Chương 27: Cưỡi Ngựa (1)

Trong trung trướng, Tô Cẩn vẫn mặc áo choàng kim long rẽ nước, cô ngồi im lặng nghe một số chỉ huy và phó chỉ huy quân đội báo cáo với Lưu Tầm: “Chúng thần đã điều tra bốn phía và phát hiện có dấu vết đội ngũ đóng quân bên cạnh sông ở phía trước, có lẽ là do thấy chúng ta đã có chuẩn bị nên vội vã rút lui. Tìm thấy rất nhiều phân bò tươi ở sơn cốc cách đây ba mươi dặm về phía trước, chắc là đã được dưỡng cách đây vài ngày, chờ khi chúng ta đi ngầng qua, mới kí©h thí©ɧ và náo loạn khiến đàn trâu chạy về phía quân đội."

Lưu Tầm thản nhiên nói: "Có người không muốn trẫm hồi kinh, này cũng không kỳ quái, có thể nghĩ ra diệu kế như vậy, coi như là một nhân tài."

Chúng tướng không dám lung tung phỏng đoán, đều lén liếc nhìn vị nữ quan ngồi phía sau bệ hạ, tư thái dùng thần lực đá ngã thân cây, cưỡi lên thân trâu kích sát hôm nay của cô đã khiến mấy vị tướng sĩ dày dặn kinh nghiệm chinh chiến xa trường tâm phục khẩu phục, đây mới chính là nhân tài.

Lưu Tầm giương mắt phát hiện bọn họ đều lén nhìn Tô Cẩn, trong lòng thầm khó chịu, lạnh lùng nói: "Đã vậy thì lui xuống trước đi, lưu một đội nhân mã lại tiếp tục điều tra, dò hỏi những gia đình ở phụ cận thử, nhiều trâu như vậy, lại còn đều là trâu rừng, vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này, nhất định sẽ để lại dấu vết, ngày mai đại đội ngũ vẫn như cũ đi đầu! Nếu không còn chuyện gì thì các khanh lui xuống đi!"

Chúng tướng nhao nhao lui ra, Lưu Tầm quay đầu lại, lại nhìn thấy Tô Cẩn đứng lên cũng muốn đi ra ngoài, vội hỏi: "Nàng đi đâu đấy?"

Tô Cẩn ngẩng đầu, có chút nghi hoặc, nhìn thấy Lưu Tầm ánh mắt sắc bén nhìn mình, cô mới biết y đang nói với mình, không hiểu hỏi: "Tôi đi... đi tắm." Sau vừa rồi, dù trời lạnh nhưng cô vẫn đổ mồ hôi khắp người, đến khi bình tĩnh lại thì toàn thân khó chịu, đang nghĩ đến việc về lều tắm rửa.

Lưu Tầm trầm mặc một hồi, phất tay ý bảo nàng ra ngoài, y luôn biết Tô Cẩn thích sạch sẽ, chỉ cần có điều kiện, nhất định mỗi ngày đều tắm rửa, mặc dù trong điều kiện gian khổ thì nàng vẫn có thể chịu đựng giống như nam tử, nhưng vẫn luôn tận lực duy trì thói quen sạch sẽ. Y bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, gọi Cao Vĩnh Phúc đến phân phó: "Phân phó người chuẩn bị nước nóng cho Tô thị chiếu, đừng để nàng tắm nước lạnh!"

Cao Vĩnh Phúc vội vàng nói: "Nô tài vừa mới kêu người nấu nước để bệ hạ tắm rửa..." Lưu Tầm phất tay nói: "Cho nàng dùng trước! Nhanh lên một chút! Đừng để nàng dùng nước lạnh, nàng trước giờ vẫn luôn không chú ý những điều này, mọi việc đều lấy nàng làm đầu, đừng để trẫm lần nào cũng nhắc nhở các ngươi!"

Cao Vĩnh Phúc vội vàng lui xuống an bài.

Bữa tối tự nhiên không thể thiếu canh thịt trâu nóng hầm hập cùng với thịt bò nướng khối, Tô Cẩn tắm nước nóng, lại uống một bát canh thịt trâu nóng hầm hập, vô cùng thoải mái, ăn xong lại cảm thấy buồn ngủ, cô hôm nay tiêu hao không ít, cỗ thân thể này tuy trải qua cải tạo, nhưng dễ mệt mỏi rã rời, hôm nay địch nhân tính toán sai lầm chắc hẳn sẽ không có chuẩn bị gì nữa phía sau, cộng thêm bốn phía đã có đại quân bảo vệ, nên an toàn, thế là Tô Cẩn liền nằm lên giường trong doanh trướng, an ổn ngủ.

Lưu Tầm vẫn chờ nàng đến cùng mình dùng bữa tối, Cao Vĩnh Phúc lại cẩn thận từng li từng tí đi vào bẩm: "Tô thị chiếu đã ngủ... Nô tài hỏi qua người hầu hạ, nói là đã dùng qua bữa tối , bệ hạ ngài xem..." Hắn tự mình quá đó truyền người, nhìn thấy Tô Cẩn đã ngủ, hắn lại vạn vạn không thể như đi truyền gọi người khác trực tiếp gọi dậy, mà trở về bẩm báo Lưu Tầm.



Lưu Tầm nhíu mày liếc nhìn canh còn đang bốc hơi nóng, lắc đầu nói: "Không cần truyền, để cho nàng nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai còn phải gấp rút lên đường —— đi gọi Đái Bách Xuyên đến, trẫm có việc phân phó."

Ngủ một giấc tự giác tinh thần no đủ, Tô Cẩn thay đổi y phục dùng bữa sáng, bên ngoài doanh địa lâm thời đóng quân, các binh sĩ đang bận bịu thu thập lều trại sắp xếp hành lý chuẩn bị khởi hành.

Cao Vĩnh Phúc lại phái người cấp cho nàng bộ y phục thị vệ báo : "Bệ hạ nói hôm nay trời quang, cho phép thị chiếu cưỡi ngựa bạn giá*."

*bạn giá : làm bạn thánh giá, theo hầu bên cạnh.

Tô Cẩn nghe vậy thì rất vui mừng, dù sao ngồi trên xe ngựa cũng không phải là một trải nghiệm thoải mái, cô không khỏi mỉm cười với Cao Vĩnh Phúc, Cao Vĩnh Phúc kinh hãi nhìn nữ tử luôn lạnh lùng nghiêm túc này bỗng nhiên tràn ra tươi cười, lập tức hiểu ra vì sao hoàng đế lại say mê nàng như vậy, hắn không dám nhìn thêm sự quyến rũ ngay cả hoàng đế cũng khó nhìn thấy này, vội vã quay về phục mệnh.

Tô Cẩn thay bộ y phục thị vệ kia, phát hiện lại là hoàn toàn mới , hơn nữa hoàn toàn vừa người, cơ hồ là ấn vóc người của cô mà làm, lại vì là nam trang, nên cô liền buộc tóc giống như những binh lính khác, lại đeo khăn choàng thị vệ, đi ủng, đeo thắt lưng, lập tức cảm thấy so với một thân quan phục nữ quan kia thoải mái tự tại hơn nhiều, tâm tình thập phần khoái trá, liền bước nhanh ra khỏi lều, nhìn thấy Lưu Tầm đang đứng trước một thớt ngựa to khỏe toàn thân đen tuyền sáng loáng, nhìn ánh sáng ban mai mờ nhạt phía xa, chú ý thấy nàng đến, y quay mặt sang mỉm cười, sai người dắt tới một con ngựa màu nâu hạt dẻ xinh đẹp, phất tay gọi nàng: "Biết nàng ngồi trong xe ngựa bức bối, hôm nay đường dễ đi, chúng ta cưỡi ngựa."

Đái Bách Xuyên đứng hầu ở phía sau, mặt ủ mặt ê, nhìn thấy Tô Cẩn, nhịn không được lại lần nữa khuyên: "Bệ hạ, hôm qua mới bị ám sát, hung thủ có lẽ còn có cạm bẫy chờ phía trước..." Một bên cầu xin nhìn Tô Cẩn, hiển nhiên là hi vọng vị nữ quan mà bệ hạ yêu thích này có thể khuyên bảo giúp hắn.

Tô Cẩn lại không thấy ánh mắt xin giúp đỡ của người ta, yêu thích không buông tay vuốt ve bắp thịt săn chắc của con ngựa nâu hạt dẻ da lông bóng loáng kia, trong mắt hắn tràn ngập ấm áp và khao khát, không thể chờ đợi được nhìn hướng Lưu Tầm, Lưu Tầm xoay người, vung đôi chân dài nhảy lên ngựa, cười nói: "Xuất phát thôi nào."

Tô Cẩn vui sướиɠ lên ngựa, đôi chân kẹp một phát, khẽ quát một tiếng, ngựa phóng như bay, thân ảnh mảnh mai cùng ngựa cơ hồ hoàn toàn hợp nhất,Tiếng lá khô kêu lạo xạo bay theo tiếng vó ngựa, Đái Bách Xuyên kinh ngạc nói: "Vị nữ quan này cưỡi ngựa không tệ a."

Lưu Tầm mỉm cười: "Năm đó trẫm chính là được Phụng Thánh quận chúa tự tay huấn luyện cưỡi ngựa." Y kẹp hai chân, thớt ngựa khỏe mạnh dưới thân đôi chân hữu lực giẫm mạnh lên mặt đất, cũng chạy như bay ra ngoài, Đái Bách Xuyên giậm chân, vội vã xoay người mang theo một nhóm thị vệ đuổi như bay theo sau.