Chương 1: Nếu muốn sống thì hãy cưới tôi

Trong đại sảnh nhà họ Giang, một đám người đang ngồi nghiêm túc.

"Tôi có thể cứu anh ấy, nhưng anh ấy phải ly hôn với Khương Thái Vi."

Khi ngón tay của Khương Tửu chỉ vào, sắc mặt Khương Thái Vi lập tức tái xanh.

"Khương Tửu…" Khương Thái Vi liền tức giận: "Cô nói bậy bạ cái gì đấy?!"

"Tôi còn chưa nói xong." Khương Tửu liếc mắt nhìn cô ta, chậm rãi phun ra vài chữ: "Ly hôn Khương Thái Vi, sau đó, cưới tôi!"

Hai chữ cuối cùng, rất khí phách, khiến cho cả đại sảnh im bặt.

Những người hầu trong đại sảnh đồng loạt nhìn người phụ nữ ngồi giữa phòng khách, không khỏi có chút khinh thường.

Em rể bị bệnh nặng, cơ hội sống sót duy nhất nằm ở trên người Khương Tửu. Khương Thái Vi là chị em cùng cha khác mẹ với Khương Tửu, vậy mà dám ra lời đề nghị như vậy.

Đúng là thừa dịp cháy nhà đến hôi của mà.

"Nếu Ôn Tây Lễ bằng lòng đi với tôi tới Cục Dân chính, tôi sẽ đi bệnh viện với anh ấy ngay bây giờ." Khương Tửu nói xong thì khoanh chân, bình chân như vại dựa vào ghế thái sư, hai tay ôm ngực, không thèm nhìn Khương Thái Vi đang tức đến hộc máu.

Thật sự là... Những người hầu có mặt cũng sững sờ trước lời nói không biết xấu hổ này.

Khương Thái Vi biết nhà họ Ôn sẽ đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào để cứu người thừa kế duy nhất, vì vậy cô ta hoảng sợ, không nhịn được nhìn mẹ mình cầu cứu: "Mẹ, nhìn Khương Tửu kìa, cái gì cũng dám nói!"

Trong lòng Hà Xuân Bạch cũng có mấy phần không chắc chắn, vỗ tay con gái mình trấn an rồi vội vàng nhìn bà Ôn, thấp giọng hỏi: "Bà thông gia..."

Bà Ôn ngồi ở ghế dành cho khách, biểu cảm trên mặt không có chút thay đổi nào, nhìn thấy ánh mắt của Hạ Xuân Bạch, bà chỉ mỉm cười, quay đầu nhìn con trai đang dựa vào mép cửa: "Tiểu Lễ, ý con thế nào?”

Mặc dù đây là cho con trai có quyền lựa chọn, nhưng bà không có ý từ chối, chỉ là tỏ thái độ.

Ôn Tây Lễ khịt mũi, ngước mắt lên nhìn Khương Tửu đang ngồi trên ghế thái sư ở đối diện. Một lúc sau, anh thu hồi ánh mắt, thấp giọng cười, trong mắt không chút vui vẻ, phun ra ba chữ: "Nghĩ đẹp thật."

Thấy người trong lòng tỏ thái độ, Khương Thái Vi thở phào nhẹ nhõm, sau đó tủi thân chạy tới, nắm lấy cánh tay Ôn Tây Lễ, thấp giọng gọi: "Tây Lễ ..."

Ôn Tây Lễ "ừm" một tiếng, sau đó đôi mắt đẹp của anh lạnh lùng liếc nhìn Khương Tửu đang ngồi cách đó không xa, nói với mẹ: "Kêu con cưới cô ta thà con chết đi còn hơn.”

Qua câu nói này, thái độ chán ghét Khương Tửu rất rõ ràng, không chừa một chút tình cảm nào cho cô gái.

Sau khi nói xong, anh không nhìn sắc mặt mọi người trong phòng mà xoay người kéo Khương Thái Vi rời đi.

Khương Tửu nhìn bóng lưng vô cảm rời đi của Ôn Tây Lễ, sau khi chờ đám người đi hết, trong lòng cô mới mắng một câu: Tên chó đàn ông ngu ngốc!

.........

"Haizzz, thằng con của tôi…" Bà Ôn không nhịn được thở dài, quay đầu nói với Khương Tửu: "Từ khi còn nhỏ Tiểu Lễ đã được tôi chiều chuộng, Tửu Tửu, đừng để ý nhé."

Khương Tửu bày ra vẻ mặt "Tôi không để ý chút nào", mỉm cười với bà Ôn: "Không sao, tôi quen rồi."

Bà Ôn nhìn Khương Tửu, nụ cười càng lúc càng dịu dàng, ngay cả giọng điệu cũng ngọt ngào, dáng vẻ như người thân trong nhà: "Haha, quả nhiên Tửu Tửu nhà chúng ta tốt nhất ~"

Hạ Xuân Bạch ngồi ở ghế sofa bên cạnh, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người mà sắc mặt dần dần tái xanh. Bà Ôn, bà như vậy là mượn gió bẻ măng sao? Bà có còn để bà thông gia này vào mắt không vậy?

Sau khi tiễn bà Ôn đi, vẻ mặt "hiền lành ân cần, hiền lương thục đức" trên mặt Khương Tửu lập tức biến mất, người hầu đã quen nhìn thấy cô thay đổi sắc mặt nhanh hơn lật sách nên cũng không có phản ứng gì, nhưng Hà Xuân Bạch lại tức giận khi nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cô, không khỏi chỉ vào mũi cô mắng: "Dám cướp người đàn ông của em gái mình. Khương Tửu, cô đúng là không biết xấu hổ!"

Khương Tửu đang uống trà, khi thấy Hạ Xuân Bạch nhìn qua thì cười lạnh một tiếng, ném tách trà đến chân bà ta, khiến bà ta sợ hãi hét lên.

"Khi bà cướp đàn ông của mẹ tôi, cũng không thấy bà xấu hổ.” Cô nhìn bà ta chế giễu mỉa mai: “Đã làm trà xanh thì nên an phận một chút, đừng ở đây làm cho tôi mất mặt xấu hổ!"

Cô ta mất mặt xấu hổ sao?

Hạ Xuân Bạch nhìn bóng lưng rời đi của Khương Tửu với vẻ không thể tưởng tượng nổi, bà ta tức giận đến mức cơ thể run rẩy. Rốt cuộc là ai xấu hổ chứ?!

"Khương Tửu, sau này mà cô dám cướp người đàn ông của em gái cô, tôi sẽ không tha cho cô đâu!"

Khương Tửu quay đầu lại liếc bà ta một cái, không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại chế giễu đến mức ngay cả kẻ ngốc cũng có thể hiểu được ý của cô.

"Đúng là vô pháp vô pháp, vô pháp vô thiên..."

Hạ Xuân Bạch tức giận đến mức sắp nôn ra máu, Khương Tửu rời khỏi nhà không thèm quay đầu lại.