- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cố Kiếm
- Chương 30: Nghi Ngờ (2)
Cố Kiếm
Chương 30: Nghi Ngờ (2)
Dịch truyện: Maya truyenhdt.com
Tuy nhiên, đêm đó khi dừng lại nghỉ đêm ở dịch quán, Nghiêm Sương lại được thả ra, gương mặt đã được rửa sạch, lộ ra khóe mắt hơi nhếch, môi mỏng như gọt, cằm nhọn, nghiễm nhiên là một gương mặt hồ ly, thay đổi một thân quan phục hoạn quan thấp cấp xanh lục, cung kính đi theo Cao Vĩnh Phúc đến, Cao Vĩnh Phúc mỉm cười: "Hoàng thượng có khẩu dụ, Nghiêm Sương bị kẻ gian lừa gạt, được chuẩn lập công chuộc tội, lúc trước hắn hầu hạ quận chúa, bây giờ để hắn theo Thị chiếu, tùy thời nghe dùng."
Tô Cẩn vừa chau mày, Nghiêm Sương đã nhanh chóng quỳ xuống khấu đầu quy củ, động tác nước chảy mây trôi, nhưng lại không chút hèn mọn, chỉ có thái độ rất là cung kính: "Tiểu nhân gặp qua Tô cô cô."
Tô Cẩn liếc nhìn Cao Vĩnh Phúc, nhưng Cao Vĩnh Phúc chỉ mỉm cười gật đầu: "Người đã mang đến, hoàng thượng bên kia còn có sai sử, tạp gia xin lui trước?"
Tô Cẩn gật đầu nhìn Cao Vĩnh Phúc quay đi, có chút không biết nên làm thế nào cho phải nhìn về Nghiêm Sương, Nghiêm Sương đã đứng lên, nhanh nhẹn quét tước phòng Tô Cẩn, chuẩn bị nước ấm khăn lau, rót trà, lanh lợi nhanh nhẹn, tên thích khách tàn ác điên cuồng ngày hôm đó dường như biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một thái giám trẻ tuổi gọn gàng, siêng năng, vâng lời.
Tô Cẩn ngồi xuống suy nghĩ một hồi, vẫy tay gọi Nghiêm Sương: "Ngươi ngừng tay, qua đây ta hỏi mấy câu."
Nghiêm Sương đi qua chắp tay đứng hầu thưa : "Cô cô thỉnh nói."
Tô Cẩn thực sự có chút không thích ứng thích khách như chó điên ngày hôm đó đột nhiên biến thành bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, ho khan hai tiếng hỏi: "Ngươi tại sao lại muốn ám sát hoàng thượng?"
Nghiêm Sương nhìn cô một cái rất nhanh, sau có cụp mi xuống, thành thành thật thật trả lời: "Tiểu nhân bị kẻ gian che mắt, tưởng lầm hoàng thượng gϊếŧ Phụng Thánh quận chúa, cho nên..."
Tô Cẩn ngón tay nhẹ nhàng gõ tay vịn ghế tựa, muốn cẩn thận quan sát vẻ mặt Nghiêm Sương, nhưng gương mặt hắn hơi cúi xuống, nhìn không rõ.
Tô Cẩn nhíu nhíu mày, hỏi: "Vì sao lại hiểu lầm? Nói ta nghe từ đầu đến cuối."
Nghiêm Sương nhẹ giọng nói: "Mười năm trước, sau khi hoàng thượng đăng cơ không bao lâu, quận chúa ôm bệnh ở phủ quận chúa nghỉ ngơi, kết quả đêm hôm đó bỗng nhiên trong cung kị binh xuất mã, phi nước đại hướng phủ quận chúa, phủ quận chúa trong đêm đại hỏa, kinh doanh dập lửa không kịp, phủ quận chúa bị đốt thành bãi đất trống, chỉ tìm được... một thi thể bị cháy thành than không thể nhận diện, lúc đó ta bị quận chúa phái đi nơi khác tìm mua một loại thuốc nghe nói có thể giải được độc dược của người, trở về kinh thì nghe được tin dữ, điều tra mới biết, lúc đó quận chúa dường như đã có dự cảm, dùng các loại lý do khác nhau điều hết nô bộc đi làm việc ở thôn trang hoặc cửa hàng, người hầu hạ thϊếp thân ngày đó cũng trong tình huống không biết chuyện từng người một bị quận chúa lấy cớ mua thuốc, mua điểm tâm, đi thôn trang truyền lời, tặng lễ cho người khác,.. sai phái ly khai phủ quận chúa, đêm hôm đó cả phủ cư nhiên chỉ để lại một mình quận chúa!"
"Sau đó ta mọi cách tìm hiểu, mới biết đêm hôm đó hoàng thượng ra lệnh kỵ binh, phong bế bốn cửa thành, không tiếc bất cứ giá nào phải bắt sống quận chúa, quận chúa trung tâm hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, hiểu rất rõ hoàng thượng, nhất định là biết hoàng thượng đối với người có kiêng dè, phái thị vệ tróc nã người, thế nên... mới có một phen hành động..."
Tô Cẩn nhíu mày, nếu như lúc đó chính mình chế tạo một hồi hỏa hoạn thoát thân, như vậy việc sai phái nô bộc xung quanh rời khỏi để tránh ngộ thương là rất bình thường, thế nhưng hoàng đế phái kỵ binh tróc nã thì lại là chuyện gì?
Đi theo Sở Vũ đế mấy ngày nay, từ thái độ của y với cô mà xem, bộ dạng không giống như là có oán hận hay kiêng dè gì với cô, chẳng lẽ là do hoàng đế lòng dạ quá sâu? Tô Cẩn trong lòng hơi run lên, do dự một hồi, lại lần nữa hỏi Nghiêm Sương: "Ngươi có từng hỏi hoàng thượng tại sao chưa?"
Nghiêm Sương ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia oán hận: "Đương nhiên là hỏi qua, nhưng hoàng thượng căn bản không gặp ta! Thậm chí còn cử người theo dõi ta. Hôm nay mới gọi ta đến, nói rằng do lúc đó trong cung đã thất lạc một món đồ quan trọng, sai người đi thỉnh quận chúa đến hỏi một chút, kết quả người truyền lời truyền sai ý, tưởng là quận chúa lấy, cấm vệ doanh hiểu lầm, mới dẫn đến hành động khiến người khác hiểu lầm đó phát sinh."
Lời này vừa nghe liền biết giả dối, ai tin chứ? Nghiêm Sương tức giận vô cùng, Lưu Tầm căn bản đến một lý do lừa gạt đàng hoàng cũng không thèm suy nghĩ, luôn luôn như vậy một bộ dáng cao cao tại thượng! Nếu không phải là vì cô cô, nếu không phải hôn quân kia đồng ý để hắn đến hầu hạ bên người cô cô, hắn mới sẽ không đồng ý uống thất hoa hoàn, loại độc dược cần đúng thời điểm phục dụng thuốc giải đó, để có thể trở lại bên cạnh cô cô. Cô cô lại vẫn trước sau như một, năm tháng căn bản không lưu lại chút dấu vết nào trên gương mặt người, tuyệt độc năm đó trúng cũng đã chữa khỏi, nhất định là có kỳ ngộ đi.
Nghiêm Sương nhìn chằm chằm Tô Cẩn đang trầm tư, ánh mắt như oán thán như khóc: "Cô cô sao người lại bỏ lại một mình ta? Là chê ta không dùng được, không thể bảo hộ cô cô sao?"
Tô Cẩn bị hắn họa phong chuyển biến làm ngây người, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết... Có thể... Tỷ tỷ là bởi vì bệnh nặng... Cho nên mới lựa chọn như vậy."
Nghiêm Sương vẫn là ai oán nhìn Tô Cẩn, Tô Cẩn đành phải thay đổi đề tài: "Ngươi đã từng nhìn thấy chiếc nhẫn hổ phách mà hoàng thượng thường đeo chưa?"
Nghiêm Sương sửng sốt nói: "Đương nhiên từng thấy, đó là đồ vật của cô cô, cô cô từng cởi xuống ngâm nước cho ta uống, sau này cô cô bị thương trên chiến trường, vòng tay cũng đứt đoạn, hắn ta lấy đi nhưng sau đó cũng không trả lại cho cô cô. Cô cô lúc đó còn tìm rất lâu, sau này cô cô không ở, hắn ta lấy làm thành ban chỉ, tưởng rằng không ai nhận ra."
Tô Cẩn không nói gì, nhìn Nghiêm Sương có hơi hài lòng, người này đối với quá khứ của cô rất quen thuộc, trí nhớ lại tốt, để ở bên người rất có ích, thế là chậm rãi nói: "Vậy ngươi có biện pháp nào lấy hổ phách ban chỉ kia cho ta không?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Cố Kiếm
- Chương 30: Nghi Ngờ (2)