khúc khuỷu, rốt cuộc cũng tới kinh thành. Thừa tướng Lý Khải Châu lưu thủ tại kinh thành mang theo văn võ bá quan ra khỏi cửa thành để nghênh tiếp thánh giá, tinh kỳ tung bay, văn võ bá quan chân mang ủng đầu đội mũ cánh chuồn đơn sắc, quan phục rực rỡ, phi la trường bào, tử la sam thêu hình con cá, xa xa nhìn thấy ngự xe đến, liền bái phục trên mặt đất, dập đầu theo nghi lễ, Lưu Tầm xuống xe, nâng người đứng đầu Lý Khải Châu, gọi văn võ bá quan đứng lên, Lý Khải Châu mặt mày hớn hở: "Bệ hạ uy thế trên biển, man di chịu thua phải bỏ chạy nhanh như cỏ lướt theo ngọn gió, nhật nguyệt sở chiếu người người thần phục, từ đây tất nhiên thiên hạ thái bình, cổ chi đế vương không kịp bệ hạ oai đức! Chúng thần không khỏi mừng rỡ, cung nghênh bệ hạ chiến thắng trở về! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Lưu Tầm vuốt cằm nói: "Trẫm xuất chinh bên ngoài, thừa tướng trông coi kinh thành, miễn trẫm nỗi lo hậu phương, việc nhọc công cao, các vị ái khanh cũng vậy, cũng thêm vất vả, đều đứng lên cả đi." Quân thần lại nói thêm mấy câu khách sáo, bách quan quỳ thỉnh Lưu Tầm rời xe ngựa, bước lên ngự liễn tiến thẳng vào cổng thành.

Tô Cẩn đã thay trang phục nữ quan, đứng giữa đoàn nghi trượng nội cung đi bộ vào thành, nhìn thấy cấm quân đứng nghiêm hai bên đường, khôi giáp vũ trang, tử sắc hồng sắc tinh kì, phần phật tung bay, xung quanh vô luận là cao quý hay nghèo hèn, già trẻ nam nữ, tất cả đều quỳ sát ở hai bên đường, ngự giá mới tiến vào cửa thành, liền nghe thấy âm thanh biển người hô vạn tuế đập thẳng vào mặt, từng đợt từng đợt, cuồn cuộn như sóng vỗ, vang cao đến tận chín tầng mây. Tô Cẩn ngẩng đầu nhìn Lưu Huân đang ngồi trên xe ngựa, đầu đội vương miệng mười hai cánh, mặc áo long cổn, thêu rồng, thắt lưng, vạt gối, trang sức đeo ở đai áo đều cẩn thận tỉ mỉ, huyền sắc chính phục thêu rồng bốn móng vuốt biểu tượng cát lành, vạt dưới áo bào thêu hoa văn sóng nước, mười hai sợi ngọc buông xuống phía trước vương miện khẽ đung đưa khi cỗ xe di chuyển, gương mặt phía sau sợi ngọc bất động, hai mắt thâm trầm, thần thái đoan chính túc mục. Tô Cẩn trong lòng hiện lên cảm giác khó có thể nói rõ, Lưu Tầm mấy ngày này ở trước mặt nàng trầm mặc ít lời, nhưng cử động lại thể hiện thân thiết ôn hòa, chưa từng bày ra khí thế đế vương trước mặt cô, bây giờ nhìn thấy hắn ngồi cao trên ngai vàng, cô mới bừng tỉnh cảm giác được, ngồi ở nơi đó chính là vị vua được sử sách tôn vinh là được dân chúng ủng hộ, đánh dẹp tứ Di, là thiên hạ chi chủ, tứ hải chi quân, nắm giữ càn khôn và thống trị hàng vạn dân chúng.

Ngự liễn đi xuyên qua kinh thành, hướng về hoàng thành, xa xa có thể thấy vô số cung điện, đình đài lầu các, cửa cung lần lượt mở ra, ngự liễn dừng lại, tấm thảm đỏ dài hơn trăm trượng được trải trên đường, mấy nghìn người liễm thanh tĩnh khí, không một tiếng động, Lưu Tầm đứng lên muốn xuống xe, những người bên cạnh đã đồng loạt quỳ xuống, hô to vạn tuế, Cao Vĩnh Phúc vội vàng bước lên muốn đỡ khủy tay Lưu Tầm, nhưng Lưu Tầm phất phất tay ý bảo hắn lui ra, sau đó hơi nghiêng mặt, nhìn quét ra phía sau và nhanh chóng khóa chặt Tô Cẩn, Tô Cẩn giương mắt nhìn thấy ánh mắt y nhìn qua đây, không khỏi sửng sốt, Lưu Tầm khóe môi hơi hé mở, hướng cô đưa tay phải ra, Tô Cẩn giật mình, ánh mắt Lưu Tầm khẳng định là nhìn cô, cô thăm dò đưa tay qua đó, Lưu Tầm bắt lấy tay cô, chậm rãi đi về phía trước, tiếng trống nhạc nhe nhàng vang lên, Lưu Tầm dùng bàn tay ấm áp nắm lấy tay Tô Cẩn, trên đôi môi mang theo nét vui vẻ, chầm chậm đi về phía trước, một hàng dài người bước đi trên tấm thảm đỏ, phát ra âm thanh xào xạc.